Tiếp tục chuyến hành trình thăm quan.
Nơi đây tuy cũng có thần điện nhưng lại không giống tiên cảnh như Thần vực Thượng Hoàng mà trái ngược hoàn toàn.
Rừng trúc bao quanh, gần như phủ kín cả thần vực, cũng không có thiên binh canh gác.
Cô đi theo lối mòn duy nhất, đi sâu vào rừng trúc.
Thần điện ngày một hiện rõ, tuy không trang nghiêm như nơi ở của Minh thần nhưng vẫn uy nghiêm.
Ngay khi đứng trước thần điện rộng lớn cô liền nghe tiếng nói.
"Ngươi là ai? Sao ta chưa từng thấy ngươi ở Thần vực Khổng Lượng?" một nữ nhân xinh đẹp, sắc sảo, một thân màu tím kiêu sa.
"Chắc là tiểu tiên mới lên đây, muội cần gì làm khó." nam nhân trong bộ đồ nâu sẫm màu đi đến bên cạnh
"Ta không phải tiểu tiên lên đây hầu hạ.
Ta Hoa Thần Nguyệt Mẫn Hoa."
"Thì ra là Tiểu Hoa Thần hôm nay lên nhập lễ phi thăng.
Tiểu Hoa Tiên, ngươi có biết đây là đâu không mà đến." nữ nhân kia nói
"Tất nhiên là ta biết.
Thần vực Khổng Lượng do Ngạn Lâm thượng thần cai quản."
"Vậy ngươi có biết bọn ta là ai không?" nghe nữ nhân kia nói vậy cô mới tỉ mỉ quan sát
"Hai người chắc là Mị thần và Dạ thần."
"Tiểu Hoa Tiên, biết bọn ta là ai còn không hành lễ?"
"Ta cũng là Hoa Thần, sao phải hành lễ."
"Ngươi..." Trường Ni tức giận nhưng cô nhanh chóng nói thêm
"Mị thần, ta còn phải đi chào hỏi với chủ nhân vực thần này.
Khi nào đến thần vực Tuyền Các của hai người, ta nhất định sẽ hành lễ đầy đủ." cô nói rồi nhanh chóng đi tới chỗ ba vị thần đang ngồi hóng chuyện nãy giờ "Bái kiến Hộ thần, Chiến thần, Đan thần."
Ba vị thượng thần ai cũng như hoa như ngọc cho dù có là nam nhân.
Đan thần Túc Duyệt thì khoác lên mình y phục đỏ sặc sỡ.
Chiến thần Dương Trạch lại một thân đen tuyền còn Hộ thần Ngạn Lâm chỉ mặc một xanh lam đơn giản.
"Gọi ta là Ngạn Lâm được rồi.
Mới lên đây ngày đầu sao?"
"Ừm.
Ta nghe nói ta có thể đi mọi nơi ở Thiên Giới nên đi xem thử."
"Đúng là có quy định này." Dương Trạch gật gù nói
"Mẫn Hoa, lại đây ngồi đi.
Đừng đứng thế." Túc Duyệt nói rồi kéo cô ngồi xuống
"Cứ gọi ta là Tiểu Mẫn cũng được.
Mọi người trong nhà cũng hay gọi ta như vậy."
"Có quy định này cũng tốt.
Ta với Trường Ni chung sống với nhau bao năm, nói chuyện không thể hợp nổi.
Nay có muội rồi, ta cũng có thêm người nói chuyện cùng."
"Tiểu Hoa Thần, có lẽ ngươi không thích Trường An và Trường Ni nhỉ." Dương Trạch nói
"Ta đường đường cũng là Hoa Thần.
Mà Hoa tộc kiểm soát Yêu Giới, giờ ta tu tiên lại biết được có thêm hai người quản ta.
Đương nhiên ta không thích.
