Chương 90: Kêu oan
Nhan trạch.
Trong khuê phòng tràn ngập mùi hương dược liệu.
“Phu nhân, A Lang trở về, trực tiếp đi thư phòng.”
“Có thể coi là trở về.” Vi Vân vội vàng đứng dậy, dặn dò người chiếu cố tốt Nhan Yên, liền chạy tới thư phòng.
Người hầu trong nhà đều vô cùng câu thúc, bởi vì chủ mẫu đã ra lệnh, nghiêm cấm bọn họ nói bừa, đặc biệt là chuyện đêm trước không thể lộ ra.
Đẩy cửa ra nhìn thấy Nhan Chân Khanh, Vi Vân lúc này mới yên tâm, nức nở nói: "Phu quân, Tam Nương suýt chút nữa thì gặp chuyện rồi..."
Nhan Chân Khanh vốn dĩ đã mặt mày nghiêm trọng, nghe vậy tay run lên, viết hỏng một chữ.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
“Ngày xuân thí, thiếp thân bận rộn việc nhà, huyên náo Tam Nương hoảng sợ...... Nếu không phải Tiết Bạch ra tay, Tam Nương đã không còn rồi.”
Nhan Chân Khanh nghe thấy nữ nhi không gặp nguy hiểm, thở phào nhẹ nhõm.
Tràng xuân thí này, mọi việc liên tiếp phát sinh, đã khiến hắn không kịp thở.
“Luyện sư cho rằng Tam Nương bệnh căn ở chỗ tâm phủ thiếu máu, xưng sư phụ nàng Khải Huyền Chân Nhân chính là đương thời thánh thủ, có thể chữa trị cho Tam Nương.”
Vi Vân tiếp tục nói một tin vui, mang theo hy vọng hỏi: "Phu quân có thể đi cầu Khải Huyền Chân Nhân hay không?"
Nhan Chân Khanh đã nghe danh Khởi Huyền Tử Vương Băng từ lâu, nhưng Vương Băng vân du tứ hải, qua lại đều là quý tộc như Ngọc Chân công chúa, hắn chưa từng gặp qua.
Lúc này chỉ có thể gật gật đầu, cố gắng hết sức.
Vi Vân cũng biết tòng bát phẩm huyện úy chi gia muốn thỉnh cao nhân như vậy xuất thủ cũng khó xử, suy nghĩ một lúc, lại nhắc nhở: “Lang quân nếu nếu rảnh rỗi cũng nên đi cảm tạ luyện sư. Còn có Tiết Bạch, không bằng liền thu đệ tử này thế nào?”
Nhan Chân Khanh lại thất thần, hỏi ngược lại: “Tiểu tử kia...... Mấy ngày nay hắn đều ở trong nhà, không đi gây chuyện chứ?”
“Hắn vẫn luôn tận lực giúp đỡ chúng ta, có thể gây chuyện gì? Lang quân lúc nào cũng nghĩ hắn quá ngang bướng rồi.”
“Ai.”
Vi Vân nhìn đến, trông thấy Nhan Chân Khanh đã ba ngày hai đêm không thay quần áo, ngay cả râu cũng không cạo, hốc mắt cũng sâu hơn nhiều.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
“Ân, đêm đó Chân đại phu ở trường thi, ta nhìn thấy hắn ...... Lúc đó trường thi đã có người chết.”
“Lại là trường thi.” Vi Vân thật sự bị tràng xuân thí này làm cho trong lòng hoang mang, “Kim khoa đúng là bị quỷ quái quấy phá mà.”
Nhan Chân Khanh kéo tay vợ, vỗ nhẹ, trong mắt lo nghĩ càng sâu.
Hắn mới từ trường thi trở về, nghe được rất nhiều tin tức, lại nghĩ tới trước đây không lâu Tiết Bạch theo Đỗ Phủ đi bái phỏng Lý Thích Chi, còn vừa lúc là ngày mà bài 《 Ẩm Trung Bát Tiên Ca 》kia hoành không xuất thế, làm hắn lo lắng không yên.
