Chương 17: Sandwich
Tiền thưởng dành cho nhiệm vụ tiêu diệt xác sống này là 25 đồng vàng.
Một khi đã nhận nhiệm vụ, cùng với đó 2 đồng vàng và 5 đồng bạc tiền tạm ứng, chúng tôi hoàn thành việc chuẩn bị và ngay lập tức hướng thẳng tới ngôi làng được nhắc tới trong nhiệm vụ.
Muốn tới được đấy, cả lũ sẽ phải cuốc bộ nửa ngày xuyên rừng.
Vì khởi hành sau khi ăn sáng xong, thế nên không biết liệu đến tối chúng tôi có thể đến nơi được không nhỉ, hay là trễ hơn đây?
Bây giờ thì, chúng tôi đang tản bộ dọc con đường một lúc.
“Ôi đói quá. Cùng tìm chỗ nào đó ăn đi.”
“Tảng đá dưới bóng gốc cây kia trông có vẻ cũng ổn đấy.”
Lúc mặt trời đã đứng bóng, tôi tìm thấy một tảng đá với hình thù khá phù hợp để nghỉ chân lại, thế nên tôi quyết định rằng sẽ ngồi nghỉ tại đó và dùng bữa trưa. Satsuki, tôi, Cyril, và Mii cùng ngồi cạnh nhau trên những tảng đá và cùng mang ra bữa trưa mà tôi luôn thèm muốn.
Cái tôi mang ra từ đống hành lý của mình là một cái sandwich mà mình đã mua từ một tiệm bánh trước khi đi.
Tôi mở túi và lôi ra một miếng bánh mì được kẹp những nguyên liệu đầy màu sắc như rau với thịt ở phía trên đầu, trông nhìn thật bắt mắt và ngon miệng.
Ngoài ra, 5 đồng bạc cũng có thể mua được một bữa đàng hoàng, thế nên có thể nói rằng chí phí phải bỏ ra khá là tiết kiệm.
Tôi lấy một trong những cái sandwich và cắn thử miếng. Chắc chắn rồi, quả đúng là ngon thật. Mùi hương của thịt lan ra từ trong khoang miệng, những lát rau quả thật tươi giòn, và vị ngọt của nước sốt hòa quyện lại với nhau, tất cả tạo nên một hương vị làm thỏa mãn người ăn, không chút thất vọng.
“Nè Will, bọn xác sống mạnh tới cỡ nào vậy?”
Đột nhiên Satsuki hỏi chuyện, và cô cũng cắn một miếng sandwich tương tự như tôi vậy.
Thế rồi, cô nàng vừa làu nhàu trông thích thú ra mặt, vừa miệng ngậm ngâm nga “Ngon quá!”
Mà nhân tiện thì, cái bánh sandwich đó Satsuki mua cùng chỗ tiệm bánh với tôi, lúc cô nhìn thấy tôi mua bánh ở đấy.
Cô nàng đã rất hạnh phúc khoe với tôi, thế nên tôi đoán là chắc hẳn phải có ý gì khác đây.
Mà thôi bỏ qua đi.
“Xác sống thông thường được xếp hạng I. Vì Goblin xếp hạng H, thế nên chúng thấp hơn 1 hạng so với Goblin.”
“Chẳng lẽ…? Vậy là yếu hơn Goblin sao?”
Satsuki nuốt ực miếng bánh, rồi nói.
Một con quái vật, ở đây là một tên thây ma, cũng chỉ là một cái xác biết đi.
Sức chịu đựng cao nhưng lại di chuyển chậm chạp, trí tuệ cực kém, bị mù và khiến cho con người cảm thấy sợ hãi lúc bị nhìn vào.
Và trong hầu hết mọi trường hợp, chúng thậm chí chẳng có vũ khí.
Nếu có thể chiến đấu một cách bình tĩnh nhất, người ta nói rằng bạn sẽ là một địch thủ đáng gờm có thể giành chiến thắng mà không phải gặp chút nguy hiểm nào cả, dầu cho lũ thây ma có vũ khí đi chăng nữa.
Tuy nhiên, cũng có những giả thuyết khá phổ biến.
Đó sẽ là một tiền đề nếu có thể đánh một chọi một hoặc ở trong một số điều kiện thích hợp hơn.
Mii chỉ ra sự lạc quan của Satsuki để cô nàng hiểu rõ.