Ở nhà riêng các ca ca lẫn phụ mẫu đã hơn mười mấy người quản ta rồi." cô vừa nói vừa ăn hạt hồ đào trên bàn, dáng vẻ này của cô khiến mấy vị thượng thần bật cười
"Dù sao ngươi và hai người họ cũng cùng nhau cai quản Yêu Giới.
Qua tạ lỗi với họ đi." Ngạn Lâm nói
"Tại sao chứ!"
"Vì ngươi đang ở thần vực của ta."
"Được rồi." cô nói xong liền đi qua chỗ Trường An và Trường Ni ngồi "Tạ lỗi với hai người.
Rượu do chính tay ta ủ đó."
"Hai người bọn ta mà ngươi chỉ đưa một vò rượu? Hoa tộc keo kiệt vậy sao?" Trường An nói khiến cô ngẫm nghĩ một rồi rồi đưa nốt hai vò rượu còn lại cho họ
"Vậy thì hào phóng rồi, đúng chứ."
"Được thôi.
Xem như ngươi có lòng.
Muốn thì đến Tuyền Các chơi, ta sẽ đích thân tiếp đãi ngươi, tiểu Hoa Thần." Trường Ni nói khiến cô nhăn mặt vội chạy về chỗ cũ giấu mặt đi
"Sao vậy Tiểu Mẫn?" Túc Duyệt hỏi
"Mất mặt chết mất." cô lẩm bẩm nhưng vẫn bị ba người hóng chuyện nghe được mà bật cười thành tiếng
Bỗng cô thấy hai thiên binh lúc nãy.
"Là cô ta!"
"Các vị, hôm nay rất vui được gặp mặt.
Có cơ hội ta nhất định quay lại." cô nói rồi vội chuồn đi
Đi lối đi phía sau.
Nó giống như một lối đi do được sử dụng nhiều mà tạo thành lối mòn.
Cô đi được một đoạn nhưng càng đi sâu lối mòn ấy cũng dần biến mất.
Cô bắt đầu lạc trong rừng trúc bao la này.
"Vị tiểu tiên này, đi lạc rồi sao?"
"Ai?" cô quay lại khi nghe thấy giọng nói.
Trước mắt cô là một vị tiên tử với một thân bạch y, gương mặt thanh tú, tao nhã đến động lòng người.
"Ta là tiên tử ở thần vực này."
"Ta là Hoa Thần lần đầu tới thần vực.
Nếu ngươi là người ở đây vậy chắc biết lối ra đúng không?"
"Đó là đương nhiên."
"Vậy, có thể nào, dẫn ta ra ngoài được không?"
"Tại sao ta phải làm vậy? Thần vực Thượng Hoàng đang truy tìm vị tiểu tiên lấy trộm đồ.
Không biết có phải người không?"
"Ta? Thần vực Thượng Hoàng thì có gì đáng giá chứ.
Ngươi không giúp thì thôi."
"Đi theo ta." vị tiên tử kia nói rồi liền dẫn đường, cô cũng đi theo.
Nhưng đi một vòng vẫn không thấy lối ra, chân cô đã nhũn xuống.
"Ngươi có đi đúng đường không đó!"
"Tiểu tiên mệt rồi sao?"
"Ngươi dẫn ta đi một vòng vẫn không thấy lối ra còn hỏi ta có mệt không? Ngươi không biết đường thì nói, uổng công ta tin ngươi."
"Tiểu Hoa Thần, người cũng đâu thành thật với ta."
"Ngươi có ý gì chứ."
"Người là người lấy trái táo tiên đó." nghe câu này cô giật mình nhìn vị tiểu tiên trước mắt "Chỉ cần đưa ta táo tiên, ta sẽ đưa người ra khỏi đây."
"Đưa ta ra khỏi đây trước, ta sẽ đưa cho ngươi.
Ai biết được ngươi lại giở trò gì."
