Man Hoang Hành

chương 60: huyết tế (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch giả: hoangtruc

Đề tự: Đình Phong

Ngũ đại điện, bốn người tháo chạy mất hai

Tu La tháp, Thương Tùng huyết tế Minh Uyên.

Trong Giảng Kinh điện có thờ phụng tượng thần U Minh Thánh Mẫuvới vẻ mặt hiền lành. Chẳng qua khác với những tượng thần thường đứng yên khác, U Minh Thánh Mẫutrong đại điện này đang ngồi trên một tảng đá lớn, trên dưới, sau lưng và trước mặt đều có muôn thú bách điểu vây quanh, nhao nhao ngẩng đầu lắng nghe. Cảnh tượng đầy vui mừng sung sướng, hệt như cảnh miêu tả trong truyền thuyết Thánh Mẫugiảng kinh phổ độ chúng sinh.

Ngoại trừ tượng thần này, trong Giảng Kinh điện còn có vô số giá sách rương hòm chứa vô số cổ thư điển tịch như đang cùng với tượng thần Thánh Mẫuthụ lấy hương khói cung phụng trong những năm tháng an bình và tĩnh mịch, lẳng lặng đem những học vấn chứa đựng trong sách truyền lại cho hậu thế.

Nhưng hôm nay, dị biến phát sinh, ngọn lửa lúc trước vừa mới bị dập tắt đã lại lần nữa nổi lên. Trong ngọn lửa, một thân ảnh ục ịch vọt thẳng vào. Những nơi hắn đi qua, kiếm quang Xích Diễm tung hoành ngang dọc không người cản được, từng giá sách ầm ầm sụp đổ, thậm chí còn bị ngọn lửa lan đến rồi lập tức bốc cháy lên.

Đám người Ma giáo đuổi theo đến đây đều giận dữ, điên cuồng la hét mắng chửi rồi tới tấp đánh tới Điền Bất Dịch.

Điền Bất Dịch cực kỳ láu cá, không có nửa điểm ý tứ dây dưa đánh với đám cường địch này mà chỉ đông chạy tây lủi đầy linh hoạt tránh né trong Giảng Kinh điện.

Khắp nơi trong này đều là những giá sách cao lớn, kinh thư chất đống, có thể ví như một biển kinh thư. Hắn vừa luồn lách chạy nhảy quanh đây, vừa liên tục đưa tay đẩy ngã mấy cái giá sách. Chỉ nghe một tràng rầm rầm liên hồi, từng giá sách cao ngất ầm ầm sụp đổ, ép sang giá sách bên cạnh…Một cử động kia lại đưa đến phản ứng dây chuyền, từng giá sách cứ lần lượt sụp đổ xuống.

Thanh thế kia quả thật kinh người, trong tiếng động rầm rầm khiến người khác kinh tâm động phách, từng đống thư tịch cổ xưa rơi rớt không khác những thứ đồ bỏ đi. Từng trang giấy tung bay đầy trời, cộng thêm ánh lửa đang bốc cháy, cảnh tượng khói bụi mịt mờ khiến khóe mắt đám người Ma giáo như muốn rách ra.

Càng lúc càng có thêm nhiều cao thủ Ma giáo tiến vào Giảng Kinh điện. Thế nhưng bởi vì tâm lý sợ ném chuột vỡ bình nên bọn họ không dám thoải mái buông tay phóng chân. Người nào người nấy đều cố gắng né qua đám điển tịch trân quý, đuổi theo tên mập mạp đáng giận kia vào sâu bên trong cung điện.

Điền Bất Dịch gắng sức chạy thục mạng. Hắn tính toán thời gian, ước chừng hai người đồng bạn kia hẳn đã chạy ra nên cũng không dám dừng lại lâu. Sau khi đưa mắt nhìn qua, hắn bèn phóng về phía hậu điện của Giảng Kinh điện, muốn từ phía này chạy thoát ra ngoài.

