Majutsushi kunon Wa Mieteiru

chương 2 : sự thay đổi hằng ngày

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Thật kì lạ..."

Sau khi thay đổi về mặt ý thức,tâm trạng của cậu hình như cũng bắt đầu có sự thay đổi. Lấy Lại Thị Lực bằng ma thuật , từ thời khắc cậu quyết định việc này cậu có cảm giác mình có thể vượt qua mọi chông gai phía trước .

Thứ cậu có sự cảm nhận khác biệt khác là việc ăn cơm,trước đây cậu chỉ luôn gặm đi gặm lại 1 mẫu sandwich chỉ để sống ( tự nhiên quên chúng ta

ăn để sống hay để tồn tại quên mất rồi) vì thế vị của nó ngon hay dở thì cũng chả sao mặc dù cậu thậm chí còn chả biết bản thân mình đang ăn thứ gì .

Nhưng bây giờ thì khác rồi, cậu cảm nhận được sự khác biệt trong từng lát nguyên liệu ấy ,cách nó được xếp chồng với nhau và mỗi nguyên liệu tuy có những vị khác nhau nhưng lại tạo ra 1 vị đồng nhất khi chúng bị nhai nát trong miệng cậu . Cậu muốn hiểu rõ thứ cảm giác này !

[Cái thứ vừa giòn vừa tươi như cỏ này rốt cuộc là cái gì vậy?]

[Còn có cái thứ chua chua được trét lên sandwich nữa , mình không biết nó là cái gì nữa]

[À cái lát cắt mỏng này , mình biết rồi ,là vị của táo!]

"Đó là rau diếp thưa cậu chủ, còn cái thứ trét lên sandwich là nước sốt mù tạt ạ "

Kunon vừa hỏi hầu gái( hầu gái chuyên biệt chuyên phục vụ cho Kunon ) của cậu -IKO về những thứ cậu đang

ăn .

" À cái đó là táo đó thưa cậu chủ"

" Cái này thì em biết rồi"

Cảm giác

khi cắn và

độ tươi mới này , chắc hẳn ai ăn vào và được chỉ cho tên gọi của nó

dù là 1 lần thôi thì chắc cũng không thể quên được

mùi vị đặc thù này.

" Cho cậu chủ xem thử quả mận nè"

"hể? Quả mận ạ? Là cái gì ạ?"

Nhờ vào sự nhận thức mạnh mẽ và kí ức

của kunon mà thông qua đó cậu có thể cảm nhận được những thứ xung quanh

bằng ma thuật và ma lực. Gia sư ma thuật từng nói với cậu rằng nếu cậu muốn thực hiện ước mơ của cậu thì mỗi ngày

cậu phải luyện tập thật nhiều , cậu chỉ là 1 thằng nhóc chân ướt chân ráo mới bước vào cánh cửa của giới ma thuật cho nên cậu quyết định tôi luyện khả năng khống chế ma lực vẫn còn đang trình độ yếu kém của mình.

" Nhìn~ nè~ cậu chủ , cái này ~ là cái gì ?

Đố cậu chủ biết đó ~"

" À,ý chị là chị muốn bị trừ lương ạ, em hiểu rồi "

" ... Xin lỗi cậu chủ , tha cho chị đi mà "

Sau khi ăn sáng xong thì tới tiết học lý thuyết vào buổi sáng.Nói là học lý thuyết chứ thật ra gia sư sẽ đọc cho cậu nghe , còn nếu cậu có hứng thú hoặc không hiểu thì cô sẽ giải thích cho cậu nghe. Cũng không thể trách được phía của gia sư vì cô ấy cũng đã nhiều lần rơi vào khủng hoảng khi tìm cách dạy học cho 1 người bị mù như Kunon, từ đó đến giờ vì không thể tìm ra những biện pháp khác nên cứ dùng mãi phương pháp dạy học này.

Nam Tước Phu Nhân

Flara • Garden, người đã dạy

học cho cậu từ lúc cậu năm tuổi ,đến giờ cô dạy cho cậu được 2 năm. Cô ấy hơn cậu khoảng 30 tuổi , là một người phụ nữ có tính cách dịu dàng và

trang nhã.

Không biết là do cô ấy cũng có 1 đứa con trạc tuổi cậu nên cô rất khoan dung cho cậu, mặc dù đến giờ cậu đã quen rồi nhưng đôi lúc cậu vẫn nghe được tiếng thở dài

đầy thương xót của cô.

"Lịch sử... Sao?"

"... Vâng , đặc biệt là phần thánh kị sĩ Histoa ạ"

Đại chiến 17 vương quốc là 1 câu chuyện cổ tích cấm kỵ đối với Kunon vì chính nó là nguyên nhân khiến cậu bị mù, trong quá khứ mỗi lần cô đề cập tới câu chuyện này thì khuôn mặt của Kunon lại hiện rõ ra sự khó chịu và cậu luôn tìm cách đổi chủ đề.