"Được." vị tiểu tiên kia nói rồi liền nhấc cô bay lên cao rồi trở về thần điện Khổng Lượng
"Đi một vòng lại về đến đây." cô lẩm bẩm
"Tham kiến Thần Quân." mọi người xung quanh đồng loạt nói khiến cô đơ người nhìn vị tiểu tiên kia
"Mặc Thiên thượng thần?" cô hơi nhíu mày nói
"Thần Quân, chính là cô ta." thiên binh nói rồi chỉ vào cô
"Có mỗi quả táo thôi mà.
Trả ngươi." cô nói rồi ném trái táo cho Mặc Thiên
"Ngươi có biết đây là gì không?" Mặc Thiên hỏi
"Chẳng phải chỉ là quá táo thôi sao."
"Tiểu Mẫn, đây không chỉ là quả táo, nó là loại quả thần.
Tiểu tiên chỉ cần ăn được một miếng của trái táo này thôi cũng có thể có khả năng luân chuyển nhật nguyệt." Túc Duyệt nói
"Ta đâu biết.
Ở Hoa Sơn những cây táo như vậy rất nhiều, ta cũng chỉ nghĩ nó là cây táo bình thường thôi."
"Tiểu Hoa Thần cũng không biết, Thần Quân, người bỏ qua lần này đi." Ngạn Lâm nói
"Lâm huynh thân thiết với vị tiểu Hoa Thần này thật đó." Trường An nói lại
"Vậy ta về được chưa?" cô lúc này mới lên tiếng
"Chẳng phải tiểu Hoa Thần có việc tìm ta sao? Ti Mệnh tinh quân muốn chuyển lời gì cho ta?" Mặc Thiên nói thêm khiến cô á khẩu
"Chuyện này người tự đi hỏi đi.
Ta có việc rồi." cô nói rồi vội rời đi
Ngày đầu đã gặp được cả sáu vị thần, còn đắc tội với họ.
Số cô không biết nên nói là đỏ hay đen nữa.
Cô trở về Vạn Yêu Cung, liền thấy một nam nhân ăn mặc kì lạ, không giống người của Thiên Giới.
"Người là ai vậy?" cô nói khiến nam nhân kia giật mình quay lại
"Tiểu Liên?"
"Người nhận nhầm rồi.
Ta là Mẫn Hoa."
"À, Nguyệt Mẫn Hoa, Hoa Thần tương lai.
Nhìn người rất giống với ái thê của ta."
"Ái thê của người là người của Hoa tộc sao?"
"Ừm."
"Mà người là ai vậy? Nhìn người không giống người của Thiên Giới."
"Ta là Mặc Nhất, người của Ma Giới."
"Người của Ma Giới?"
"Tiểu Hoa Thần giúp ta có được không?"
"Chuyện gì vậy?"
"Ái thê của ta đang giận ta.
Có thể nào giúp ta gặp nàng ấy được không?"
"Ở đây chỉ có ta là nữ nhân.
Ái thê của người chắc vẫn ở Hoa Sơn.
Không sao, để ta vào báo với các ca ca một tiếng rồi đi."
"Vậy thì phiền hà tiểu Hoa Thần quá."
"Hữu duyên gặp mặt, tất nhiên ta sẽ giúp nếu có thể."
"Nhập lễ phi thăng quan trọng hơn.
Tiểu Hoa Thần để lúc khác giúp ta cũng không sao."
"Vậy ta về Hoa Sơn sẽ chuyển lời với ái thê người.
Cô ấy tên Tiểu Liên phải không?"
"Ừm.
Nếu được vậy thì đa tạ tiểu Hoa Thần trước."
"Không có gì." cô nói rồi đi vào trong
"Linh Lung, tuy nàng không hận ta nhưng đây vẫn là lỗi của ta.
Ta đảm bảo với nàng, sẽ không để chuyện năm xưa lặp lại." Mặc Thạnh vừa nói vừa nhìn theo bóng lưng của cô rồi mới rời đi
Cô bước vào đại điện thì thấy các ca ca đang nói chuyện với ai đó.