“Tháng giêng vừa qua, Ca Nô lại bắt đầu. Sai người đi nhắc nhở tiểu tử kia, lúc này đừng đi lung tung, an phận một chút.”
"Thiếp thân sẽ đi ngay."
Vi Vân biết trượng phu nàng nói như vậy, chính là đem ân tình của Tiết Bạch ghi tạc trong lòng, chịu ra tay che chở, vội vàng sai người đi Tiết trạch.
Nhan Chân Khanh thở dài một hơi, lần nữa nâng bút, viết tiếp phán văn còn đang dang dở.
Chữ Khải tinh xảo hơi có vẻ vội vàng, ở sau “Thần nghi Lễ Bộ thị lang Lý Nham” viết thêm sai chữ “Lộ đề”.
~~
Trong một chỗ trạch viện ở Thông Nghĩa phường, Đỗ Ngũ Lang đang bị ép uống rượu, đã hơi ngà say.
Hắn lắc lư đầu, nhìn qua bên cạnh, một tiểu cô nương mập mạp đang lén nhìn từ sau bức bình phong, có chút khả ái.
"Rượu của các ngươi, cũng quá mạnh rồi."
“Lang quân mặc dù trúng bảng, nhưng nếu muốn làm quan, không có mấy trăm xâu khó mà đút lót được Lại bộ, lão hủ vừa hay cũng rất khá giả.”
Một lão giả mặc áo gấm nói đến đây, thì có người hầu đến gần thì thầm vào tai hắn: "A lang, tiểu nhân đã hỏi đi hỏi lại, hắn thật sự không có trúng bảng..."
Khi tiếng chuông chiều vang lên, Đỗ Ngũ Lang cuối cùng cũng được thả.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, đi bộ qua Chu Tước đường cái, liền gặp vài thanh sam thư sinh đồng hành, nhao nhao chăm chú nhìn hắn.
“Đỗ lang quân?”
“A, các ngươi nhận ra ta?”“Đỗ huynh hữu lễ, tại hạ Hà Bắc hương cống Trương Thông Nho.” Có một lão thư sinh với thần thái chán nản, dáng người lọm khọm tiến lên hành lễ, cung kính nói: “May mắn từng thấy Đỗ huynh uống rượu cùng với Trịnh thái học và Tô ti nghiệp.”
"Không dám, không dám, Trương huynh cứ gọi ta ‘Ngũ Lang’ là được."
Trương Thông Nho vẫn một mặt tôn kính, ân cần hỏi: “Không biết vì sao y phục của Đỗ huynh lại... không chỉnh tề như thế?”
“Ai, đừng nhắc nữa, ta vốn muốn đi nhìn bảng cho Tử Mỹ huynh và Thứ Sơn huynh, lại gặp hiểu lầm bị dưới bảng bắt tế, thật vất vả mới thoát thân.”
“Đỗ huynh giao du đều là danh sĩ, thật là phong thái.” Trương Thông Nho cười xòa nói: “Chúng ta lạc đệ, lộ phí đã dùng hết, vốn định về quê. Nhưng nghe nói sẽ có phúc thí, không biết thực hư?”
“À? Ta cũng không biết.”
Trương Thông Nho khom người, có chút khẩn trương mở miệng hỏi: “Vậy có thể hay không thỉnh Đỗ huynh dẫn chúng ta đi gặp Thứ Sơn huynh?”
Đỗ Ngũ Lang còn đang ngơ ngác, nhưng không thể từ chối lời khẩn cầu của những vị hàn môn hương cống này, gãi đầu đồng ý.
Đến trước Quốc Tử Giám đại môn, có rất nhiều sĩ tử sớm nghe nói Nguyên Thứ Sơn ở tại hào xá của Đỗ Ngũ Lang, nên đã tụ tập ở đây bàn tán sôi nổi.
“Đỗ Đằng đến rồi!”
