Thời tiết dần dần ấm lên, theo bước đi của Hữu Thiên và Tuấn Tú, càng lúc càng thấy nhẹ nhàng.
Lời này là Xương Mân nói cho Tại Trung nghe.
Kỳ thật cũng khó trách Xương Mân mỗi lần vừa thấy Tại Trung là lại cười nhạt. Bây giờ đã là tháng mấy rồi, thế mà Tại Trung còn mặc quần áo rất dày, còn mang khăn quàng cổ như mấy người cosplay. Mà nhiều lắm thì cậu chỉ cảm mạo mà thôi, cả sốt cũng chưa thấy đâu. Nhưng Duẫn Hạo nói phải chú ý đến thân thể cậu, còn nói nếu cậu không nghe lời thì sẽ không cho cậu đến D’s Male làm nữa. Vì vậy Trịnh tiên sinh đã phải ‘dạy dỗ’ Duẫn Hạo rất nhiều lần, nhưng Duẫn Hạo nói hắn đây là đang bảo vệ cho lợi ích của Trịnh gia, bởi Tại Trung là nhân viên của Trịnh thị.
Như vậy xem ra, cảm tình của hai người coi như ổn định.
Trừ bỏ ngẫu nhiên bởi vì lông gà vỏ tỏi nho nhỏ làm cho rỗi loạn đôi chúy, kết quả hại Duẫn Hạo bị Tại Trung đuổi ra khỏi cửa.
Bất quá, thời gian ngọt ngào của hai người thực ra rất ngắn, mỗi ngày chỉ có vài tiếng đồng hồ sau khi tan tầm là có thể được ở cùng một chỗ. Duẫn Hạo ở công ty làm việc đến choáng váng đầu óc, sau khi về nhà là có thể uống bát canh do Tại Trung tự tay làm cho, sau đó hắn sẽ mang Tại Trung đi tắm rửa, xem Tv rồi trở về phòng ngủ; hưng trí nữa thì làm vài loại vận động trên giường giúp cho cả thể xác và tinh thần đều khỏe mạnh. Tại Trung cực kì thỏa mãn với cuộc sống thế này, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy, mọi người đều được hạnh phúc mới là hạnh phúc thật sự.
Mà cái khái niệm ‘mọi người’ này, đương nhiên cũng bao gồm cả cậu chàng Kim Hi Triệt tác phong lớn mật, phóng đãng không kềm chế được kia.
Xương Mân quen bạn gái, mắt to miệng nhỏ, trong veo như nước, tóc vừa đen vừa dày, mềm mại xõa trên vai; vừa thấy đã khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Xương Mân thích nhất hình tượng con gái thế này, cho nên ngay hôm sau đã kéo cô đi hết nhà này đến nhà khác mà khoe khoang. Bạn gái y cũng không tức giận, ngoan ngoãn theo sau y; dù có đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của mọi người cũng chỉ cười cười gật đầu đáp lại. Cho nên Đồng Lôi cảm thán, Xương Mân đã tìm được ‘sinh vật thần kì’ này ở đâu ra thế, sau vài ngày quan sát liền ép y phải tìm cho mình một người. Xương Mân lúc ấy sợ run nửa ngày, nói không ngờ Đồng Lôi đại nhân lại muốn làm less, làm Đồng Lôi tức giận đến mức chửi ầm lên, cái gì là hình tượng cũng không thèm để ý nữa.
Xương Mân nói y sẽ nhanh chóng kết hôn thôi, nếu bọn Tại Trung không ngại cũng có thể đi nhờ xe luôn (đi chung xe cưới, ý là cưới chung đấy ^^. Xỉa nhau đấy, TQ còn chưa cho phép kết hôn đồng tính đâu).
Tại Trung sinh hờn dỗi, về nhà cũng không thèm nói gì, chỉ chui vào bếp mà ‘cần mẫn’ băm cà rốt.
Hôm nay Duẫn Hạo tan tiệc sớm, cầm chai rượu đỏ tám mươi hai năm tuổi về, tính làm một bữa lãng mạn với ai kia. Đến nhà thì thấy Tại Trung như kẻ điên, băm băm bổ bổ loạn xạ trong bếp, trên mặt là vẻ tức giận rõ ràng.
“Làm sao vậy, cò thì oán gì với cà rốt à?” Duẫn Hạo đi tới, cầm chai rượu đỏ lắc lắc trước mặt cậu, cười cười nói, “Xem cái môi vểnh lên kìa, có thể buộc lừa được rồi đấy.”
Tại Trung đẩy hắn ra, vẻ mặt ủy khuất cộng thêm phẫn nộ, “Ngươi còn cười được?! Người khác đều cưỡi trên đầu ta mà ngươi còn cười!”
“…” Duẫn Hạo giật mình, hỏi, “Ai lớn gan như vậy?”
Tại Trung ném luôn con dao (thái thịt/dao phay) trên tay, nghiến răng nghiến lợi nói, “Thẩm Xương Mân! Tên kia ỷ mình có giấy kết hôn, chạy tới đây kích ta! Còn nói cho chúng ta đi nhờ xe y nữa! Một năm ta kiếm nhiều như vậy, một năm ngươi cũng kiếm nhiều như vậy, chúng ta đi chỗ nào kết hôn mà không được?! Sao cần phải đi nhờ xe nhà y? Y là cái thá gì chứ?!”
Duẫn Hạo lẳng lặng nghe xong, cúi người vừa ấn vừa hôn lên môi Tại Trung, làm đầu óc cậu lập tức đình chỉ.
“Cậu ta thích nói khích thế đấy, không phải cậu ta lúc nào cũng vậy đó sao? Chúng ta còn nói là muốn đi chung với cậu ta mà.”
Tại Trung nghe xong không nói gì nữa, nhưng tâm tình vẫn là không tốt, ủ rũ. Duẫn Hạo đứng sau cậu, nghĩ nghĩ nói, “Ta hiểu rồi… Chúng ta phải kết hôn trước cậu ta, đến khách sạn tốt nhất mà đãi tiệc, đi đến nước đẹp nhất để hưởng tuần trăng mật, ngươi nói được không?”
Tại Trung nghe thế mới hòa hoãn lại, gật đầu nở nụ cười.
Xem ra là rấtvừa lòng.
Nhưng sau đó lại không được tự nhiên mà xoay người nói, “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải có ý kia.”
“Ý gì? Muốn cùng ta kết hôn á hả?” Khóe miệng Duẫn Hạo câu lên thành đường cong cong, nở nụ cười.
“… Tùy ngươi nghĩ như thế nào cũng được! Ta chỉ không muốn tên nhãi Thẩm Xương Mân kia cưỡi trên đầu ta!”
Tại Trung vì muốn giấu việc mình đang ngượng ngùng mà cố ý quay người lại.
Duẫn Hạo đi lên trước ôm lấy cậu, đặt cằm lên đầu cậu, ôn hòa nói, “Được ddc, chúng ta còn phải đặt một cặp nhẫn kim cương thật to, sẽ không đến nhà cậu ta đặt, được không?”
(dành cho ai không nhớ: nhà Mân Mân kinh doanh trang sức đá quý nhá)
“…”
“…”
“Trịnh Duẫn Hạo, ngươi cố ý.”
“Không phải mà.”
“Ta biết ngươi cố ý.”
“Ngươi không biết ta cố ý.”
“…”
Gần đây Tại Trung thường xuyên không nói gì.