Edit: Phong Ly
Beta: Yến Phi Ly
“Nói như vậy…” Đêm hôm đó, Lục Diêu nghe được Tào Ngọc báo lại, hỏi qua tướng mạo kẻ cướp ngục, rồi cười lạnh nói, “Các ngươi cả trăm người, hơn mười cung thủ, vậy mà để người kia chạy mất?”
“… Thuộc hạ vô dụng,” Tào Ngọc vội vén áo quỳ một gối xuống đất, miễn cưỡng giải thích, “Tại vì người nọ khinh công cao tuyệt, kiếm pháp tàn nhẫn, lại có chuẩn bị trước…” Càng nói càng lo không đủ, liền nhanh sửa lại, “Bất quá người nọ cũng bị thương không nhẹ, thuộc hạ đã phái người đuổi theo.”
“Không chỉ để mất người, còn không bắt được người,” Lục Diêu giận dữ cười châm biếm, “Quên đi, Hán Công đã biết chưa?”
“Vẫn chưa biết.”
“Để trời sáng rồi báo.”
Giờ Thìn, Lục Diêu trở lại Ti Lễ giám, báo cho Phùng Phượng biết chuyện có người nửa đêm xông vào chiếu ngục, “E là đến vì Hứa Chân,” Lục Diêu trầm giọng nói, “Bất quá Hán Công yên tâm, trong ngục chưa mất một ai, thuộc hạ đã bố trí người ở các trạm kiểm soát trong kinh, thấy kẻ nào khả nghi liền khám người, kẻ kia trên người mang thương tích, hẳn là chưa trốn được xa.”
“Thôi,” Phùng Phượng đặt bút xuống, xoa huyệt thái dương khoát tay, “Ngươi tự xử lí đi.” Im lặng nửa khắc mới nói tiếp, “Giang hồ….” rồi lại cúi xuống.
Từ thời Tuyên Tông tới nay, Ti Lễ chấp bút thái giám đều có quyền ‘phê hồng’. Hiện tại Phùng Phượng một thân chính mãng tứ phục ngồi sau bàn, bút lông trên giá vẫn chưa khô, còn ướt mực đỏ tươi.
Lục Diêu nhìn chằm chằm ngòi bút trên bàn, thầm nghĩ Hán Công dù không nói gì nhiều, nhưng thanh âm rõ ràng là lo lắng cho giang hồ, sợ rằng triều đình mượn chuyện này, khai đao với giang hồ.
Bốn biển một nhà…. Lục Diêu trầm mặc thoáng lướt qua bốn chữ này, thầm nghĩ đây là người thật sự muốn hô phong hoán vũ một đời.
Tia nắng mùa thu ấm áp chiếu xuyên qua song cửa sổ, khiến cho tứ phục hồng sắc trên người Phùng Phượng phát sáng rực rỡ, sắc mặt tái nhợt cũng hồng hào hơn.
Trong thiên hạ, ngay cả đương kim thánh thượng cũng ngầm đồng ý cùng quan viên lớn nhỏ gọi Phùng Phượng là ‘Cửu Thiên Tuế’, có những kẻ nịnh nọt không tiếc sức người của cải, vì y mà lập đền thờ sống ở khắp đại giang nam bắc, nhà cửa hoa lệ cung phụng một bức tượng không nói không động, nhưng tượng đắp lên trông cũng rất sống động.
Không động không nói, sinh động như thật.
Lục Diêu giương mắt nhìn Phùng Phượng lại lấy bút son, ngưng thần không nói nhìn tấu chương vừa mở ra, đột ngột trong đầu có chút ý niệm bất kính.
Hắn nghĩ đây là thứ đồ vật như hình người, hay là con người giống như đồ vật?
Lại nhớ đến câu “Người nọ cũng bị thương không nhẹ” mang ý tứ thoái thác của Tào Ngọc, màn đêm buông xuống, Bùi Kiếm Văn đúng là chịu không ít ngoại thương, hoàn toàn dựa vào một chút sức lực trèo tường vượt qua lớp lớp bao vây.
