La Mỹ Kim dùng bữa sáng nhanh hơn thường ngày, điệu bộ khẩn trương của bà nói lên tất cả, thực ra bà đang rất nôn nóng gặp Mẫn Như.
La Mỹ Kim ngồi lên xe, thông qua cửa sổ trên xe, nghiêng đầu mỉm cười dặn dò Mẫn Nhu “Dì bắt Chính Uy ngày hôm nay nhé”.
“Vâng, dì đi vui vẻ!” Cô ta đoan trang nói.
Mẫn Nhu tiễn hai người ra khỏi cổng biệt thự. Nhìn không còn thấy xe, cô ta chỉ biết cười khổ trong lòng, rõ ràng trong lòng cô ta không vui khi họ gặp Mẫn Như nhưng tình yêu của La Mỹ Kim còn lớn hơn lòng không vui của cô ta, Mẫn Nhu chỉ biết chấp nhận mặc Chính Uy đưa bà đến chỗ Mẫn Như.
Một người hầu trong nhà phát hiện được vẻ mặt ủ rũ của Mẫn Nhu kiếm cách lại gần khuyên nhủ “Đại tiểu thư, thành phố D có rất nhiều chỗ tham quan, cô đi ra ngoài sẽ thoải mái hơn ở trong biệt thự”.
“Cảm ơn chị, khi nào tôi muốn đi sẽ gọi tài xế Lưu” Mẫn Nhu nhàn nhạ đáp.
Thấy mình đã không còn gì để nói, người hầu cũng đi làm việc của mình, để quản gia thấy chắc chắn sẽ bị mắng một trận te tua.
Mẫn Nhu định quay về phòng ngủ, phòng ngủ của cô ta thông với phòng làm việc của Chính Uy. Để không mất một đoạn cô ta mở cửa vào phòng làm việc, tâm tình cô ta đang chán nản, nhìn thấy laptop trên bàn nên nhớ tới trong laptop của anh có một trò giải trí rất hay.
Chính Uy nổi tiếng cưng chiều vị hôn thê, anh luôn cho Mẫn Nhu cái quyền ra vào phòng của mình tùy ý. Mẫn Nhu theo thói quen ngồi vào chỗ, thành công mở được laptop. Màn hình vừa sáng lên, văn bản trong màn hình rõ ràng hơn.
“Anh ấy quên tắt văn bản! Phòng làm việc ở nhà và phòng làm việc trong tập đoàn đều như nhau, sơ sẩy sẽ bị kẻ xấu đột nhập cướp thông tin dễ gây tổn thất rất lớn. Mình sẽ nhắc nhở anh ấy!”Mẫn Nhu càu nhàu nói, tay di chuyển màn hình con chuột ra chữ X để tắt.
Cô ta tắt đến cái thứ tư thì phát hiện những thông tin trong văn bản này không liên quan đến công việc của tập đoàn, chủ yếu là sơ yếu lí lịch và hoạt động gần đây của nhân viên tiếp thị Tố Trân, võ sĩ Thi Diệm.
Họ là ai kia chứ? Họ đã đắc tội với Chính Uy. Thượng đế mới biết anh trả thù ngoan độc đến mức nào. Khi nhớ đến đoạn phim Mẫn Như bị anh quật roi vào người vì trả thù cho cô ta, Mẫn Nhu vừa hả dạ cho tội ác mà Mẫn Như nên trả cũng vừa xót xa một phần dù sao Mẫn Như cũng là máu thịt của cô ta.
--- --------
Xe chở La Mỹ Kim đến trung tâm thương mại, Mẫn Như từng có nói qua về công việc trong quán ăn, La Mỹ Kim thoạt đầu nghe thấy công việc không mấy cực nhọc nhưng đến khi tận mắt thấy Mẫn Như chạy tới chạy lui rất vất vả.
Bà đột nhiên bị hù cho đến ngất xỉu, cái này cũng không trách được, Mẫn Như sớm là công chúa nhỏ của Ngô – Tiêu được cưng chiều, chưa bao giờ phải đụng đến một việc chân tay, bỗng nhiên cho bà nhìn thấy hình ảnh bảo bối bà nưng niu, một cái đánh còn không nỡ trong hình ảnh một cô gái bình dân chạy lui mưu sinh khó mà thích ứng kịp thời.
“Mẹ, con là Mẫn Như, người mau tỉnh đi!” Mẫn Như lo lắng hai tay xoa vào lòng bàn tay của La Mỹ Kim.
“Ưm…” La Mỹ Kim mở mắt, rên lên một tiếng.
“Mẹ đúng là hụ dọa bọn con!” Tiêu Chính Uy thở hắt khi nhìn thấy La Mỹ Kim cuối cùng cũng mở mắt, sớm biết bà bị kích động như vậy anh không dám cho bà đến đây.
“Như Như”
“Cậu Tiêu, Mẫn Như đỡ bà ấy ngồi dậy đi, uống tách trà nóng nàysẽ lấy lại tinh thần nhanh hơn!” Bà Thẩm đưa tách trà vừa mới pha cho Mẫn Như để La Mỹ Kim uống.