"Tiểu Mẫn." như thường lệ, Nguyệt Phách luôn là người đầu tiên thấy bóng dáng của cô
"Có chuyện gì vậy?"
"Đây là Ti Mệnh tinh quân, bọn ta đang nói chuyện chút thôi." Nguyệt Vân đáp
"Chắc đây là tiểu Hoa Thần." Ti Mệnh tinh quân nói
"Gọi ta là Tiểu Mẫn được rồi."
"À, Tiểu Mẫn, người đã chuẩn bị lịch kiếp lần tới chưa?"
"Ta mới lịch kiếp không bao lâu mà."
"Nhập lễ phi thăng là cách giúp tiểu Hoa Thần trong thời gian ngắn có thể phi thăng đến Hoa Tiên Tử."
"Nếu ta không muốn?"
"Vậy thì người sẽ không thể về Hoa Sơn."
"Cái gì?" cô hơi nhíu mày khi nghe Ti Mệnh tinh quân nói vậy, lúc này các vị ca ca của cô cũng đều tránh né ánh mắt cô
"Vậy ta nhất định phải phi thăng đến Hoa Tiên Tử là có thể về Hoa Sơn sao?"
"Đúng.
Nhưng ngay khi về Hoa Sơn người phải tiếp tục lịch kiếp để phi thăng lên Hoa Thần.
Nếu không phải sinh mệnh Hoa Thần liên kết chặt chẽ với Nguyệt Linh Thạch thì có lẽ Thiên Hoàng cũng sẽ để người phi thăng lên Hoa Thần rồi mới cho rời đi."
"Được rồi.
Vậy ta có được biết trước kết cục những lần lịch kiếp của ta không?"
"Cái này chắc chắn là không.
Nhưng ít nhiều về thân phận cũng có thể."
"Thật sao?"
"Nguyệt Quân tiên tử biết chuyện này mà, chẳng phải sao?"
"Người nói gì ta không hiểu?"
"Thì mấy ngày trước Nguyệt Quân tiên tử có đến tìm ta hỏi về chuyện người lịch kiếp.
Tuy người không thể biết nhưng họ thì có thể.
Nguyệt Quân tiên tử biết rõ thân phận cũng như kết cục của người mà."
"Vậy ba lần lịch kiếp tới của ta, huynh ấy cũng biết?"
"Chỉ hai lần lịch kiếp tới thôi.
Lần cuối cùng lịch kiếp đều dựa vào nhân quả của ba lần lịch kiếp trước đó và tâm của Hoa Thần.
Ta là Ti Mệnh cũng không thể biết."
"Ti Mệnh, thân phận hai lần lịch kiếp tới của ta ra sao?"
"Hai lần tới đều trở thành người tôn quý.
Một là Chu Hạ An, trưởng công chúa Chu quốc.
Hai là Khoa Nhĩ Thấm Tịnh Kỳ, hoàng hậu của Triệu quốc.
Nhưng có một điều ta muốn nhắc nhở người, nhân quả của kiếp này đều sẽ ảnh hưởng đến kiếp sau."
"Đa tạ Ti Mệnh nhắc nhở."
"Không còn gì thì ta về đây." Ti Mệnh nói xong liền vui vẻ rời đi
"Tiểu Mẫn..." Nguyệt Quân tính nói gì đó nhưng cô liền hỏi
"Huynh không tin tưởng muội đến vậy sao?" cô nhìn Nguyệt Quân mà hỏi nhưng huynh ấy không trả lời
"Tiểu Mẫn, bọn ta cũng chỉ là lo cho muội." Nguyệt Kim nói
"Các huynh cũng đều biết phải không?" cô hỏi nhưng không ai đáp lại "Các huynh lo ta không tu Lương Nhân đạo nên mới lịch kiếp cùng ta? Đáng lẽ Cố Ngọc Hoa sẽ không chết như vậy.
Cố Ngọc Hoa đáng lẽ có thể trở thành hoàng hậu."