Nhưng mới tiến được vài bước, Điền Bất Dịch kinh ngạc ngừng lại, lại phát hiện phía sau vọng tới một hồi thét gào rồi hơn mười yêu nhân Ma giáo thoáng cái đã xông tới, vây bọc hắn lại bên trong Giảng Kinh điện. Nguyên một đám vây quanh hắn, đằng đằng sát khí rống giận đánh tới.

Trước có chặn đường, sau có truy binh. Dù cho tâm trí Điền Bất Dịch có kiên định thì lúc này mặt cũng biến sắc. Dưới tình thế cấp bách, hắn quay người nhìn quanh, chỉ thấy xung quanh là giá sách cao lớn, chợt khẽ động trong lòng. Trong cái khó ló cái khôn, hắn quát khẽ một tiếng rồi nhảy vọt lên một giá sách bên cạnh, sau đó trèo lên phía trên.

Giá sách cao ngất. Hắn đã nhanh chóng leo thẳng tới đỉnh giá sách, đám yêu nhân Ma giáo sau lưng lập tức đuổi theo. Điền Bất Dịch không cúi nhìn dưới chân mình, mà tay chân lanh lẹ leo thẳng lên chỗ cao. Khi nhìn thấy được đỉnh giá sách, hắn chợt thét dài lên một tiếng, Xích Diễm tiên kiếm phá không phóng tới, lập tức nhân kiếm hợp nhất vọt thẳng lên trên.

"Oành!"

Một tiếng vang lớn, rồi một đạo ánh sáng đỏ từ trên đỉnh Giảng Kinh điện vọt thẳng ra. Chỉ nhìn thấy Điền Bất Dịch có chút chật vật nhưng khí thế mười phần vọt lên không trung, mặt mày đầy tro bụi cũng chẳng buồn lau đi. Dưới chân hắn là từng tràng rống giận như sóng dữ mãnh liệt lao đến, hắn không dám dừng lại mà chỉ tùy tiện nhìn về một hướng rồi vội vàng bay vút đi xa.

Xôn xao...

Hầu như chỉ tích tắc sau, trên nóc Giảng Kinh điện ầm ầm vang lên, rồi mười cái lỗ thủng đã bị đánh mở, một đám cao thủ Ma giáo đỏ hết cả hai mắt xông ra khỏi đó. Sau khi giận dữ hô to gọi nhỏ không thể kiềm chế được, cả đám sát khí ngút trời đuổi theo phương hướng tên mập mạp chết bầm đang vội chạy trối chết kia.

So sáng với hình ảnh khắp nơi hỗn loạn, khói lửa và sát khí ngút trời của Thánh điện Man Hoang, Tu La tháp cách Chính điện hơn trăm trượng lại bình tĩnh dị thường, tựa như một hòn đảo nhỏ cô độc nằm bên ngoài khu vực mưa bão sóng to gió lớn. Thậm chí nếu có người đứng trên Tu La tháp nhìn xuống, còn có thể thấy được tình hình chiến đấu kịch liệt trong Chính điện nguy nga cao lớn phía xa. Nơi đó có một cái bóng trắng đang dọc ngang tung hoành, kiếm quang xanh biếc như núi như non, vung tay đánh đập với hơn mười vị cao thủ Ma giáo khiến người khác phải líu lưỡi.

Lúc này dưới Tu La tháp lại không một bóng người. Sau một lát, đột nhiên có một bóng xám đầy quỷ mị xuất hiện nơi bóng râm của tòa tháp, chính là Thương Tùng.

Hắn không một tiếng động mà lướt đến Tu La tháp. Phản ứng đầu tiên của hắn là lướt mắt nhìn qua tòa đại điện cách đây hơn trăm trượng, chỉ nhìn thấy tình hình chiến đấu nơi đó vô cùng kịch liệt, tuy rằng kiếm quang xanh biếc nơi đó sắc bén vô cùng thế nhưng ẩn ẩn có dâu hiệu bị áp chế.

