Bởi vì Tuấn Tú đột nhiên lãnh đạm với Hữu Thiên, hai thằng anh trai vốn đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, rốt cuộc cũng không thể mặc kệ đứa em đang đau thương mà hưởng thụ hạnh phúc một mình. Sau khi biết được toàn bộ sự việc, Tại Trung còn thấy tiếc hận thay cho Hữu Thiên. Mặc dù Hữu Thiên gián tiếp gây ra cái chết của David, nhưng chính hắn cũng rất bất hạnh a; huống hồ sau khi hắn biết được tình huống của Tuấn Tú, còn cam tâm tình nguyện làm thế thân để bù đắp lại vết thương cho y nữa, dùng chính tình yêu của mình để đáp lại Tuấn Tú. Hữu Thiên như vậy ngược lại làm người ta có chút thương tiếc.
Cậu đã hỏi qua Tuấn Tú dùng tình cảm gì để đối đãi với Hữu Thiên, Tuấn Tú thản nhiên nói chính y không muốn gặp lại hắn, nhưng khi nói chuyện, hai mắt ảm đạm như thế, vô luận như thế nào cũng không che giấu được.
Tại Trung luôn luôn nghĩ, Tuấn Tú không phải thật sự hận Hữu Thiên. Nếu hận, cũng là bởi vì rất để ý. Lúc trước Tuấn Tú coi Hữu Thiên như người mà mình chơi bời thôi, sau đó phát hiện thật ra mình đã yêu hắn thì lại thấy vô cùng áy náy với David. Thật vất vả mới cố lấy hết lấy dũng khí mà chấp nhận Hữu Thiên, nhưng rồi lại phát hiện chân tướng như vậy.
Tại Trung cũng thấy mơ hồ.
Tuấn Tú cuộn mình ở một góc sofa, mắt nhìn chằm chằm vào TV mà đầu óc chả biết đã bay đến bên người nào rồi. Tại Trung ngồi bên cạnh, muốn nói chuyện với y, nhưng biết nếu mình mà há mồm đề cập đến Hữu Thiên thì lại làm Tuấn Tú mất hứng.
Duẫn Hạo đi tiễn Hữu Thiên, cũng không biết Tuấn Tú nghĩ thế nào.
Từ khi phẫu thuật xong đến giờ chưa đến một tháng, nhưng Tuấn Tú không thèm đến bệnh viện một lần nào.
Hôm nay Hữu Thiên sẽ rời khỏi, y vẫn chẳng có phản ứng gì.
Di động vang, Tại Trung tiếp điện thoại.
“Duẫn Hạo a… Đến sân bay?”
Rõ ràng thấy thân mình Tuấn Tú cứng đờ.
“…” Tại Trung đưa di động cho Tuấn Tú, “Hữu Thiên muốn nói chuyện với em này.”
Tuấn Tú kinh ngạc nhìn Tại Trung, tay vô thức rụt lại. Tại Trung ấn điện thoại vào tay y, “Nghe chút đi.”
“… Tôi phải đi.” Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm suy yếu như trước.
Tuấn Tú ngơ ngác nhìn Tại Trung, nói, “Nga.”
“… Em phải tự chăm sóc mình cho tốt.”
Cãi mũi Tuấn Tú cay cay, buồn bã lên tiếng.
“Tuấn Tú… Thực xin lỗi.”
Nghe câu xin lỗi, tâm trạng Tuấn Tú rất phức tạp, y không thể tiêu sái mà nói ‘không có gì’, nhưng lại không muốn phải mang gánh nặng như thế. Quan hệ của hai người có thể chỉ dùng một câu ‘thật xin lỗi’ là có thể giải thích rõ ràng sao? Sau khi chân tướng đã bại lộ, thậm chí nay cả một lần gặp mặt nói chuyện cũng không có, cứ vậy là kết thúc. Trong khoảnh khắc ấy, Tuấn Tú thậm chí đã nghĩ, cho dù y không thể tha thứ, nhưng chẳng lẽ Hữu Thiên không thử tranh cãi một lần sao?
Quên đi, Hữu Thiên không dây dưa sẽ giúp mình tốt hơn nhiều.
“Được rồi, tôi phải đi làm thủ tục rồi… Hẹn gặp lại.”
Tại Trung lặng im nhìn Tuấn Tú đưa điện thoại lại cho mình, đứng dậy đi về căn phòng của Hữu Thiên. Cái bóng dáng kia thoạt nhìn rất gầy yếu, còn có một chút ưu thương.
“Duẫn Hạo a… Tuấn Tú nó…”
Thanh âm bên kia rất ôn hòa, “Yên tâm đi, trong lòng ta đều biết. Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ta lập tức trở về.”
Tại Trung gật gật đầu, cúp điện thoại xong liền đi tắm rửa. Xem ra tối nay Tuấn Tú sẽ không đi rồi. Tắm rửa xong sau lại xuống lầu, đến cửa hàng tiện lợi mua thêm đồ ngủ. Trở về phát hiện Tuấn Tú đã nằm ngủ trên chiếc giường của Hữu Thiên, trong lòng còn ôm chặt đồ ngủ của hắn, như đang ôm một thứ trân bảo gì đó, khóe mắt còn vương lại giọt nước trong suốt.