La Mỹ Kim uống xong tách trà được Mẫn Như xoa bóp vài chỗ thì không thấm mệt nữa.
“La Mỹ Kim, nếu bà có bất trắc thì quán ăn này sẽ đóng cửa! Lúc đó tôi sẽ đến thẳng Tiêu gia bắt các người nuôi sống!”
“Dì dám!” Chính Uy nhíu mày nói.
“Có gì mà tôi không dám!!” Bà Thẩm đáp.
“Dì …!” Chính Uy trừng mắt muốn nói thì La Mỹ Kim đã bóp tay chặn lại.
“Chính Uy không được thất lễ! Dì ấy chỉ đùa thôi! Phải không Hữu Mỹ?” La Mỹ Kim cười bất đắc dĩ.
“Hừ, xem ra có cậu còn sáng suốt!” Bà Thẩm bật cười dang hai tay đến.
La Mỹ Kim có hành động tương tự, ngồi dậy ôm chầm lấy bà Thẩm, một mặt ôm nhau một mặt trong khóe mắt rưng rưng.
Cuối cùng, hai người trẻ đứng ngây ngốc một lúc cũng hiểu, họ chính là bạn bè nên mới dùng hành động kì quặc này chào nhau.
“Nhị thiếu của Tiêu gia! Chàng trai này còn hơn Tiêu Chính Hàn năm xưa!” Bà Thẩm đảo mắt đánh giá miệng cười nói.
“Thật ngại quá! Thằng nhóc này nó không biết nên mới thất lễ với cậu! Tớ thay nó xin lỗi!” La Mỹ Kim xấu hổ, không quên liếc Chính Uy một cái.
“Con trai bảo vệ mẹ là điều tốt! Thằng con trai của tớ cũng hay như vậy!” Bà Thẩm xua tay do bà diễn quá lố nên người khác hiểu lầm.
“A.. Cậu nói thằng nhóc Thẩm…gì Dương phải không?” La Mỹ Kim nghe bà Thẩm nói đến con trai thì sựt nhớ ra đã từng gặp hắn.
“Cậu biết nó à!”
“Dĩ nhiên nó là bạn tr…”
“Mẹ uống trà nữa đi!” Mẫn Như tức tốc rót trà đưa cho La Mỹ Kim.
Bởi ngồi hàn thuyên với bà Thẩm, La Mỹ Kim quên mục đích đến đây, bà tức giận búng trán cô một phát “Cái đứa con gái ngốc này!”
“A! Con đây!” Mẫn Như bất ngờ đau.
“Nói dối ta! Công việc của con rất tốt! Nhìn xem dáng vẻ của con giống từ nhỏ không được nuôi nấng chu đáo!” Càng nghĩ bà càng giận, lực búng vào trán có lẽ vì thế mạnh hơn.
“Ui, mẹ hiểu lầm cái gì rồi!”
“Con còn cãi! Ai bắt con đi làm những việc này! Nhà Tiêu Ngô không phải nuôi không nổi con!” La Mỹ Kim chăm chăm nhìn cô giọng đầy bực bội.
“Mẹ là không ai bắt con, tự con muốn!” Mẫn Như oán hờn nói.
“Ôi con gái số khổ của ta, có gì con phải nói cho mẹ biết chứ! Một mình vất vả, chưa bao giờ ta để cho con làm công việc gì nặng nhọc, con có biết ta chỉ mới nhìn thôi còn bị hù cho ngất đi” Bà xoa đầu Mẫn Như dịu dàng.
“Cậu ngưng diễn mẹ con tình thâm đi! Mẫn Như ở với tớ không đến mức khổ như cậu than!” Bà Thẩm bất mãn nhìn.
“Dì Thẩm nói đúng, Mẫn Như không sống tệ, làm chủ đến hai cửa hàng bán chạy nhất hiện nay!” Tiêu Chính Uy có ánh mắt và nụ cười hiện lên vẻ nham hiểm.
“Thật ư?” La Mỹ Kim nghi hoặc hỏi.bg-ssp-{height:px}
Mẫn Như cúi thấp đầu, anh nói không sai, cô có giấu diếm cũng không được.
“Hay quá, ta đã có cách ở lại đây với con rồi!” La Mỹ Kim cười mừng rỡ.
Sân Golf thành phố A…
“Vút”
Trái bóng bay lên không trung ba giây mới mạnh mẽ tiếp đất, tiếp đó linh hoạt lăn thân tròn nhỏ vào lỗ golf.
- Quá tuyệt!
- Hay!
Tiếng vỗ tay của mọi người trong sân.
Tiêu Chính Hàn tự đắc nở nụ cười, tới bây giờ ông vẫn là tay golf lão luyện nhất, người trẻ tuổi thi đấu giải nhất cũng không thắng nổi ông, đúng là đã già nhưng độ bảnh bảo và nổi tiếng của ông còn vang dội không kém hai thằng con trai.