Trong lòng Thương Tùng trầm xuống, đứng ngồi không yên, nhưng hắn lại không có chút chần chừ mà nhìn về phía Tu La tháp.

Bởi vì sợ Ma giáo phát hiện nên lúc trước nhìn trộm Tu La tháp, mọi người trong Thanh Vân môn chỉ dám quan sát từ phía xa. Khi đó chỉ nhìn thấy đây chẳng qua là một tòa thạch tháp có hình thù kì lạ quỷ dị. Đến khi đến trước mặt như lúc này, Thương Tùng mới phát hiện, Tu La tháp có hình thù vẫn quỷ dị như vậy nhưng còn chất liệu lại như không giống với phán đoán của mình lúc trước.

Phần thân của tòa tháp này như là một khối hoàn chỉnh, trong đó có nhiều chỗ vặn vẹo xoay ngược. Thế nhưng chất liệu lại hoàn toàn khác với những thạch tháp thông thường trên thế gian, nhìn như được xây dựng bằng đá xám kiên cố mà thô ráp, đưa tay sờ vào lại lạnh như băng, nhìn gần như có ánh sáng bóng của kim loại, không phải là đá cũng không phải là vàng, cứng rắn vô cùng.

Thương Tùng cũng không cố phân biệt đây là làm bằng chất liệu gì nữa, hắn chỉ biết mấy vị sư huynh đệ đồng môn của mình lúc này đang dốc sức chiến đấu đẫm máu, liều lĩnh cố gắng kiếm thêm cho mình từng phút từng giây thời gian. Trong lòng hắn, mỗi thời khắc này đều như cảm thấy mang đậm lấy cái mùi vị của huyết tinh.

Một phát rút ra thanh tiên kiếm tùy thân, linh lực hội tụ nổi lên kiếm quang, hắn chém thẳng ra một kiếm.

Chỉ nghe một tiếng phịch, tiên kiếm bắn qua một bên, thân kiếm run rẩy kịch liệt, tiếng vang ông ông không ngừng bên tai. Một kiếm này tụ tập một thân đạo hạnh của hắn, thế nhưng lại không thể chém đứt thân tháp này, chỉ để lại một vết kiếm dài hơn một thước, sâu khoảng hơn một tấc mà thôi.

Thương Tùng chấn động. Trong lúc nhất thời hắn có một cảm giác mờ mịt, đồng thời tâm tình chìm xuống. Tu La tháp này cứng rắn không cách nào tưởng tượng được. Phải biết rằng với đạo hạnh của hắn kết hợp với sự sắc bén của tiên kiếm này, vô luận là đá cứng rắn thế nào trên thế gian này đều bị chém đứt. Thế nhưng Tu La tháp này lại một mực cứng rắn đến mức không chém vào được.

Ý niệm trong đầu Thương Tùng nhanh chóng quay trở lại. Đột nhiên hắn khẽ nghiến chặt răng lại, trong lúc nguy cấp này không thể chú ý tới nhiều chuyện được, hắn hít thở một lần nữa rồi thúc giục đạo hạnh tới cực điểm. Sau đó, hắn tựa như không muốn sống nữa mà bổ vào Tu La tháp như mưa.

Chỉ nghe thấy thanh âm "đinh đinh đinh đinh" ầm ầm vang lên. Tu La tháp nhận lấy trọng kích liên tục của hắn, trên thân tháp xuất hiện hơn mười vết chém giăng khắp nơi, tia lửa bắn ra tung tóe bốn phía.

Tuy Tu La tháp nhìn có chút thê thảm, nhưng tổng thể mà nói vẫn như không ảnh hưởng tới chút lông tóc, cũng không có dấu hiệu sẽ sụp đổ xuống. Thương Tùng chán nản ngừng tay, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Cùng lúc đó, phía trước thánh điện Man hoang đã vang vọng tiếng rít gào, tiếng chém giết hòa lẫn trong khói lửa thiêu đốt, xen lẫn với tiếng chửi bới điên cuồng của yêu nhân Ma giáo “Giết chết hắn”, “Bầm thây vạn đoạn”… Tiếng động ầm ĩ thành từng tràng đó như trở thành cây đao tàn khốc cắm thẳng vào lồng ngực Thương Tùng.

