"Anh về rồi đây~"
"Mừng anh về nhà, anh Satou."
Khi tôi mở cửa trước, Mashiro ló đầu ra khỏi nhà bếp để chào tôi. Em ấy đang cầm một cái muôi trên tay, và tôi có thể ngửi được mùi thơm rồi.
"Em đang nấu ăn đấy à?"
"Vâng, đúng vậy. Em vừa nấu xong xúp miso, nên vừa kịp cho bữa tối đó ạ."
"...Ể?"
Tôi không nghĩ điều đó là khả thi, nhưng vẫn cởi giày ra và bước về phía phòng khác, nơi tôi thấy một chiếc bàn với đủ thứ đĩa, cốc, đũa và những món ăn kèm bên trên. Cơm và xúp miso, món chính là cá chiên, trứng cuộn và đậu nành lên men, và rất nhiều những món khác đang được bày biện rất cân đối trên bàn.
"M-Mashiro đã làm tất cả những thứ này sao...?"
"Vâng. Cũng đã lâu rồi, nên em không chắc có ngon không nữa."
Mashiro khiêm tốn nói, rồi bắt đầu dọn món xúp miso ra. Tôi thì cứ đứng đơ ra đó, hết nhìn tấm lưng em ấy lại chuyển sang bàn thức ăn.
Khi mà nghĩ lại thì, sáng nay em ấy đã xin phép để được dùng bếp và tủ lạnh. Tôi đã cho phép em ấy làm thế, vì tôi coi Mashiro như một phần của gia đình mình vậy. Tôi tự hỏi liệu em ấy đã yêu cầu một điều như thế để nấu bữa tối này chăng.
Chỉ riêng bữa sáng hôm nay đã là một cú sốc rồi, nhưng Mashiro lại tiếp tục làm tôi ngạc nhiên. Tôi không nấu ăn quá nhiều, và bên trong tủ lạnh của tôi cũng không có quá nhiều thứ, như tôi lại thắc mắc tại sao em ấy có thể nấu nhiều như vậy đấy.
"Xúp miso xong rồi đấy ạ, nhưng anh có muốn ăn tối trước không? Em đã làm nóng nước tắm cho anh rồi ạ."
"A-anh sẽ ăn tối trước như thường lệ vậy. Cảm ơn em."
Tôi muốn khen mình vì đã có thể bình tĩnh đáp lại quá. Tôi đang cố để phản ứng bình thường đây, nhưng bên trong tôi thì lại không hẳn là rõ cách để đối phó với tình huống này.
Thức dậy vào buổi sáng và bữa sáng đã sẵn sàng, tôi không nên chỉ vì thế mà tỏ ra ngạc nhiên. Nhưng khi tôi về nhà, tôi lại trông thấy một bữa tối nóng hổi và xa hoa đã được dọn ra, và đến cả bồn tắm cũng được làm nóng nữa. Chuyện gì đang thực sự xảy ra thế này?
"C-cùng ăn thôi."
"Vânh, cùng dùng bữa nào."
Theo y như cái cách đã làm sáng nay, tôi nói lời cảm ơn trước khi ăn, cầm đũa lên rồi chuyển sự chí ý sang khung cảnh trước mặt mình. Bắt đầu với cơm trắng và xúp miso, ở đó có cá chiên, trứng cuộn, salad, dưa leo và đậu tương lên men. Đây là một thực đơn điển hình cho bữa ăn tại nhà ở Nhật.
Tôi bắt đầu với xúp miso, thứ đã kích thích khứu giác tôi từ khi về tới giờ. Tôi cầm chén lên rồi uống chầm chậm, nhưng thể đang uống một ly matcha tại tiệc trà, cố gắng để không khiến mình bị bỏng.
"Ngon quá..."
Những từ ấy cứ vô thức mà tự nhiên thốt ra khỏi miệng tôi. Đây là lần đầu tiên tôi được chuẩn bị cho bữa tối, cũng như bữa sáng kể từ khi tôi còn ở nhà bố mẹ, và cũng là lần đầu tôi uống xúp miso nhà làm kể từ lúc đó.
"Em rất vui vì nó hợp khẩu vị của anh."
Mashiro an tâm khi thấy tôi bị ấn tượng bởi hương vị của món xúp miso nhà làm được ăn lần đầu tiên sau nhiều năm. Sẽ không có chuyện một thứ được đổ quá nhiều công sức vào để làm ra không phù hợp với vị giác tôi. Tôi cảm thấy như là một người cha đang được cô con gái hiếu thảo chăm sóc vậy, muốn khóc quá đi.
"Anh cảm thấy mình là một người cha nhận được lòng hiếu thảo của con gái vậy. Em có chắc là mình muốn làm thế này chứ?"
"Tất nhiên rồi. Đó là cho anh Satou mà."
"M-Mashiro..."