Chợt hiểu ra cố nhiên có thể làm khó một thiên tài võ học, hẳn là khổ luyện không ít. Bùi lão gia tử thỉnh sư phó tốt cho đứa con này, lại độc ác nói, “Chính ngươi muốn học võ mà còn dám kêu khổ.”, mà còn dùng lời Bùi Kiếm Văn để nói, y thật không khác gì bảo thợ mộc mang gông cùm —- tự làm tự chịu.
Bất quá một thân kiên cường hơn mười năm chịu khổ cực đã cứu y một mạng, chuyển hướng cắt đuôi truy binh, ẩn vào một nhà dân đã thuê từ trước.
Lãng Anh trước đó đã lên kế hoạch chu toàn, Bùi Kiếm Văn vừa vào kinh sư liền thuê một tiểu viện yên tĩnh ở thành bắc, chuẩn bị tốt kim sang dược, thay y phục lại bố trí một chiếc xe kéo, thùng xe cao đến ngang người, ấn theo bản đồ Lãng Anh tự tay khắc trên tấm ván đậy ở miệng thùng, lấy chút tiền lẻ phát cho khất cái bên đường vào quán cơm quán rượu mua một thùng nước gạo. Lúc này người còn chưa cứu, trừ bỏ cơ quan trong thùng xe ra thì những thứ khác đều có thể dùng được. Bùi Kiếm Văn băng bó miệng vết thương thật tốt, đổi sang một thân bố y rách nát, mang một bộ tóc giả hoa râm, bôi tro bụi lên mặt, đẩy xe ra khỏi viện rồi đi vòng quanh hai lượt, xương cốt đau nhói ngược lại càng không nhìn ra hình dạng.
Trời hửng sáng thường có xe chở đồ ăn thừa ra vào thành, thủ vệ thấy người đến mặt mũi phong sương lưng gù, bịt mũi lật nắp thùng lên nhìn qua loa rồi phất tay cho đi.
Bùi Kiếm Văn đẩy xe vào trong rừng kim giao, từ trong một ngôi miếu nát tìm được tay nải đã giấu kĩ, lấy ra túi nước sạch rửa mặt, chớp mắt thay một bộ y phục lam bố, đi ra ngoài miếu hô một tiếng, ái mã thả trong rừng từ giữa trưa hôm trước ngoan ngoãn chạy vội tới, kề sát y thở phì phò.
Đường lớn bị kiểm tra nghiêm ngặt thì đi đường nhỏ, Bùi Kiếm Văn sớm đã nhớ bản đồ ngoại ô kinh thành Lãng Anh cho y, lập tức theo đường nhỏ đi đến hướng bắc, đi một đoạn xác định không có người theo sau liền chuyển hướng đông, đi thẳng đến Kế huyện ở Bạch Giản trấn.
Nhưng ngàn tính vạn tính, Bùi Kiếm Văn và Lãng Anh vẫn quá coi thường thủ đoạn của cẩm y vệ. Trạm kiểm soát nghiêm ngặt kia vốn chỉ là thủ đoạn che mắt của Lục Diêu, kì thực sớm đã có người ngầm đi theo nam tử cưỡi bạch mã, rồi mật báo về cho Lục Diêu.
Lục Diêu đoán chắc Bùi Kiếm Văn sẽ cưỡi con bạch mã của y, vì đó là thiên lí lương câu, đối với người đang chạy trốn thì thứ để di chuyển là quan trọng nhất, Bùi Kiếm Văn hẳn sẽ không khinh thường thiết kỵ của cẩm y vệ, dùng loại ngựa tầm thường cũng chỉ bằng cước bộ của bọn họ thôi.
Bùi Kiếm Văn dù sau khi chuyển hướng đã rất cẩn trọng, nhưng Lục Diêu vẫn nhận được mật báo ở khắp nơi, rút ra một phong thư lập tức không chần chừ, gọi mấy tâm phúc hầu cận rồi một đường chạy tới phủ nha.