“Ngũ Lang, ta nghe nói Thứ Sơn huynh đã theo Tả tướng đi liên lạc chư công để xin phúc thí, có thật không?”
“Ta đi Trường Nhạc phường, bọn họ đều bị Kim Ngô Vệ xua đuổi, Ca Nô lệnh cho các hương cống phải trở về quê.”
“......”
Các sĩ tử tự thuyết tự thoại, Đỗ Ngũ Lang chỉ ngây ngốc đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy màn đêm đang hạ xuống, trống chiều đã tuyệt, chắc chắn không kịp về nhà rồi.
Hắn thở dài một hơi, hỏi: “Các ngươi đã ăn cơm chưa?”
Trương Thông Nho tuy rằng mộc mạc, nhưng rất hiểu ý, vội vàng cao giọng nói: “Chư vị xin nghe Đỗ huynh an bài, ăn no rồi mới có khí lực bàn luận tiếp.”
Đỗ Ngũ Lang bất đắc dĩ, đành phải móc ra hầu bao, bảo người đến tửu lâu đối diện mua Hồ bánh cho mười sáu người.
Mắt thấy phần lớn đều là áo vải hương cống, hắn đành phải thương lượng cùng với các sinh đồ, lấy ra đệm chăn từ trong hào xá, rồi trải trong luận đường nghỉ tạm một đêm. Hắn không biết quá nhiều thứ, nhưng chiếu cố người khác vẫn không tệ lắm.
Hồ bánh nóng hổi được mang đến, các hương cống sớm đã bụng đói cồn cào, liền ăn như hổ đói.
Trương Thông Nho nhai nhóp nhép Hồ bánh, vài mảnh vụn rơi xuống đất, liền dùng tay quét, đưa vào trong miệng.
Đỗ Ngũ Lang liền đem một miếng Hồ bánh khác của mình đưa tới, Trương Thông Nho vội vàng cười xòa vui vẻ nhận lấy.
“Để Đỗ huynh chê cười. Khoa cử tiêu phí quá lớn, ta ở Thắng Nghiệp phường chép kinh cho người ta, chỉ miễn cưỡng sống qua ngày, bình thường mua giấy mực cũng khó khăn, lão mẫu thê nhi trong nhà đã nhiều năm chưa từng gửi thư, không biết có đói chết hay không. Ai, kim khoa lại thi rớt, đành phải dọc đường ăn xin để còn trở về nhà......”
Có sinh đồ cười nhạo nói: “Dù cho ngươi trung đệ thì có ích gì? Lại bộ thuyên tuyển còn phải thu xếp, cầm ra được sao? Không bằng sớm chút trở về nhà, mong đợi phúc thí gì nữa?”
Trương Thông Nho nhìn xem nhát gan, nhưng trong xương cốt lại có chút ngoan cố, nếu không thì cũng sẽ không thi suốt mười năm, lại sẽ không ở trong tửu lầu cùng Nghiêm Trang tranh luận, bèn cười xòa nói: “Nếu là tài nghệ không bằng người cũng không sao, nhưng kim khoa dù sao cũng phải có thuyết pháp...... Nghe nói có người tiết lộ đề thi, Dương Hộ mới có thể viết ra văn chương như thế.”
“Thật?”
“Thật đấy.” Có hương cống đáp: “Có một sĩ tử lúc trước liền thay người viết một thiên 《 Võng Lưỡng Phú 》 vừa ra đề liền hô bất thường, thế là bị kéo ra ngoài.”
“Ta lại nghe nói là người kia gian lận mới bị kéo ra, quá kích động, tâm kiệt mà chết.”
“Chính tai ta nghe được hắn hô ‘Ta đã từng viết qua phú này, đề thi bị lộ rồi!’”
“Nếu là ta, nhất định sẽ không hô, viết lại một bài để cầu cập đệ không tốt sao?”
