Thanh Yến nói xong thì lôi Trương Nguyệt Hoa sang một bên.
Dung mạo Thanh Yến nho nhã từ khi sinh ra, cách nói chuyện cũng không cáu gắt, sau khi y lôi Trương Nguyệt Hoa sang một bên thì bèn tìm một chỗ trên thềm đá để nghỉ ngơi. Hiện giờ y vẫn đang bị tổn thương nguyên khí, đi nhiều một chút là sẽ bị ho một trận, ít nhất phải mất khoảng nửa tháng nữa thì tình hình mới tốt lên được.
Thanh Yến ngồi từ từ hít thở, sau đó mới quay sang nhìn Trương Nguyệt Hoa một chút, bỗng nhiên bật cười, nói: “Đại tẩu, không phải tẩu muốn bạc ư? Ta có thể cho tẩu. Tẩu định bán thằng con trai này với giá bao nhiêu đây?”
Cả đám người xung quanh nghe xong cũng bật cười theo.
Mẹ kế bán con trai, bọn họ cũng tò mò mụ ta muốn bán với giá bao nhiêu.
Lần tới tìm này Trương Nguyệt Hoa cũng không có ý định giữ thể diện, vừa nghe Thanh Yến nói như vậy xong, mụ cất giọng ngang với lúc cãi nhau với Bạch Tố Trinh, giơ bàn tay lên, xòe năm ngón tay ra.
“Ít nhất là con số này.”
Thanh Yến cong tay bấm ngón tay trắng ngần, hừ nhẹ.
“Năm mươi hai?”
Trương Nguyệt Hoa nghe thế không nhận ra được y cảm thấy như vậy là cao hay là thấp, thoáng chột dạ, ngập ngừng nói: “Ba, ba mươi hai, thế cũng được. Thằng bé là độc đinh của họ Trương ta đấy.”
Bỗng Thanh Yến đè ba đầu ngón tay lên mạch cổ tay mụ ta, khẽ gảy nhẹ ngón trỏ một cái: “Đại tẩu nói đùa đấy à? Trong bụng không phải còn có một đứa bé nữa hay sao? Nào, để ta xem một chút, chắc cũng tầm ba tháng rồi nhỉ.”
Nghe xong vẻ mặt Trương Nguyệt Hoa tái mét, vội vàng kéo tay mình lại, nói: “Hai mươi lượng, không thể thấp hơn được nữa đâu.”
Thanh Yến cười một tiếng, chầm chậm đứng lên đi đến bên cạnh Bạch Tố Trinh nói: “Ngài cảm thấy thế nào?”
Tố Trinh hít sâu một hơi, nhìn về phía hai đứa trẻ trong sân. Nếu theo bản tính của nàng trước đây, nàng sẽ không cho Trương Nguyệt Hoa một thằng con trai nào cả. Không những không cho, nàng còn phải trực tiếp giết chết mụ ta nữa. Nhưng nàng biết, chuyện này không thể dây dưa thêm nữa, như vậy sẽ chỉ càng khiến đứa bé gái Linh Hoa thêm lúng túng mà thôi. Hơn nữa, cơ thể của A Văn cũng cần phải được cứu chữa ngay, nàng bèn nói với Trương Nguyệt Hoa: “Ta trả bà ba mươi hai, ta mua cả Linh Hoa nữa, từ nay về sau, hai đứa bé này không có bất cứ quan hệ gì với bà nữa.”
Trương Nguyệt Hoa chỉ một lòng nghĩ đến bạc, vừa nghe thấy không những bán được A Văn, mà ngay cả cái thứ “hàng khuyến mại” Linh Hoa này cũng có người muốn lấy, lập tức mừng ra mặt mà nói: “Bán bán bán, sau này đương nhiên cũng sẽ không tới phiền nhiễu đại tiên nữa đâu.”
Bạch Tố Trinh chẳng thèm để ý tới bà ta nữa, bảo Thanh Yến viết khế sách xong xuôi, Trương Nguyệt Hoa ấn dấu tay, rồi nàng mới móc ra một xấp ngân phiếu.