Những ai sinh ra và lớn lên ở quốc gia này đều sẽ thuộc làu câu chuyện này, chỉ là...mỗi lần nghĩ đến hoàn cảnh của Kunon, trái tim cô cảm thấy nhói đau nếu

mình kể ra cho cậu bé ấy nghe cả.

Bất chợt cô nhìn về phía hầu gái chuyên chăm sóc cho Kunon , Iko .

Iko gật đầu nhẹ

" Cô hiểu rồi "- Flara gập lại cuốn sách, thứ chứa đựng kiến thức của ngày hôm nay cho Kunon.

Dù không hiểu lí do tại sao nhưng có vẻ Kunon đã không còn trốn tránh nữa ,vậy thì cô sẽ làm theo ý nguyện của cậu.

Sau buổi học lý thuyết chính là thời gian tự do,đối với Kunon thì khoản thời gian này là để cậu luyện tập ma thuật mà cậu đã kì vọng ( tạo mắt).

" AORI /thủy cầu" ( aori này là tác tự ghi thêm)

Sau khi được Iko dắt đến khu vườn , cậu bắt đầu niệm ma thuật thủy cầu , thứ cơ bản nhất của cơ bản đối với các thủy ma thuật sư.

" Cậu chủ làm tốt lắm "

Một

cảm giác khó diễn tả ,sức mạnh bên trong cậu thoát ra ngoài và bay lơ lửng xung quanh cậu, số lượng là 4 cái.

[ To bằng

nhãn cầu à?]

" Ồ ,nếu có ai đó ở đây chắc họ sẽ nghĩ cậu chủ là 1 ma thuật sư hiếm có trên đời này đó"

[Bằng cách nào để thứ này

con mắt thật đây?]

Cậu không biết phải làm gì cho đúng cả , ngay cả gia sư của cậu cũng bảo rằng không biết, dường như cô gia sư ấy từ đầu đến cuối

còn chẳng hiểu cậu đang nói về vấn đề gì nữa.

" Nó có hình dạng đẹp đó cậu chủ "

[ Vấn đề này thì mình nghĩ không ai có thể chỉ dạy được cho mình cả]- Kunon nghĩ rằng nên tự lực cánh sinh .

" Khực... "

Cậu vẫn chưa làm quen với việc thao túng ma lực ,mỗi lần cố duy trì thủy cầu thì ngay sau đó cậu sẽ đổ mồ hôi hột trên trán , hơi thở của cậu trở nên gấp gáp .

" Ai mà chả muốn hỗ trợ 1 cậu bé đang cố gắng chứ ! Phải không cậu chủ? "

Ngay khoảnh khắc cậu mất đi sự tập trung,

thủy cầu nổ tung và rơi xuống bãi cỏ .

*tiếng thở dốc* " hàa... Hàa"

Mệt muốn đứt hơi.

Thở lấy lại hơi.

Sử dụng ma thuật.

Cậu cứ luyện tập lặp đi lập lại quá trình này đến khi hoàng hôn mất tăm và ý thức của cậu cũng bắt đầu trở nên mê muội.

" Cậu chủ!!"

Đến lúc cậu tỉnh dậy thì đã phát hiện mình ở trong phòng rồi , có vẻ như Iko đã mang cậu về khi cậu ngất đi vì kiệt sức.

" ... Cũng không tệ lắm "

Cơ thể cậu mệt rã, cơn đau nhức toàn thân giống như cơn đau cơ vậy. Nhưng ngược lại cậu cảm giác rất là sảng khoái, có lẽ đối với những người khác thì đây chỉ là 1 ngày của kẻ ngớ ngẩn nhưng đối với bản thân cậu thì cậu đã thực sự sống cả ngày hôm nay.

[ Không tệ tý nào, mình vẫn có thể cố gắng vào ngày mai]

Mặc dù cậu chẳng thể nào nhìn thấy được con đường phía trước( dĩ nhiên rồi ,bị mù mà) nhưng cậu cảm giác được mình đã nhìn thấy được chút hi vọng le lói.

" Iko, chị có ở đó không? "

" Vâng chị ngay đây"

" Lúc em đang luyện tập chị ồn lắm đấy

"

" Tốt quá, cuối cùng những lời nói của chị cũng chạm tới cậu chủ rồi, giờ mà bị cậu chủ bơ tiếp tới khuya thì chị ôm gối mà khóc mất"

[ Em mà làm chị khóc được thì cũng mừng] - Kunon thầm nghĩ.

Truyện Chữ Hay