“Các ngươi thực sự là làm to chuyện, lộ đề chẳng lẽ ít thấy sao? Không nói đâu xa, xuân thí năm Thiên Bảo thứ hai, bởi vì lúc đó Lý Lâm Phủ coi trọng Trương Ỷ, thế là khảo quan liền chọn nhi tử của Trương Ỷ là Trương Thích làm trạng nguyên, khiến thiên hạ xôn xao, Thánh Nhân đành phải cho Hoa Ngạc Lâu phúc thí. Các ngươi đoán thế nào, Trương Thích đúng là một chữ cũng không biết, cầm giấy trắng trong tay nộp bài, người đương thời xưng là ‘Duệ Bạch Trạng Nguyên’.”
“Đúng, ít nhất phải để Thánh Nhân phúc thí!”
Nộ khí của các sĩ tử lại bùng lên lần nữa, một hai lần bọn họ có thể nhịn, nhưng bọn họ đã nhịn quá lâu rồi.
“Đúng, ta muốn gặp Thánh Nhân.” Một thanh niên gầy gò khoảng hai mươi tuổi đứng lên, lễ phép cúi chào, nói: “Chư vị, ta là Giang Hoài hương cống Hách Xương Nguyên. Ta đến Trường An, không phải vì cập đệ, mà là vì dân làng giải oan.”
Đỗ Ngũ Lang sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy khí chất của Hách Xương Nguyên khác hẳn với các hương cống khác, liền chăm chú lắng nghe hắn nói.
“Những năm đầu Thiên Bảo, Vi Kiên làm quan ở Hoài Nam, yêu cầu các châu huyện trưng thu 3 năm tô dung điều, khai thông Hoàng Hà, khó khăn lắm mới thông được kênh, lương thực vận chuyển tăng không chỉ gấp mười lần so với năm trước, nhưng dân làng còn chưa kịp reo hò, Vi Kiên lại bị kết tội mưu phản, tô dung điều chưa được miễn như đã hứa, trái lại còn bị điều tra đồng đảng của Vi Kiên.”
“Chúng ta đã giao tiền xương máu, hàng năm còn phải làm lao dịch năm tháng, vì triều đình khai thông kênh dẫn, nhưng kết quả nhận được không phải là miễn tô dung điều, mà là triều đình Ngự Sử. Trước khi Ngự Sử đến, đã phái chấp sự truyền lệnh chuẩn bị ngựa, đêm đó, Huyện lệnh liền sợ tới mức phải uống thuốc độc tự vận, nhưng cuối cùng hắn vẫn bị chỉ là đồng đảng của Vi Kiên, sau đó Ngự Sử khắp nơi bắt giết tào lại, thuyền phu, kéo đến huyện nha trượng chết.”
“Dân làng chết gần một nửa, Huyện lệnh mới đến không dám làm chủ cho chúng ta, triều đình lại lập Thải Phóng Sử, Hòa Địch Sử, thu lương, thu thuế, thu hết tất cả, mọi người thực sự không còn cách nào khác, mới phải gom góp từng đồng từng cắc để ta vào kinh kêu oan.”
“Ta không cầu cập đệ, chỉ muốn gặp Thánh Nhân một lần. Cũng không dám yêu cầu gì khác, chỉ kêu oan một chuyện —— Tứ Châu Tuy Ninh thật sự không có Vi Kiên đồng đảng, vụ án này đã điều tra ròng rã suốt một năm, có thể đừng điều tra nữa được không?!”
Hách Xương Nguyên nói xong lời cuối cùng, thì bật khóc lớn.
Hắn đưa tay vào ngực, lấy ra một tấm lụa trắng, trên đó toàn là huyết tự.
Đỗ Ngũ Lang nhìn dưới ánh nến, thấy rõ một hàng chữ lớn “Từ năm Thiên Bảo thứ năm, tào lại hạ ngục, lao ngục chật kín, thuế má chồng chất, kéo dài khắp cả làng, lõa thi trong công đường, không ngừng không nghỉ!”
Hách Xương Nguyên tiếp tục mở ra, hiện ra từng cái từng dấu vân tay bằng máu, chỉ sợ có mấy trăm cái.