Nàng chẳng thiếu số bạc này, chỉ ghét thậm tệ những loại người chẳng bằng yêu như thế này mà vẫn thản nhiên sống sót trên trần đời. Ba mươi hai tờ ngân phiếu bị Bạch Tố Trinh hất đầy trên đất, thấy Trương Nguyệt Hoa vội vàng nhặt từng tờ từng tờ mà không hiểu trong lòng có tư vị gì.
Mái tóc dài ướt vẫn rối bù sau lưng bị luồng gió thổi đến thấm lạnh, bỗng lúc này trên tóc có một vầng ấm áp.
Thiền sư Pháp Hải phủ một chiếc khăn khô dày ấm áp lên đầu Tố Trinh, nói: “Gió nổi rồi đấy, vào trong đi.”
Hắn vẫn luôn kiệm lời như vậy, nhưng lại luôn là người đầu tiên cảm giác được những chuyện như thế.
Từ bé Bạch Tố Trinh trời sinh đất nuôi dưỡng, thế nên thật ra nàng rất ngưỡng mộ những đứa trẻ có vẹn toàn cả cha mẹ kia. Lần này nàng phản ứng có phần thái quá như vậy, cũng chỉ vì Trương Nguyệt Hoa đã chạm phải nỗi đau trong nàng mà thôi.
Tố Trinh nhìn tiểu hòa thượng đứng bên cạnh, ánh mắt còn chút mơ màng ngây dại. Nàng hỏi thiền sư Pháp Hải: “Phật phải làm sao để độ cho người như vậy thế?”
Thiền sư Pháp Hải đáp: “Chỉ cần kiên nhẫn, thuận theo, chịu đựng, chưa tới mấy năm nữa cô nhìn lại mà xem.”
Tố Trinh cười đáp: “Nói đơn giản một chút, có phải ngốc nghếch tự có thiên thu không?”
Hắn nói: “Ừ.”
Sau khi Trương Nguyệt Hoa đi khỏi trong phòng cũng chỉ còn lại ba cha con Trương Đại Hữu, Linh Hoa và A Văn. Nhịp thở A Văn vẫn cứ hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít, thiền sư Pháp Hải tạm thời độ tu vi để thằng bé kéo dài tính mạng, cuối cùng là để thằng bé ổn định tinh thần.
Cả khuôn mặt già nua của Trương Đại Hữu đỏ bừng, cũng biết mình chẳng còn mặt mũi nào mà đứng ở chỗ này nữa, thấy thằng bé tỉnh lại, đôi mắt gã giàn giụa nước mắt.
Một người đàn ông ba mươi mấy tuổi giờ đây vì sự vô dụng của mình mà khóc chẳng thành tiếng.
Gã kéo Linh Hoa và A Văn cùng quỳ xuống đất, dập đầu với Bạch Tố Trinh và thiền sư Pháp Hải ba cái, bất kể có can ngăn thế nào, gã vẫn cố dập đầu bằng được. Gã nói với họ rằng, gã là một kẻ nhỏ nhoi vô dụng, nay hai đứa trẻ theo tiên nhân, đó là phúc phận mà đời trước họ tu được.
Trương Đại Hữu là một kẻ thô kệch, không biết văn, chẳng thuộc chữ, chỉ có thể lễ lạy mà thôi. Vừa ra đến cửa, gã lại ôm hai đứa trẻ lần nữa mà khóc òa, nước mắt không ngừng rơi xuống ướt nhòa trên những nếp nhăn hiện sớm của gã. Gã vừa nghẹn ngào vừa nói với Linh Hoa và A Văn: “Cha chẳng dám mong sau này hai con lớn lên có thể tha thứ cho cha, chỉ xin các con đừng quên rằng, quê gốc của chúng ta là huyện Tiền Đường, cha họ Hứa chứ không phải họ Trương. Cha bất hiếu không thể giữ được họ của mình, chỉ mong các con ghi nhớ gốc gác mình. Tên Linh Hoa là do mẹ hai đặt, cha biết con không thích, nay đã như vậy, thôi thì hãy dùng tên “Kiều Dung” mà mẹ con đặt khi còn sống đi, từ nhỏ cha cũng chưa từng đặt cho A Văn một cái tên tử tế, nay con đã theo hai vị tiên nhân đây, được hưởng lây phúc tiên nhân, vậy lấy tên Hứa Tiên đi.”