Bùi Kiếm Văn đến Bạch Giản trấn nhưng không vào, mà dừng ngựa ở ven đường gọi một đại nương, hỏi xem có thuận đường hay không, liền lấy trong ngực ra một phong thư, còn đưa thêm bạc, nhờ nàng mang cho người họ Lãng ở phía tây Bạch Giản Trấn.
“Có biến, tốt nhất là chia nhau ra, ở bến tàu chờ ta một ngày, nếu đệ không đến thì lập tức đi về phía nam.” Trong thư chỉ có một câu này, Bùi Kiếm Văn đã tính toán chu toàn, lại không muốn liên lụy đại ca, liền thu hút truy binh về phía mình.
Truy binh… Bùi Kiếm Văn lại giục ngựa chạy tiếp, mặc niệm hai chữ này, nhướng mi. Trực giác cảm thấy nguy hiểm, y rời khỏi Bạch Giản trấn, càng đến gần trong lòng càng bồn chồn, cảm giác trống trải như thiếu một cái gì đó. “Dường như quá thuận lợi….” nghĩ đến đây Bùi Kiếm Văn không do dự, quay đầu rẽ vào hướng núi Bàn Long, tính toán vượt núi đến Thiên Tân Vệ.
“Đại nhân, người nọ vào núi rồi.” Lục Diêu vừa tới gần Bạch Giản trấn, liền có trinh sát xuất hiện đón đầu bẩm báo, “Đã có người đi theo, đại nhân cứ theo ám ký mà đi.”
“Làm tốt lắm.” Lục Diêu gật đầu, quay đầu ngựa, nghe được trinh sát nói, “Người nọ hình như có đưa thư tới Bạch Giản trấn.”
“Ồ?” Lục Diêu chọn mi cười lạnh, phân phó ba hầu cận trấn thủ thông lộ ở trấn trên, “Chỉ được phép vào, không cho ra!” Còn mình mang theo hai người cùng khoái mã vào núi, theo ám ký mà đuổi theo.
Núi Bàn Long cũng không tính là nguy hiểm rộng lớn, Bùi Kiếm Văn cưỡi ngựa, chỉ đi đường nhỏ. Đây cũng là tính toán khôn ngoan, ngựa dùng hết sức chạy trốn, toàn thân bóng lên một tầng mồ hôi.
Sơn cốc tĩnh mịch, Bùi Kiếm Văn nhĩ lực tốt, xa xa nghe được tiếng bước chân truyền đến, cẩn thận nhận ra có ba người, một con ngựa phi rất nhanh, dần dần bỏ lại hai người kia.
“Quả nhiên có trá!” Bùi Kiếm Văn căng thẳng, nhưng cũng không bối rối, vẫn kẹp bụng ngựa đi tiếp, lạnh lùng nghĩ, “Trông khí chất của con ngựa cầm đầu kia… Lục đại nhân, ngài đúng là không từ gian khổ, chừa cho ta mặt mũi, Bùi mỗ liền ghi nhớ!”
Cứ như vậy, một trước một sau chạy được mấy dặm, Bùi Kiếm Văn nhìn ái mã đã thở dốc, chỉ sợ bằng sức ngựa không thể thoát khỏi Lục Diêu, dứt khoát từ bỏ, vỗ vỗ cổ nó nói, “Tự mình trốn đi thật kĩ chờ ta.” Xoay tay rút bội kiếm trong hành lí bên sườn ngựa, dùng sức đề khí đẩy tuấn mã lên trước ba thước, chân đạp vào yên ngựa, phi thân vào trong cốc bên bìa rừng.
Lục Diêu cưỡi ngựa một đoạn thì không thấy người đâu, cũng ghìm ngựa lại, tìm một cây cao bên dốc đá, chân đạp lên đá lên ngọn, thân người giống như cánh phi ưng, vững vàng đứng trên ngọn cây lắc lư mà nhìn khắp nơi.