Đỗ Ngũ Lang kêu lên một tiếng kinh hãi, lùi lại hai bước.
Trong đầu hắn hiện lên là từng màn tao ngộ của Đỗ gia khi Liễu Tích án xảy ra, hạ ngục, dùng hình, trượng giết, lưu vong, cũng may là cuối cùng Đỗ gia không gặp nguy hiểm, chỉ chửi một câu “Bị Tác Đấu Kê để mắt tới thực sự là đen đủi mấy đời” rồi liền cho qua.
Nhưng ở khắp nơi trong thiên hạ, còn có vô số người đang bị Vi Kiên án liên luỵ mà cửa nát nhà tan.
Trong khoảnh khắc này, Đỗ Ngũ Lang ở trong lòng hạ quyết tâm, hắn nhất định phải giúp Hách Xương Nguyên một tay.
Hắn đảo mắt một vòng, lại không có lập tức nói ra.
Thẳng đến ngày kế tiếp trời tờ mờ sáng lúc, hắn mới kéo qua Hách Xương Nguyên, thấp giọng nói: “Ta có một vị bằng hữu rất lợi hại......”
~~
“Đỗ huynh, dẫn chúng ta đi tìm Thứ Sơn huynh đi.”
“Đừng vội, các ngươi cứ đợi ta ở đây, không nên vọng động.”
Tiếng trống buổi sáng vừa vang lên, Đỗ Ngũ Lang một mình ra Quốc Tử Giám, thúc ngựa hướng về Trường Thọ phường.
Tiết Tiệm đang chuẩn bị ra ngoài cùng hai cái đệ đệ, mặc thanh sam, cõng giỏ sách, mặt đầy vẻ u sầu.
“Lục ca ngươi đâu?”
“Lục ca không phải theo Đỗ ca đi xem bảng sao?”
“Người quá đông, lạc mất hắn rồi ...... Các ngươi đừng hỏi, không phải chuyện hài đồng nên biết.”
“Lục ca bị dưới bảng bắt tế sao? Nhưng hắn cũng không có thi kim khoa xuân thí a.”
Đỗ Ngũ Lang gãi gãi đầu, kéo ngựa rời đi, nghĩ thầm Tiết Bạch dáng dấp cũng không kém, có thể cũng là bởi vì phong thái mà bị bắt tế, lại đúng vào lúc then chốt này...... Ai, Trường An thật là có quá nhiều tập tục xấu như thế rồi.
Giục ngựa chạy tới Đỗ trạch, hắn không dám tiến vào, để tránh bị phụ thân nhốt trong nhà. Bèn thò đầu vào cửa bên, gọi Toàn Phúc.
“Tiết Bạch có từng tới qua?”
“Không có.”
“Ta đêm qua chưa từng trở về, phụ mẫu có hỏi đến ta không?”
“Ngũ Lang không phải ở Quốc Tử Giám hào xá sao?”
Đỗ Ngũ Lang lắc đầu không thôi.
Hắn thiếu chút nữa thì bị bức hôn, trong nhà lại phản ứng như vậy, thật khiến người đau lòng.
Lại đến Phong Vị Lâu, hắn chạy tới hậu viện, liền thấy Đỗ Cấm từ hậu viện đi ra.
“Nhị tỷ, xảy ra chuyện, ta lạc mất Tiết Bạch rồi.”
“Vậy sao?”
“Sao tỷ lại không lo lắng?”
“Bận, đừng phiền ta.”
“Không được, ta có việc rất quan trọng cần tìm Tiết Bạch.” Đỗ Ngũ Lang vội vàng đuổi theo Đỗ Cấm, “Nhị tỷ, ngươi đi đâu thế.”
“Theo ta.”
Ra cửa sau, vượt qua hẻm nhỏ, đi không bao xa liền có một tòa tiểu viện, khá là yên tĩnh.
