Hôm nay là kỳ nghỉ đầu tiên kể từ khi Mashiro khoác lên mình nhân dạng. Đã không có quá nhiều thứ thay đổi từ hôm đó, và ngày nào tôi cũng trông chờ đến bữa tối.
Mashiro giờ đang chịu trách nhiệm với việc bếp núc rồi, và hôm nay em ấy đã nhờ tôi đi tới trung tâm mua sắm để mua một số nguyên liệu. Nếu tôi chỉ muốn mua đồ tạp hóa thôi thì siêu thị gần đây là đủ rồi, nhưng hôm nay tôi có mục đích khác cơ. Gần đây mấy chuyện với trang phục hàng ngày của Mashiro đã luôn bào mòn tâm trí tôi.
Như bạn thấy đấy, em ấy chỉ mặc duy nhất một chiếc áo mỗi ngày thôi. Còn chưa kể đôi chân của em cứ hiện ra trước tầm mắt và vạt áo em cứ bị lật lên mỗi khi em vẫy đuôi.
Vì tương lai của Mashiro, và quan trọng hơn là cho tôi được thanh tịnh tâm trí, tôi phải mua cho em ấy mấy bộ đồ sớm nhất có thể.
Không phải là tôi sẽ mua để trở nên thời trang đâu, nhưng vì chúng không phải cho tôi mặc, tôi lại cảm thấy một chút bối rối. Lẽ ra tôi nên nói trước với Mashiro rằng tôi sẽ đi mua quần áo và hỏi xem em ấy thích kiểu gì... À thì, tôi không nghĩ Mashiro là kiểu người sẽ ngoan ngoãn chấp nhận điều đó đâu.
Cùng lúc đó, cứ bị chìm mãi trong dòng suy nghĩ thì thật vô ích nên tôi quyết định sẽ mua mấy bộ đồ được trưng bày trên ma-nơ-canh mà tôi thấy được. Thế này có hơi dễ dãi quá, nhưng tôi chắc mình sẽ ổn thôi. Đó chỉ là tưởng tượng của riêng tôi, nhưng với ngoại hình của Mashiro thì tôi thấy trang phục nào cũng hợp với em cả.
Sau khi đã chọn được những bộ trang phục trưng bày trên ma-nơ-canh, tất cả những gì còn lại là... đồ lót cho Mashiro... Không phải là tôi tự ý mua đồ lót cho em ấy làm quà hay vì một thứ gì đó biến thái kiểu vậy đâu.
Chỉ là vào ngày hôm trước ấy. Tôi đã không nhìn được rõ, nhưng em ấy... hẳn là không mặc đồ lót trong sinh hoạt thường ngày. Đúng như mong đợi, tình cảnh của Mashiro là không tốt chút nào mà. Và điều tệ hơn chính là tâm trí tôi đang bị giày vò.
Việc tôi đi mua đồ lót cho một cô gái tầm tuổi em ấy là đủ tệ rồi, nhưng nếu tôi vượt qua được, tôi sẽ tránh khỏi rất nhiều rắc rối về sau này.
"Đau bụng quá."
Trước gian hàng đồ lót, tôi vô thức ấn vào bụng dưới của mình. Tôi chỉ là một gã bình thường, không có bạn gái hay gia đình bên cạnh tôi. Tôi chỉ là một gã đàn ông thôi. Thế nên việc tôi đi một mình để mua đồ lót phụ nữ thế này... Đừng có tố cáo tôi hay gì nhé, được chứ?
Tôi ra quyết định rồi đi vào trong quầy hàng đồ lót. Những cái nhìn chằm chằm từ khách hàng xung quanh hiển nhiên là khiến tôi khó chịu rồi, nhưng tôi đã quyết là mình không còn lựa chọn nào khác ngoài chọn đồ cho em ấy cả. Tôi không có thời gian để cảm thấy bối rối giữa đám đông, nên đã cầm ba bộ với chất vải và thiết kế đơn giản lên rồi nhanh chóng sủi khỏi đó.
May mắn thay, quầy tính tiền là dạng tự phục vụ, nên tôi đã không bị tấn công thêm lần nữ. Rời cửa hàng như thể đang chạy đi, tôi hướng tới chỗ siêu thị trong trung tâm mua sắm. Dù cho đó là vì Mashiro, nếu tránh được thì tôi không muốn lại cảm thấy đau bụng nữa đâu.
Sau đó tôi tới khu siêu thị và đặt những nguyên liệu vào giỏ trong khi nhìn vào tờ ghi chú Mashiro đưa cho. Tôi không có nhãn quan của một người nội trợ để biết sự khác biệt giữa nguyên liệu tốt và không tốt, nên tôi chỉ cầm những món có ngoại hình đẹp thôi.
"Ở đó là, Satou sao?"
Tôi vừa bỏ một số đồ nhất định vào trong giỏ thì đột nhiên nghe thấy ai gọi tên mình. Đó là một giọng khá lạ, nhưng cái cách cô ấy gọi tên tôi khiến tôi có thể đoán mò được.
"Chào Ayano nhé."
"Trùng hợp thật đấy, đã được một thời gian rồi."
Cô ấy tiếp cận tôi với tông giọng nhẹ nhàng, vẫy vẫy bàn tay trong không trung.