Cuối thu, lá cây đều đã rụng hết tám phần, Bùi Kiếm Văn lại mang thương tích chạy trốn giữa ban ngày, khinh công dù tốt cũng không trốn xa được. Lục Diêu xác định phương hướng, giống như chim ưng bắt thỏ, từ ngọn cây trong rừng phóng đến, gắt gao chế ngự phía sau Bùi Kiếm Văn, cũng không vội lên tiếng.
“Hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt!” Bùi Kiếm Văn nghe được động tĩnh phía sau, biết là Lục Diêu đuổi theo, thầm mắng, “Thú dù yếu vẫn biết cắn người, Lục Diêu, đừng coi thường người khác!”
“Tới đi!” Lục Diêu đuổi tới gần, thấy Bùi Kiếm Văn vừa xoay người, bất ngờ rút kiếm đâm tới, đáy lòng thầm quát một tiếng rút bội đao nghênh đón.
Thời tiết trong núi rất hay thay đổi, không lâu sau trong rừng đã nổi lên một tầng sương mù, nhưng nghe tiếng đao kiếm giao nhau trong màn sương mờ mịt, tiếng kim loại leng keng lọt vào tai, không như lúc dùng cành cây thay kiếm, hàn quang từ lưỡi đao sắc bén, sinh tử tương kiến.
“Nam nhi hà bất đái ngô câu, thu thủ quan sơn ngũ thập châu.”(), Lục Diêu tay dùng một chiêu “Ngô câu sương tuyết minh”, Tú Xuân bảo đao vẽ ra tàn ảnh, hệt như gió tuyết đập vào mặt, đao chưa tới, đao khí đã khiến toàn thân phát lạnh.
()Là thân trai sao lại không đeo kiếm Ngô câu? Lấy lại châu [đang bị quân Phiên tạm chiếm] – trích bài thứ của Nam Viên Thập Tam Thủ – Lý Hạ)
Bùi Kiếm Văn tự biết nội lực không bằng, không dám đỡ đòn, thân mình trốn dưới tàng cây, mũi chân mượn chút lực, kiếm nhẹ nhàng xuất ra một chiêu ‘Hoa tiền nguyệt hạ’, trực tiếp phủ lên gương mặt Lục Diêu.
Kiếm pháp này tên nghe có vẻ kiều diễm nhưng chiêu thức lại tàn nhẫn, từ trên xuống dưới giống như mặt trăng độc nhất trên trời đêm, san bằng mặt đất, mũi kiếm rung lên như đóa hoa đón gió lay động, nhưng chỉ cần đụng phải một chút thôi mới biết nhụy hoa kia chính là độc xà lè lưỡi.
Lục Diêu nâng đao chặn lại, dưới tay dùng sức, thuận thế đem kiếm đẩy sang một bên. Bùi Kiếm văn không cũng hiếu chiến, mượn lực xẹt qua bên thân Lục Diêu, lên được hai bước thấy người kia đuổi theo, mạnh mẽ quay đầu đâm tới một kiếm, đúng là kiếm pháp Hoa Sơn chính cống, chính là một chiêu ‘Lãng tử quay đầu’ tấn công địch ngay lúc hắn chưa kịp chuẩn bị.
“Quay đầu là bờ, lời này Lục mỗ xin trả lại.” Lục Diêu không chỉ sớm có phòng bị, lúc tránh kiếm còn dư sức cùng Bùi Kiếm Văn tranh luận, tay xuất chiêu ‘Đông phong hạo đãng’ nghiêng người đánh tới, gióng như gió thu cuốn hết lá vàng, chậm rãi, sạch sẽ vô cùng.
“Hay cho câu biển khổ khôn cùng, quay đầu là bờ,” Bùi Kiếm Văn một kiếm xoay người, oán hậm thầm nghĩ, “Lục Diêu ngươi từ khi nào mà đã mang tâm Bồ Tát rồi!”