"Nhưng như vậy đồng nghĩa với việc muội sẽ tu Vô Tình đạo." Nguyệt Giang nói
"Các huynh biết Cố Ngọc Hoa sẽ không từ bỏ dã tâm mà bình yên sống hết kiếp người với Đỗ Phách.
Nhưng không chắc chắn Cố Ngọc Hoa sẽ không giết Tôn Định để đưa Đỗ Phách lên ngôi nên mới có việc Đỗ Phách bị giết.
Vì một khi Cố Ngọc Hoa đưa được Đỗ Phách lên ngôi cũng là lúc muội nhập ma, tu Ly Tâm đ@o.
Nên các huynh đã cược.
Cược xem Cố Ngọc Hoa sẽ trọng hoàng quyền hơn hay sẽ hối hận.
Các huynh đồng thời cũng cược xem muội sẽ tu Vô Tình đạo hay Lương Nhân đạo.
Muội nói vậy, đúng rồi chứ?"
"Tiểu Mẫn, muội là Hoa Thần.
Muội chỉ có thể tu Lương Nhân đạo." Nguyệt Giang nói như thể đang nạt cô
"Vậy thì sao các huynh phải lo chứ? Chẳng phải mọi thứ đã được định sẵn rồi sao!"
"Chuyện không đơn giản như muội nghĩ.
Nếu lần vừa rồi bọn huynh không lịch kiếp cùng muội, e là muội đã tu Vô Tình đạo.
Hai lần lịch kiếp sắp tới của muội cũng vậy..." Nguyệt Vân nói
"Muội không quan tâm.
Muội căn bản không muốn trở thành Hoa Thần gì đó.
Muội chỉ muốn làm Tiểu Mẫn ở Hoa Sơn.
Nhưng nếu muội đã phải trở thành Hoa Thần, muội muốn xem xem mình sẽ trở thành gì.
Các huynh tốt nhất đừng quản nữa." cô nói rồi đi vào phòng dành cho Hoa Thần mà nhốt mình trong đó
"Đại ca, nên làm gì đây? Không lẽ cứ để muội ấy như vậy?" Nguyệt Diệp nói
"Còn chẳng phải do chúng ta giấu muội ấy trước sao!" Nguyệt Thanh vừa nói vừa thở dài
"Có lẽ chúng ta đã sai ngay từ đầu." Nguyệt Vân nói có phần tự trách
"Không thể để muội ấy tu Vô Tình đạo." Nguyệt Giang nói một cách quả quyết
"Huynh nghe tiểu công chúa chúng ta nói rồi đó.
Tiểu Mẫn lớn rồi, có cách suy nghĩ riêng.
Chúng ta cũng nên tôn trọng muội ấy." Nguyệt Kim đáp
"Cho dù để muội ấy vào chỗ nguy hiểm? Nguyệt Giang ta không làm được."
"Chúng ta cũng đều tu tiên, muội ấy muốn tu ma hay tu tiên cũng đều sẽ là Hoa Thần.
Cho dù ra sao cũng bảo vệ muội ấy là được." Nguyệt Xích nói
"Đúng đó.
Chúng ta tu tiên không phải là để bảo vệ Tiểu Mẫn sao.
Chỉ cần muội ấy muốn, dù là Thần Quân, ta cũng không ngại đấu." Nguyệt Lam nói thêm
Nguyệt Quân im lặng suy ngẫm hồi lâu, giờ mới lên tiếng:
"Nếu muội ấy đã quyết vậy thì cứ theo muội ấy đi.
Chúng ta không can dự vào nữa nhưng cũng không để muội ấy một mình.
Ban đầu ta nói ra sao thì vẫn vậy.
Chỉ cần không can dự vào quyết định của muội ấy là được."
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu, ngầm tán thành.
Ngoại trừ Nguyệt Giang vẫn đang cau có, tỏ vẻ không đồng tình..