Hai người hộ vệ đang thủ viện Đỗ Ngũ Lang cũng nhận biết, chính là Hà Mậu và Trác Quảng được Quắc Quốc phu nhân phái cho Tiết Bạch.
“Các ngươi sao lại ở đây?”
“Đây là Quắc quốc phu nhân biệt trạch.”
Đỗ Ngũ Lang nhìn vào trong nhà chính, liền thấy Tiết Bạch đang nằm ngáy o o, lập tức hiểu ra: “Nguyên lai Quắc Quốc phu nhân đã cứu Tiết Bạch về rồi.”
......
Buổi trưa.
Trường Nhạc phường, một tòa tiểu viện cách Lý Thích Chi trạch không xa vang lên tiếng gõ cửa.
“Thứ Sơn huynh có ở nhà không? Tiết Bạch đến thăm.”
“Mời vào.”
Tiết Bạch, Đỗ Ngũ Lang bước vào đại sảnh, liền thấy Nguyên Kết, Đỗ Phủ và vài sĩ tử trẻ tuổi đang bàn luận gì đó.
“Tử Mỹ huynh không nghĩ đến thê nhi sao? Việc này nhiều huynh một người cũng không có ích gì, nếu huynh tin ta, thì nên biết ta có nắm chắc bảo mệnh mới hành sự như thế.”
“Không cần nói nữa, ta cùng tiến thoái với Thứ Sơn...”
Tiết Bạch tiến vào sảnh, hành lễ nói: “Tử Mỹ huynh, có tin rằng Thứ Sơn cũng không phải là nhất thời xúc động.”
Nguyên Kết quay đầu lại, nhìn thấy Tiết Bạch, hiểu ý cười một tiếng.
Bọn hắn đều hiểu một đạo lý... Nếu Nguyên Kết chỉ viết thơ mắng Lý Lâm Phủ, nhất định sẽ chết. Nhưng mắng Thánh nhân, ngược lại có thể sống.
Bởi vì đương kim Thánh Nhân cũng không hẹp hòi, tuy không nghe lời khuyên can, nhưng cũng không vì lời khuyên can mà giết người. Nguyên Kết ở trước mặt nhiều người mắng Thánh Nhân, thơ văn đã truyền đi, chuyện đã lớn rồi, Thánh nhân vì tỏ lòng rộng rãi, biểu dương khí tượng của Đại Đường thịnh thế, trái lại sẽ bảo vệ Nguyên Kết.
Đương nhiên, một người trẻ tuổi vô tri mắng chửi thì không sao, nhưng không thể để người khác đều đi theo mắng, như thế cũng không còn là lời khuyên can nữa, mà đã trở thành sự uy hiếp. Đối mặt với uy hiếp, Thánh Nhân ngay cả nhi tử đều có thể giết.
“Ngươi xem, Tiết Bạch cũng nói như vậy, Tử Mỹ huynh liền cứ yên tâm.” Nguyên Kết bước lên hai bước, đón Tiết Bạch, nói: “Ngươi cũng vậy, chuyện này ngươi cũng không cần lẫn vào, yên tâm mà ôn thi đi.”
“Ta tránh không khỏi.”
Nguyên Kết không hiểu, hỏi: “vì sao?”
“Nguyên lai là ‘Chắp vá lung tung’ Tiết Bạch.” Tiết Bạch còn chưa đáp, bên cạnh có một vị nam tử chừng ba mươi tuổi đã tiến lên, tự dẫn kiến nói: “An Định Hoàng Phủ Nhiễm, tự Mậu Chính, nghe đại danh của ngươi đã lâu.”
“Mậu Chính huynh hữu lễ.”
Tiết Bạch đáp lễ, nhìn qua, trông thấy nụ cười của Hoàng Phủ Nhiễm có chút thân thiết.
Hiển nhiên, Trịnh Kiền đem thân phận của hắn nói cho Hoàng Phủ Nhiễm, mà không có nói cho Nguyên Kết.