Cứ như vậy đánh qua đánh lại, vừa hết một chén trà nhỏ, vết thương của Bùi Kiếm Văn rách ra, thể lực không chống đỡ nổi. Trước mắt y chỉ còn cánh rừng mờ mịt, sương mù dày đặc, giờ đây dựa vào sương núi để trốn Lục Diêu truy bức, cảm thấy khó mà sống sót được, tâm không khỏi than một câu“Hài tử bất hiếu”, một chiêu ‘Đoạn tuyệt hồng trần’ ra sức đánh tới, tuy nói là liều chết xuất ra nhưng cũng là sát chiêu lưỡng bại câu thương.
“Ngươi!” Lục Diêu nhìn động tác của y, còn tưởng xuất chiêu ‘Vụ tỏa dương quan’ để lừa địch, vội vàng biến ‘Phụ cốt chi thư’ trong tay thành ‘Trừu đao đoạn thủy’, dùng đến tám phần nội lực, đem ‘Phi thiên’ đang tới gần yết hầu chém gãy, lại nhân lúc trước ngực Bùi Kiếm Văn không chút che chắn phòng bị, tuy là thu lại đao trong phút chót, nhưng vẫn rạch một đường từ cổ đến ngực.
“Ta làm sao?” Bùi Kiếm Văn cố chấp đoạn kiếm, lau đi vệt máu ở cổ, thấy miệng vết thương không sâu cũng biết Lục Diêu đã hạ thủ lưu tình, miệng vẫn lạnh lùng nói, “Lục đại nhân, đừng hy vọng ta nhận tội với ngươi, Bùi Kiếm Văn ta đây trước khi chết cũng phải rạch nát khuôn mặt này!”
Lời còn chưa dứt, Bùi Kiếm Văn đã giơ kiếm vạch lên mặt, Lục Diêu bên kia cũng không chờ y nói xong liền phi thân tới, vừa kịp đánh bay mảnh kiếm gãy kia, lấy bả đao kề lên cổ Bùi Kiếm Văn, tránh cho y lại hành động thiếu suy nghĩ.
“Hiện tại hãy nghĩ cho cha nương ngươi, sao phải đi sớm như vậy!” Lục Diêu nghiêm giọng quát, “Còn bằng hữu ở Bạch Giản trấn của ngươi nữa, đều không chạy được đâu!”
“Bằng hữu?” Bùi Kiếm Văn chợt cảm thấy ớn lạnh, trên mặt cũng không để lộ tâm tư, ngược lại còn cười nhạo nói, “Bùi tiểu gia ta luôn độc lai độc vãng, lấy đâu ra bằng hữu? Ai mới xứng làm bằng hữu của ta!”
Tam Bàn Mộ Vũ, không mưa mà lại như mưa. Sương mù trong núi bỗng chốc càng dày đặc, gió thu lướt qua một vùng rộng lớn tựa tuyết hải phong mang (núi tuyết), hiện tại mờ mịt vô lực là y, mà hữu dũng trước đây cũng là y.
Đây chính là Bùi Kiếm Văn mà Lục Diêu gặp lần đầu xả đi một thân bạch y thắng tuyết, chỉ còn y phục lam bố vẫn không giấu được ngạo nghễ tao nhã.
Nhớ rõ ngày đó ở trà quán, là ai thiếu niên hoa mỹ, tay tung lên một hạt đậu, há miệng đón được liền đắc ý chọn mi cười khẽ, “Cảm tạ.”
“Lấy đâu ra bằng hữu? Ai mới xứng làm bằng hữu của ta!”
Nói cho cùng, Lục Diêu không phải không biết lí do này chỉ là thoái thác, nhưng lọt vào tai, trong nháy mắt hắn muốn nói một câu không liên quan: “Bùi Kiếm Văn, một câu ‘giang hồ bằng hữu’ kia, đến tột cùng là thật hay giả?”