Gã nói một tràng dài, không chỉ khiến hai đứa bé khóc òa, mà cũng khiến thiền sư Pháp Hải và Bạch Tố Trinh ở bên cạnh bị kinh động vô cùng.
Bọn họ chỉ biết Hứa Tiên khó tìm, nhưng chẳng ngờ tới, Hứa Tiên thật sự là mới được đổi tên vào lúc này. Mà cái tên này, lại là vì phần cơ duyên này với bọn họ mà nên.
Ai có thể ngờ tới, Hứa Tiên của huyện Tiền Đường lại phải tìm ở huyện Nhân Hòa. Ai có thể ngờ tới, lời khuyên răn mà Bồ Tát để lại cho tiểu hòa thượng rằng, thanh minh ngày mùng tháng , cứ đi đến nơi cao phía tây hồ tìm, nay lại ứng nghiệm chứ?!
Những đứa trẻ của huyện Nhân Hòa này, đều là được cứu vào hôm thanh minh ấy. Tố Trinh còn từng đùa rằng, đây đều là mấy đứa trẻ quỷ đấy ư? Còn nữa, sau núi Hạc Phong ấy chẳng phải chính là tây hồ sao?
Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng, những lời này đều là Bồ Tát nói đùa với họ mà thôi. Bởi dù sao họ đã tìm ở huyện Tiền Đường bao ngày trời như vậy rồi cũng chưa từng nghe qua Hứa Tiên, ngày dài tháng rộng, họ cũng sắp quên mất rồi. Nay nhớ lại, cảm thấy vô cùng vi diệu, có thể thấy rằng rất nhiều chuyện đều có duyên số của nó cả.
Chẳng qua là, có một câu trong thiên thư rất khác lạ, ‘nên duyên vợ chồng’ là ý gì chứ?
Rõ ràng bây giờ Hứa Tiên vẫn còn bé xíu, chẳng lẽ định bắt Bạch Tố Trinh chờ thằng bé lớn lên rồi thành thân ư? Đã thế Bồ Tát còn khẳng định rằng người kết duyên với nàng đã trưởng thành rồi nữa. Người đó là ai mới được chứ?
Bạch nương nương suy ngẫm cả đêm, nghĩ đến đầu đau nhức, ngày hôm sau thì hai huyệt thái dương nhức nhối vô cùng.
Thiền sư Pháp Hải thấy trạng thái của nàng có vẻ không được tốt, bèn rót cho nàng một chén trà để nàng ổn định tinh thần. Tố Trinh bỗng nhìn chằm chằm bóng dáng ra vào của thiền sư Pháp Hải đến ngẩn người.
Nên duyên chồng vợ, người đã trưởng thành, nàng bỗng buồn cười.
Trong lòng nàng cũng mơ hồ tự cho bản thân một đáp án, mặc dù chính nàng cũng cảm thấy vô cùng buồn cười. Nhưng khó hiểu thay, nàng cảm thấy nếu kết quả là như vậy thật, ngược lại, nàng cũng chẳng ngại cùng hắn niệm mấy tiếng: A di đà Phật đâu.
Thiền sư Pháp Hải không hiểu Bạch Tố Trinh đang cười ngu ngơ cái gì, với tay rót thêm cho nàng một chén trà nữa, nói.
“Chỉ e tính mạng của Hứa Tiên khó giữ, ta đang tính sẽ độ tu vi của mình cho thằng bé.”
“Độ gì mà độ.”
Bỗng Bạch nương nương ngắt lời hắn, nghịch ngợm quệt mũi hắn một cái, cười rộ mà nói.
“Bây giờ càn phải đi đến chỗ của Nam Cực Tiên Ông để trộm linh chi.”
~ Hết chương ~