Trong đầu hắn như không ngừng nghĩ tới tình cảnh chém giết ở phía xa kia, tưởng tượng đến tình cảnh bốn sư huynh đệ đang bị phần lớn đám cao thủ Ma giáo bao vây điên cuồng công kích, vô số lưỡi đao sáng trắng như tuyết vương đầy máu tươi đang điên cuồng vung vẩy ra. Bản thân lại bó tay không làm được gì ở chỗ này!

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu tuôn rơi trên trán, Thương Tùng thở dốc như trâu, mắt vương đầy tơ máu trừng trừng nhìn thạch tháp vạn ác này, trong đầu có muôn vàn ý niệm xoay chuyển.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..." Trong lòng hắn có chút điên cuồng gào rú. Trong đầu điên cuồng không ngừng nhớ lại những chuyện có liên quan tới Tu La tháp mà hắn từng nhìn thấy. Cùng lúc đó, trong một góc Thánh điện, đột nhiên có người như nhận ra cái gì đó mà quay người chạy ra cửa đại điện, nhìn thoáng qua Tu La tháp bên này.

Dưới Tu La tháp, thân thể Thương Tùng run nhè nhẹ, trong lúc hắn cảm thấy trời đất như chuyển sang một màu đen kịt thì đột nhiên trong đầu xẹt qua một tia sáng mãnh liệt. Hắn nghĩ tới một tình cảnh.

Cái ngày đó, Thanh Long quỳ gối bên dưới Tu La tháp, trước lúc hắt vẩy tro cốt của Giáo chủ Ma giáo, trong tất cả các nghi thức cổ quái còn có một cái động tác cổ quái nữa.

Hình như gã cầm một cái chén lớn, giội lên tòa tháp này.

Máu!

Máu tươi….

Thương Tùng đang đứng dưới thân tháp hình thù quỷ dị này chợt gầm lên một tiếng, ánh mắt đầy điên cuồng, hắn đảo ngược mũi kiếm lại, không chút do dự cắt thẳng vào da thịt cánh tay mình. Lập tức một chùm máu tươi phun ra, bắn tung tóe lên thân tháp được làm bằng chất liệu cổ quái không phải đá, không phải vàng kia.

Thương Tùng tập trung hết mức vào phần máu tươi đỏ thẫm dính bám vào thân Tu La tháp. Sau một lát bỗng thấy vết máu tươi kia nhúc nhích rồi thấm vào bên trong. Bên cạnh vết máu vừa vặn có một vết kiếm lúc nãy hắn chém ra, sau khi máu tươi đỏ thẫm rót vào trong toàn bộ vết kiếm đó, chỉ thấy từng mảng đá lớn như muốn long ra, rồi một khối đá to bắt đầu rớt xuống. Toàn bộ Tu La tháp đột nhiên run rẩy một chút.

Cả người Thương Tùng chấn động, nửa mừng nửa lo, đang chuẩn bị có động tác kế tiếp thì đột nhiên có một tiếng nổ vang trên đỉnh đầu. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy bầu trời phía trên chợt xuất hiện một mảnh đen tối trống rỗng. Hắc ám thâm sâu mà vô biên vô hạn, tựa như một cái vực sâu bị treo ngược, đang phô thiên cái địa rơi xuống chỗ hắn.

Một cỗ khí tức đáng sợ không cách nào tưởng tượng được, như muốn xé rách cả thiên địa, khiến hắn phải tan xương nát thịt từ trên trời giáng xuống.

Đang lúc mờ mịt, Thương Tùng dưới chân Tu La tháp chợt thấy được trong mảnh hắc ám kia lóe lên tia sáng nhạt, lập tức trong miệng hắn niệm lên một câu, âm thanh đầy chua chát: “Minh Uyên!"

Truyện Chữ Hay