Lời đến bên miệng rốt cuộc vẫn nuốt trở lại, Lục Diêu nghĩ, này cũng thật buồn cười.
Buồn cười không chỉ vì câu hỏi này, Lục Diêu đặt tay lên trước ngực tự hỏi, đêm đó nghe được người cướp ngục chạy mất, hắnvì sao lại không hề giận dữ? Vì sao không nói ra tên của Bùi Kiếm Văn với Hán Công? Vì sao lại bố trí trạm kiểm soát để đánh rắn động cỏ? Vì sao không dùng ám vệ thân tín để đưa tin mà lại dùng bồ câu? Vì sao chỉ nói về con bạch mã mà lại không đề cập tới tướng mạo tên tuổi? Vì sao lại mang theo vài tâm phúc của mình đuổi theo? Vì sao lại xuất chiêu lưu tình mặc y tự đánh tự trốn?
Lục Diêu, ngươi rốt cuộc muốn tìm giết y, hay chỉ vì tức giận?
Ngươi tức giận vì y lừa ngươi.
Thôi, Lục Diêu trong lòng thở dài một tiếng, Bùi lão gia còn có tác dụng với Hán Công, người này quả thật giết y không bằng để y sống, liền xoay người bỏ đi.
“Này? Này??”
Bùi Kiếm Văn thấy Lục Diêu nhìn mình một lát rồi thu đao xoay người đi, không khỏi ngẩn người, cất giọng kêu.
Lục Diêu cũng không để ý đến y, đẩy nhanh cước bộ, tựa như muốn đem người này cùng với suy nghĩ của mình tan vào trong màn sương mù dày đặc như mưa mà chẳng phải mưa kia.
“Lục Diêu!” Bùi Kiếm Văn đầu đầy mờ mịt, thấy Lục Diêu càng đi càng xa liền đề khí đuổi theo, một tay nắm lấy vai hắn, muốn hỏi nhưng vừa dùng chân khí, ngực một trận khí huyết cuồn cuộn, muốn nói cũng không nói nên lời.
Lục Diêu thầm than một tiếng, xoay người đẩy tay y ra, dừng lại một chút, vừa giúp y lưu thông khí huyết, vừa dặn một câu, “Bằng hữu của ngươi nếu muốn đi bằng đường thủy… đợi hai ngày nữa tìm thuyền buôn.”
“Ta.…” Bùi Kiếm Văn chầm chậm thở ra, vừa muốn nói liền bị Lục Diêu cướp lời, “Sự tình lần này là nể mặt Bùi lão gia, thứ lỗi ta không tiếp chuyện được.”
“Mỗi người đều có việc của riêng mình,” Lục Diêu bước hai bước, chợt nghe Bùi Kiếm Văn ở phía sau nói, “Ta nhớ rõ ngươi đã nói, mỗi người đều có việc của riêng mình. Cho nên mạng của Hứa Chân là ngươi thiếu hắn, mạng của ta là ta thiếu ngươi, hai chuyện không thể gộp chung, ngày sau tất báo.”
“Bùi công tử quá lời.” Lục Diêu dừng bước, thản nhiên trả lời, “Không chung đường không cùng chí hướng, Bùi công tử không cần quan tâm.”
“… Lục Diêu, ta cho ngươi biết.” Bùi Kiếm Văn chợt cười lớn, “ ‘Bùi công tử’ của ngươi cả đời không làm việc trái lương tâm, một câu giang hồ bằng hữu khi đó, là thật..…” Bỗng nhiên dừng lại, bản tính trẻ con bỏ thêm một câu, “Đương nhiên nếu hiện tại ngươi không nghĩ vậy thì thôi.”
Lục Diêu nghe lời kia không khỏi quay đầu rồi đột nhiên sử dụng khinh công ‘Thảo thương phi’, trong giây lát biến mất sau màn sương trắng, chỉ lưu lại một câu nói trong không trung:
“Bùi Kiếm Văn, nhớ kỹ, ngươi còn thiếu ta một vò rượu.”