Trái tim tôi đã được đổ đầy bởi những cảm xúc lẫn lộn, nhưng Mashiro lại dồn ép tôi thêm nữa. [note41128] Kể từ lần đầu tôi đem em về, tôi đã biết rằng em là một cô mèo thông minh và lịch sự, và đúng là như thế.
"Xin lỗi vì lúc nào anh cũng nhận được nhiều điều từ Mashiro. Anh thì không thể làm gì cho em cả, nhưng cảm ơn nha."
"Anh đang nói gì thế? Em mới là người đã nhận được quá nhiều những thứ quý giá từ anh Satou đến mức em chẳng thể đền đáp nổi cơ mà."
"Không đúng đâu."
"Đúng chứ."
Chúng tôi cứ nhìn chằm chằm vào nhau mà chẳng từ bỏ, và được nửa chừng thì cả hai phá ra cười.
"Sao em lại cười thế."
"Ơ, không có gì đâu ạ. Anh đừng có lo lắng về chuyện đó."
Tôi không thể không mỉm cười trước cái cách Mashiro giận dỗi với mình, nhưng nếu tôi nói điều đó với em, em sẽ còn giận thêm mất.
Mashiro cơ bản là một cô mèo ngoan ngoãn, chẳng hề cào hay kêu gừ gừ khi bị chạm vào hay được vuốt ve. Tuy vậy, khi bạn thực sự trò chuyện với em, dường như em ấy có một tính cách cứng đầu, thứ sẽ không chấp nhận ý kiến của người khác.
"Bên cạnh đó, bản thân em cũng có một chút hứng thú với việc nấu ăn mà."
"Thật vậy sao?"
"Vâng. Nên xin anh đừng có lo quá ạ."
Tôi hiểu rồi. Chắc là vì em ấy thích nấu ăn nên mới có thể khiến nó ngon như vậy. Một cô mèo thích làm bếp quả là một phẩm chất thú vị. Một khi tôi đã nếm những món ăn này rồi, tôi sẽ không bao giờ có thể trở lại ăn bento từ cửa hàng tiện lợi nữa.
Dù trình độ của tôi không bằng Mashiro, tôi vẫn cần phải biết đôi chút để nấu ăn cho bản thân, nếu không tôi sẽ mất đi tư cách chủ nhà mất. Tôi nghĩ sẽ nhanh hơn khi nhờ Mashiro dạy tôi nấu ăn... Không, như thế thì không được.
Đang khi tôi nặn óc ra mà nghĩ, Mashiro bỏ đũa xuống rồi chỉnh lại tư thế cho thẳng. Dù cho em ấy chưa nói lời nào cả, tôi có thể nói đó là một điều quan trọng, nên tôi cũng bỏ đũa xuống luôn.
"Anh Satou. Em có thể xin anh thêm một đặc ân nữa không?"
"Dĩ nhiên rồi. Bất cứ thứ gì em muốn."
"Cảm ơn anh nhiều lắm. Vậy thì... nếu anh Satou cảm thấy ổn thì..."
Mashiro khẽ hít vào.
"Liệu từ hôm nay em có thể nấu ăn cho anh mỗi ngày chứ?" [note41129]
Thế là em ấy đã hỏi xin tôi một đặc ân. Kể từ khi gặp nhau, đây là lần đầu tiên Mashiro hỏi xin tôi gì đó, ngoài lần vào sáng nay ra. Tôi thì thấy không có tiêu cực trong việc đó cả, nhưng em ấy nhìn vào tôi với một ánh mắt nghiêm túc.
"C-cái đó..." [note41130]
Đó đúng như những gì em nói vậy. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ được ăn những bữa ăn ngon lành thế này suốt một thời gian dài sắp tới. Nhưng nhìn chung đó không phải là ý nghĩa duy nhất trên câu nói đó. Tôi chắc là Mashiro không có ý đó đâu, nhưng tôi không thể không cảm thấy trái tim mình đang rạo rực được.
Việc Mashiro nói điều ấy với tôi ngay sau khi tôi đang lên kế hoạch sẽ nấu ăn cho bản thân khiến tôi cảm thấy như mình bị nhụt chí đi vậy. Tôi mơ hồ có một cảm giác thận trọng về việc liệu có ổn không nếu làm phiền em ấy thế này, mặc cho tôi vẫn chưa biết quá nhiều về em.,
...Đã đến nước này thì đó rõ ràng là ý định của Mashiro rồi. Nếu thế thì, câu trả lời đã được quyết định rồi.
"...Được rồi. Nếu em cảm thấy ổn, Mashiro, từ giờ xin hãy chăm sóc cho anh nha." [note41131]
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của Mashiro và gật đầu thật sâu. Dù cho có là gì đi nữa, tôi sẽ không từ chối điều em ấy muốn làm đâu. Đây là điều tôi đã quyết định sẽ làm rồi.
"Vâng ạ!"
Nghe thấy những lời của tôi, Mashiro đấp lại bằng một giọng hào hứng bất thường, đôi mắt em nheo lại và em mỉm cười thật đáng yêu.