Chương 3: Mii
“Anh đang tìm kiếm thành viên đội đấy sao?”
Một giọng nói nữ tính vang lên từ chỗ nào đấy ở gần đây thì phải.
Lòng bối rối, tôi thử nhìn xung quanh, nhưng dường như chẳng thể nhìn thấy cô gái đó ở đâu cả.
“Ở dưới này cơ, Onii-san.”
“Hử?”
Lúc nhìn xuống, tôi nhận ra rằng có một bóng hình đã đứng ngay bên cạnh tôi tự lúc nào; vì chiều cao của cô bé nên tôi đã không thể nhận ra.
“Rất vui được gặp anh, Onii-san, tên em là Mii. Ban nãy em có thấy anh đăng kí ở cửa sổ đăng kí rồi. Hẳn anh phải là mạo hiểm gia hạng F, phải không?”
Vóc người nhỏ nhắn của cô nhóc chỉ cao tầm tới ngực tôi, mà có khi còn thấp hơn nữa. Cô nhóc trông có vẻ là một người thú với đôi tai giống như mèo (là hai cái tai hình tam giác được phủ bởi mớ lông rối) làm tô điểm mái đầu của cô, chúng cứ giật giật qua lại.
Tóc cô nhóc được cắt ngắn, loáng thoáng một màu nâu đỏ. Đôi mắt đỏ, tròn của cô có phần đồng tử thẳng đứng của loài mèo, và hình như có cả răng nanh trong miệng cô nữa. Hừm. Cũng đáng yêu đấy chứ.
Cô nhóc vận một chiếc áo sơ mi ngắn tay với quần dài, cùng găng tay và giày ăn khớp với nhau. Tôi có để ý tới con dao găm dắt trên thắt lưng cô. Là Đạo tặc
sao?
Tôi cúi người xuống và đặt tay lên xoa đầu cô nhóc.
“Cô bé, đây là Bang hội của Mạo hiểm gia đấy. Trẻ con không nên chơi ở đây đâu.”
“Này! Không phải vậy!” Cô nhóc la lên. “Mii đâu phải là trẻ con! Cô ấy là một mạo hiểm gia giỏi đó!”
Cái đuôi mọc sau lưng cô dựng thẳng đứng lên và khuôn mặt cô đỏ ửng, tỏ vẻ phản đối.
Thôi, đoán chắc là mình nên dừng việc trêu cô nhóc vậy.
“Anh đùa thôi. Nghe đâu rằng những mạo hiểm gia giỏi luôn có sẵn trong đầu mấy trò đùa nhỉ. Của anh thì có thể nghèo nàn, nhưng mọi thứ đều đi kèm với thực hành.”
“Chà... trò đùa của Onii-san đúng là dễ sợ quá ha...”
Cô nhóc người thú trông khá là kinh ngạc. Xem ra là cái trình nói đùa của tôi khả năng cao sẽ là vấn đề trong tương lai đây.
“Mà dù sao thì, em trông giống một Đạo tặc nhỉ, anh nói đúng không?”
“Vâng.” Cô nhóc xác nhận, “Và anh là một Pháp sư, đúng chứ?”
“Ừm... Anh tin là đúng rồi đấy.”
Chuyện này lúc nãy cũng có xảy ra trong lúc đăng ký rồi, thế nên tôi cũng đáp lại tương tự như vậy.
‘Pháp sư’ là một cái danh hiệu mà bất cứ ai, chỉ cần có chút ít pháp thuật cũng có thể nhận được; chẳng cần thiết phải hoàn thành các khóa học của học viện hay là gì cả. Chỉ cần học được một vài phép sơ cấp từ những thuật sĩ làng, bạn cũng có thể vỗ ngực mà tự xưng mình là một Pháp sư rồi, bất kể kỹ năng thực sự của bạn như thế nào.
Mặt khác, những học viên đã hoàn thành việc Giáo dục Pháp thuật sẽ nhận được danh hiệu Phù thủy. Miễn là trả học phí, họ sẽ được công nhận để trở thành Phù thủy, nhưng phải nỗ lực lắm mới có thể tốt nghiệp được. Nói chung, chỉ 20-30% học viên theo học mới có thể đạt được danh hiệu đó.
Do vậy, mặc dù có hơi sai khi mà gọi tôi là Pháp sư, dùng Phù thủy mà gọi thì có vẻ sẽ chính xác hơn đôi chút đấy.
Mà thôi vậy. Tôi không thực sự có lý do nào để chỉnh lại chúng cả. Tôi cũng chẳng tự mãn về chuyện đó cho lắm.
Cô nhóc người thú tươi cười rạng rỡ trước phản ứng của tôi.
“Hoàn hảo,” cô nói. “Trong đội của Mii, còn có cả một Chiến binh và một Linh mục nữa... Tụi em đều đang ở thứ hạng F. Em đang tìm thêm một mạo hiểm gia hạng F nữa. Anh muốn nhập đội cùng tụi em không?”
“Hừm...”
Lời mời mà tôi nhận được có vẻ cũng chẳng tệ lắm — thậm chí còn lý tưởng nữa cơ chứ. Cô nhóc có một đội toàn là mạo hiểm gia hạng F, và có sự cân bằng tốt nếu nói về độ đa dạng các class.
Những mạo hiểm gia được cho là ít có khuynh hướng lập đội với những người thấp hạng hơn bọn họ. Suy cho cùng thì, ít có mạo hiểm gia nào muốn trải qua sự phiền toái của việc phải chỉ bảo cho một tên lính mới từ đầu đến cuối cả. Đôi lúc, thành viên bổ sung này sẽ chỉ như gánh nặng bồi thêm.
Kể cả nếu có nhận được lời mời nhập đội từ một mạo hiểm gia có thứ hạng cao đi chăng nữa, tôi cũng sẽ chỉ chấp lời mời đó như là phương kế sau cùng mà thôi. Sự khác biệt về thứ hạng có thể gây ra rắc rối trong quá trình phân chia tiền thưởng và các vấn đề khác khi đụng chạm đến việc phân chia cấp bậc trong tổ đội.
Lời mời của cô nhóc quả thật rất đúng lúc. Chẳng có lý do gì để mà tôi từ chối cả.
"Tạm thời thì nghe có vẻ ổn đấy," Tôi nói, “Vậy liệu anh có thể gặp những thành viên khác được không?”
Nếu chỉ dựa vào nhan đề không mà nghĩ về những thứ khác thì sẽ nguy hiểm lắm, và quyết định sau khi đã gặp và nói chuyện với bọn họ cũng chẳng có gì là muộn cả.
“Tất nhiên rồi. Bạn bè của em đang ở quầy rượu đằng kia, chỉ cần theo em là được!”
Mii bước đi thật duyên dáng và yêu kiều khu vực qua đại sảnh của bang hội, những bước chân mau lẹ của cô nhóc rung động tựa như một vũ công vậy khi tôi đi theo sau cô.