Bởi vì Hoàng Phủ Nhiễm là học sinh của Trương Cửu Linh, tự nhiên cùng một lập trường với Tiết Bình Chiêu. Lý Lâm Phủ mới sẽ không quản bọn họ nghĩ như thế nào, Trương Cửu Linh học sinh, Tiết Tú nhi tử, đều là địch nhân.
Tiết Bạch không quan tâm chính mình có phải là Tiết Bình Chiêu hay không, trọng yếu là hắn cần những nhân mạch này.
“Thứ Sơn huynh, chuyện lần này có người đứng sau không?”
“Không có.” Nguyên Kết nói: “Trước mắt rất nhiều người đều nói là ta chủ đạo, kì thực là sau khi yết bảng, các sĩ tử muốn náo loạn Lễ bộ, ta thấy tình hình không ổn, đành phải dẫn đầu thỉnh Tả tướng ra mặt.”
Đây chính là chỗ lợi hại của Nguyên Kết.
Hắn làm việc nhìn như rất bốc đồng, trên thực tế lại là đang ổn định thế cục.
“Náo loạn Lễ bộ không có kết quả tốt, kế hoạch của ta là, truyền ra thơ văn khuyên nhủ Thánh nhân, trong tình huống không phạm cấm kỵ, để Thánh nhân biết thiên hạ đã oán trách Ca Nô lâu ngày. Thánh nhân nhất định sẽ triệu kiến Tả tướng, sau đó lại do Tả tướng thuyết trình, bãi chức Lý Lâm Phủ.”
“Hảo.” Tiết Bạch không nói quan điểm của mình về kế hoạch này, cũng chẳng nói hắn đã làm gì, dứt khoát nói: “Tính cả phần của ta, ta đắc tội qua Ca Nô, tránh không khỏi.”
“Tốt.” Nguyên Kết cũng dứt khoát nói: “Hiện tại, không cần để các sĩ tử tụ tập, tránh bị người mượn cớ, gặp phải Kim Ngô Vệ đánh đuổi, cũng không thể để bọn họ rời Trường An, cần phải phân tán khắp nơi, tiếp tục tạo ra thanh thế.”
Tiết Bạch nói: “Ca Nô rất nhanh sẽ phản ứng lại, để Kim Ngô Vệ đến lữ xá đuổi người.”
Nguyên Kết nói: “Không sai. Bởi vậy Tả tướng đang tại liên lạc chư công, dàn xếp sĩ tử hương cống.”
“Đúng.” Đỗ Ngũ Lang nói: “Ta chính là làm như thế, an trí hơn mười vị hương cống ở Quốc Tử Giám.”
Đây giống như một trận chiến lớn chống lại Lý Lâm Phủ, Nguyên Kết hoàn toàn hành động theo binh pháp, thu quân tàn, nâng sĩ khí, phát hịch văn, lập đồn lũy.
Tiết Bạch giống như là một chi kì binh, nói: “Còn phải nhượng trong triều chư công diện thánh, ngăn chặn Ca Nô. Thánh Nhân không ở Hưng Khánh cung, đã đến cấm uyển.”
“Cái gì?” Nguyên Kết chung quy là trẻ tuổi chức thấp, “Ngay cả Tả tướng cũng không biết......”
Sau một khắc, ngoài viện truyền đến tiếng hét lớn.
Mọi người ra ngoài sảnh, liền thấy Kim Ngô Vệ đã như lang như hổ xông vào gian tiểu viện này.
“Các ngươi thật to gan!” Nguyên Kết lập tức giơ tay lên chỉ, quát to: “Dám ở Lý công trạch viện tự ý bắt sĩ tử hương cống?!”
Hắn có lý có cứ, quang minh lẫm liệt.
Tuy nhiên, Kim Ngô Vệ căn bản cũng không cùng hắn giảng quy củ gì.
“Vi Kiên đồng đảng Lý Thích Chi, tiên tri xằng bậy, thông đồng Đông cung, mắng chửi Thánh Nhân! Toàn bộ cầm xuống!”