“Nhưng số lượng ở đây mới là vấn đề. Nếu toàn bộ dân của ngôi làng đều là thây ma thì cũng sẽ chẳng có gì lạ khi lượng thây ma vượt quá 100 tên.”
“Ư… tệ thật…”
“Kể cả khi chúng có yếu đi chăng nữa, đấy cũng là một mối đe dọa. Nếu chúng ta không thể sống sót, bị áp đảo và bị hạ gục bởi lũ thây ma thì cả lũ bay đầu là cái chắc.”
“Đừng nói những thứ đáng sợ như vậy cơ chứ, Cyril …”
Cyril cũng có ý nói chỉ tôi, và Satsuki đang dần trở nên sai lạc và cẩu thả hơn trong nhiệm vụ lần này.
Việc sự căng thẳng bắt đầu quay trở lại Satsuki cuối cùng cũng có thể khiến tôi thư giãn được, bởi lẽ nếu vậy thì cô sẽ cẩn trọng hơn.
“Ừm thì, ít nhất cũng đừng có nhảy xổ vào lũ thây ma là được.”
Nói xong, Cyril liếc nhìn tôi.
“Kẻ địch thây ma cũng có thể kháng lại được thuật Ru ngủ mà các Pháp sư chuyên môn sử dụng đấy. Chúng không dễ ăn như bọn Goblin đâu.”
”Ừa, đúng vậy.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Nhất định rồi, đám quái thây ma chắc chắn sẽ gây ra ức chế cho các Phù thủy, bởi lẽ thuật chuyên môn nhất của bọn họ là thuật Ru ngủ thì lại chẳng thể sử dụng được.
Nhưng vậy đó.
Đấy là nếu bạn là một Pháp sư trình độ sơ cấp, nhưng nếu là một Phù thủy hoặc cấp độ cao hơn nữa, biết đâu lại có thể làm gì được đấy.
Lấy ví dụ một câu chuyện đơn giản và dễ hiểu nhất chẳng hạn, nếu bạn sử dụng thuật Cầu lửa, trận chiến sẽ kết thúc ngay tức khắc. Lúc xử lý đám Goblin, tôi đã tránh sử dụng nó bởi vì nghĩ rằng việc giữ yên lặng là cần thiết, vả lại trong một số trường hợp cái hang có thể có nguy cơ sập nữa, nhưng lần này thì chẳng có ai cấm đoán vụ phá nhà phá cửa cả, thế nên chắc là không có vấn đề gì đâu.
Và chuyện là thế đấy.
“Một Linh mục sẽ chuyên vụ diệt thây ma hơn đó, Cyril.”
“Ừm, đúng là như vậy.”
Các Linh mục được cho là được Chúa đặc biệt ban phước.
Thứ phước lành ấy thường được gọi là “Phép mầu,” và chúng có thể tạo ra những hiện tượng phép thuật huyền bí và dị thường.
Sử dụng phép mầu cũng tiêu thụ nội năng, na ná giống như pháp thuật mà các Pháp sư sử dụng vậy.
Và một ví dụ điển hình của phép mầu - cùng với thuật Hồi phục, đấy chính là phép mầu nhằm đẩy lùi thây ma.
Phép mầu đẩy lùi thây ma, như là đưa thây ma quay trở lại thành xác thường chẳng hạn, biến đổi ít nhiều tùy thuộc vào khả năng của người niệm phép, đây sẽ là một nguồn sức mạnh đáng tin cậy trong việc đánh bại thây ma. Do đó, các Linh mục đôi khi còn được gọi là chuyên gia tiêu diệt thây ma.
“Nhưng nếu có tới 100 tên hoặc nhiều hơn nữa thì tôi sẽ không thể tự xử lý một mình được đâu. Tôi cần giúp đỡ.”
“Được thôi, dù không biết liệu mình có thể giúp được gì hay không, nhưng tớ sẽ gắng hết sức.”
“Ừm, được rồi.”
Lúc thấy được sự căng thẳng quay trở lại với Satsuki và cô nàng cười, Cyril và tôi lại cùng thở dài thêm lần nữa.
“Em nghĩ là Satsuki nên uống chút nước đi, hiểu rõ hai câu nói đúng của họ.” (Trans: thằng trans bên eng nó không hiểu câu này, thế nên mình cũng dịch ngu ngu tí :v)
Cô nhóc Mii thỏa mãn cơn khát của mình bằng cách tu lấy tu để chỗ nước trong bình.