Nghĩ lại, một đời Tiêu Chính Hàn lẫy lừng đến thế, chưa thua bởi ai, nhưng bị một người phụ nữ tên La Mỹ Kim thu phục dễ dàng. Ông yêu bà như mạng, vì quá yêu vợ nên sủng bà đến tận trời.
Tiêu Chính Hàn mà biết người vợ mình yêu như mạng có ý định để ông cô đơn lẻ bóng với cái giường thì sẽ chạy ngay đến lật tung cái quán của Mẫn Như luôn…..
--- ------ ---
Đến trưa thì xe chở Tiêu Chính Uy và La Mỹ Kim về lại biệt thự, La Mỹ Kim vừa vào trong chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, đã vội vàng kêu người trong biệt thự tập hợp.
Mọi người sợ làm bà chủ chờ đợi liền bỏ hết những việc dang dở mà chạy đến phòng khách tập hợp. Quản gia là người quản lý trong nhà mọi chuyện tất nhiên sẽ nghe những chỉ thị của La Mỹ Kim rồi giao phó công việc cho từng người.
Bữa tối trong biệt thự sẽ có khách đến, La Mỹ Kim muốn tất cả trong nhà từ trong ra ngoài phải được chuẩn bị tốt nhất nên bà mới tập hợp hết người hầu.
Chính Uy và Mẫn Nhu biết tính cách của La Mỹ Kim nên những gì bà dặn dò họ không dám hé răng nửa cái.
Sau khi đã dặn dò xong xuôi ai chở về việc nấy thì cặp vợ chồng sắp cưới lên lầu đóng cửa phòng nói chuyện.
“Anh, là ai? Dì phải tận tâm đến thế!” Mẫn Nhu sốt ruột hỏi.
“Đó là người bạn của mẹ!” Tiêu Chính Uy cởi khuy áo ở cổ tay, tìm một cái áo thun thích hợp mặc vào.
“Quan trọng lắm sao?”
“Em nhìn thấy rồi! Tối nay nhớ biểu hiện cho tốt đừng làm mẹ mất mặt!” Tiêu Chính Uy cười dặn dò.
“Hừ, nói như không!” Mẫn Nhu khoanh tay.
“Chiều tránh cho em bất ngờ thì có mời em gái nhỏ của em nữa đấy!” Tiêu Chính Uy luồn hai tay áo vào trong rồi nói.
“Ai?”
“Em gái của em”
“Mẫn Như sao?”
“Còn ai vào đây! Tiểu thư ngốc!” Tiêu Chính Uy dịu dàng cười đùa.
“Có hai đứa nhóc không?”
“Dĩ nhiên là có rồi!”
“Trời, dì biết em và con bé vẫn còn lạnh nhạt với nhau!” Mẫn Nhu cảm thán.
“Mẹ biết nên mới sắp xếp cho hai người làm hòa đấy thôi! Cũng do nguyên nhân cô ấy sống với người bạn của mẹ nên mới có bữa tối hôm nay!” Tiêu Chính Uy ngồi vào ghế mở lap lên.
“Em mở máy anh đúng không?” Tiêu Chính Uy ngước lên nhìn.
“Vâng, quá nhàn rỗi! Em mới tìm việc để làm! Trong lap anh từ khi nào chất đầy lý lịch của người ta thế! ”
“Em đã đọc được gì rồi!” Tiêu Chính Uy thấp thỏm.
“Không gì, ngoài tin lá cải về hai người em không biết!” Mẫn Nhu bình thản nói không phát hiện Chính Uy đã khác với bình thường.
“Sau này được động vào lap của anh nữa!” Tiêu Chính Uy lạnh giọng.
“Em vẫn luôn chơi mỗi khi thích mà!” Mẫn Nhu bị nhắc nhở liền bất ngờ.
“Đừng động vào là đừng động em nghe rõ đi” Anh mất kiên nhẫn nói.
“Anh…em thích thì động vào đó! Anh không được cấm em!” Mẫn Nhu bướng bỉnh không nghe.
“Không được, em nghe rõ không!!!!”
Tiêu Chính Uy quát to làm cho Mẫn Nhu chưa từng bị anh lớn tiếng đột nhiên bị ủy khuất. Anh luôn cưng chìu cô ta nhất, có gì cô ta muốn anh không ngại đều cho, chỉ có việc nhỏ như thế! Anh lại quát cô ta, Mẫn Nhu run nói “Anh không bao giờ la em với mấy điều nhỏ nhặt này! Do anh bất cẩn không tắt, ngộ nhỡ gặp phải người xấu lấy hết thông tin thì làm sao!”.
Tiêu Chính Uy cảm thấy mình có nóng vội bắt đầu nhẹ giọng “Mẫn Nhu, tài liệu này quan trọng, anh không muốn lộn xộn nên nhất thời la em, đừng giận nữa, ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài!”.
“Em im lặng là đồng ý rồi nhé! Không giận anh nữa!” Tiêu Chính Uy đứng dậy an ủi Mẫn Nhu.
Cô ta bật cười với thái độ trẻ con của Chính Uy.