Như vậy rồi mà còn không vui sao? Tại Trung thở dài, đắp chăn lên cho y rồi đi ra ngoài. Không lâu nữa, Duẫn Hạo sẽ trở lại.
Duẫn Hạo mua đồ ăn khuya, vừa vào cửa đã vội vàng vào phòng bếp chuẩn bị. Tại Trung theo vào cũng ngửi thấy mùi, vội vàng chạy tới.
“Từ sân bay trở về a?”
“Ừ.” Duẫn Hạo xoa xoa đầu cậu, “Nghĩ hai người hẳn là chưa ngủ nên mua đồ ăn khuya.”
Tại Trung nhún nhún vai, tiếc hận nói, “Tuấn Tú đã ngủ rồi.”
“vậy hai người chúng ta ăn thôi.” Duẫn Hạo nói xong cầm hai cái bát đi ra ngoài.
Tại Trung thở dài, theo sau hắn, “Trước khi Tuấn Tú ngủ còn khóc.”
Duẫn Hạo dừng một chút, mỉm cười, “Thật không?”
“Ngươi nói Tuấn Tú đi… Nó rõ ràng khổ sở vô cùng, làm gì phải giả vờ như mình không cần chứ? Rốt cuộc nó suy nghĩ cái gì vậy?
“Nó đang tự diễn kịch, tự thôi miên mình.”
“Cái gì?” Tại Trung kinh ngạc nhìn Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo hớp một miếng cháo, nói, “Nó cho chúng ta thấy nó không thể quên David, thật ra là bởi vì David không thể cho nó một kết thúc, cho nên nó không thể bỏ xuống được. Bây giờ nó không ngừng biểu hiện ra là nó đang hận Hữu Thiên, thật ra nó chỉ đang diễn trò cho mình xem, chả liên quan đến bất kì ai cả.”
Tại Trung kinh ngạc hỏi, “Ý ngươi là nó đang tự lừa mình dối người?”
“Thông minh.” Duẫn Hạo sủng nịch xoa xoa chóp mũi cậu, “Nhanh ăn đi, lạnh sẽ không ngon.”
Tại Trung chán nản nói, “Như vậy sao được, nó lừa mình dối người hơi quá đáng đi… Rõ ràng thích…”
“Không phải trước kia lúc ngươi thích ta cũng như vậy sao?” Ngữ khí của Duẫn Hạo thản nhiên, nhưng Tại Trung lại cảm thấy hắn đang thầm oán.
“Đừng mượn cơ hội mà nói chuyện khác a! Ta không giống với Tuấn Tú a… Với lại,” Tại Trung phản bác, “Không phải bây giờ ta đã không giả vờ nữa sao?”
“Vậy sao ngươi biết bây giờ Tuấn Tú sẽ không giả vờ nữa?”
Tại Trung đẩy đẩy đầu Duẫn Hạo, “Thấy ngươi ngu ngốc chưa?! Hữu Thiên đã bay mất rồi, nó còn giả vờ cho ai xem?”
Duẫn Hạo một tay ôm lấy cậu, đắc ý nói, “Ta nói với ngươi là Hữu Thiên bay khi nào?”
“…” Tại Trung há to miệng, mắt lại trợn to như cái bóng đèn, “Ngươi nói là Hữu Thiên còn… Ngô!…”
Nói còn chưa xong đã Duẫn Hạo hôn xuống. Tại Trung ngâm khẽ hai tiếng, đỏ mặt thở hổn hển dựa vào ngực hắn, ngay cả mấy lời muốn nói vừa rồi cũng quên luôn.
Vẫn là Duẫn Hạo có vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói, “Ta đã đưa Hữu Thiên đến khách sạn nhà chúng ta ở đây, vài ngày nữa Hữu Hoán cũng về, hi vọng trước khi Hữu Hoán về, chuyện bọn họ chuyện có thể giải quyết.”
Tại Trung ngây ngô cười nửa ngày, đắc ý dào dạt nói, “Duẫn Hạo của chúng ta thật thông minh!”
Duẫn Hạo ôm sát Tại Trung, bàn tay to chụp lên thắt lưng Tại Trung, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve. Quần áo của Tại Trung luôn luôn rộng thùng thình, bị Duẫn Hạo nhẹ nhàng kéo xuống đã lộ hơn phân nửa vai. Hai gò má cậu đỏ rưc, ngửa cổ, cố sức ôm lấy Duẫn Hạo mà hôn.
Môi hai người ép sát vào nhau, hôn nồng nhiệt, nhanh chóng gợi lên dục vọng của cả hai. Tại Trung vô thức dán chặt vào Duẫn Hạo, hô hấp cũng dồn dập theo. Hai mắt mê mang, nhìn chàng trai cũng như say ở phía trên, biểu tình thật là dụ hoặc.
“… Làm đi.” Thanh âm Duẫn Hạo dị thường gợi cảm, Tại Trung do dự lắc đầu, “Tuấn Tú đang ở…”
Duẫn Hạo nở nụ cười, hôn lên môi cậu, “Chúng ta đóng cửa lại, nói nhỏ thôi.”