Tên cô ấy là Ayano, bạn gái của Sakakibara đồng nghiệp tôi. Cô ấy và Sakakibara đã biết nhau từ thời họ còn học cao trung, và giờ thì họ sống cùng nhau. Tôi đoán đó là lý do vì sao nó được ăn cơm trưa nhà làm từ Ayano mỗi ngày.
Tôi không được gặp Ayano thường xuyên lắm, có lẽ chỉ khi ba chúng tôi, bao gồm cả Sakakibara, ra ngoài cùng nhau. Dĩ nhiên là tôi luôn được chứng kiến hai người đó tán tỉnh nhau, nhưng trước khi kịp nhận ra thì tôi đã quen luôn rồi.
"Lạ thật đấy, hôm cậu không đi chung với Sakakibara sao?"
"Mmm... Tớ cũng rất muốn ở cùng với Sa-kun ấy chứ."
Rồi Ayano quay ra sau. Theo hướng nhìn của cô ấy, có hai người phụ nữ ở khá xa đang nhìn chúng tôi. Dường như hôm nay cô ấy đã đi chơi với bạn mình.
"Đúng như mong đợi, tớ chẳng thể lôi Sa-kun đi với mình để cùng đi chơi với con gái mà."
"Hợp lý đấy chứ."
Tiện đây tôi muốn bổ sung thêm rằng Sa-kun chính là Sakakibara. Cô ấy đã ở cùng nó từ thời cao trung, vào tôi không biết họ đã ở bên nhau được bao nhiêu năm rồi nữa. Tôi ước gì họ có thể kết hôn sớm hơn, nhưng dường như cả hai đều có quyết định riêng rồi, nên từ giờ tôi sẽ chỉ âm thầm quan sát họ thôi.
"À mà Satou này, lúc này cậu đã ở cửa hàng quần áo đúng không?"
"Ể, đúng rồi. Có chuyện gì sao?"
"À thì, chắc là tớ đã hiểu sai cậu rồi, nhưng hình như cậu đã đi vào gian hàng đồ lót nữ nhỉ..."
"Ể...?"
Những lời Ayano vừa thốt ra khiến sống lưng cứng lại và tôi bắt đầu đổ mồ hôi một cách mất kiểm soát.
"...Tớ đã nhầm sao?"
"A-à. Th-thật vậy sao... meo."
"Cái câu dễ thương đó là sao vậy?"
Tôi không thể che giấu được sự thật rằng không ngờ tôi đã trở nên bối rối, nên đã đưa ra một câu trả lời khó hiểu, nhưng dường như Ayano không để ý khi cô ấy phát hiện ra thứ ngôn ngữ giống mèo của tôi. Tôi đưa tay xoa ngực, nhẹ nhõm khi đã tránh được một cái chết xã hội.
Ayano bật cười trong chốc lát, rồi nói, "Ồ, phải, phải rồi," và tiếp tục.
"Sa-kun đã cho tớ xem ảnh của bé Mashiro đó!"
"Ể... À, đúng, Mashiro. Cậu đã nghe được từ Sakakibara à."
Những lời ấy khiến tôi lo lắng mất một lúc, nhưng tôi đoán Mashiro cô ấy đang đề cập tới là trong những bức ảnh cô ấy đã trông thấy khi em ấy còn là mèo. Có lẽ Ayano đã thấy những bức ảnh tôi gửi và điện thoại của Sakakibara và đã rất thích chúng. Ayano liền bắn một tràng như súng máy về sự dễ thương và ghen tỵ, rồi vỗ tay như thể vừa nảy ra một ý tưởng.
"Một lúc nào đó hãy để tớ và Sa-kun đến nhà Satou chơi nhé."
"C-Cái đó..."
"Không được sao?"
"Không, à thì... không phải là không được đâu."
Dĩ nhiên là tôi không thể để cho hai người thấy Mashiro ở dạng người rồi, nhưng chỉ cần em ấy ở dạng mèo thì sẽ ổn thôi. Nhưng câu hỏi ở đây là, liệu Mashiro có đồng ý không? Dường như việc chuyển sang dạng mèo là không khó, nhưng tôi vẫn còn chút lo lắng khi cho Mashiro gặp người lạ.
"Tớ không chắc liệu mình có thể cho Mashiro gặp người lạ chưa nữa. Nên cho tớ thêm một chút thời gian nữa nhé."
"Tớ hiểu rồi. Chà, tớ đoán là đành phải thế vậy."
"Xin lỗi nhé."
Tôi xin lỗi vì cô ấy để thể hiện ra vẻ mặt thất vọng. Thật có lỗi khi đã nói dối, cùng như thật bại trong việc đáp ứng kỳ vọng của cô ấy mà.
"Vậy thì, tớ sẽ đến thăm cậu sớm thôi. Tớ đợi những bức ảnh mới của bé Mashiro đấy nhé~"
"Được rồi. Tớ sẽ lại gửi thêm cho Sakakibara."
Cô ấy nhanh chóng lấy lại năng lượng rồi trở lại với những người bạn đang chờ ở đằng sau.
Lần này tôi đã có thể che giấu được Mashiro, nhưng tôi tôi không nghĩ mình có thể tiếp tục nói dối cô ấy như vậy. Đáng lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi có thể nói về tai nạn kia theo một cách thoải mái hơn...
Với ý tưởng mơ hồ đó trong đầu, tôi tiếp tục việc mua sắm.