Chú thích: Griffon (Điểu sư)
——————
Thứ gì đó nhột nhạt cọ lên má anh.
“Mm… mm…”
Dù nó là gì đi chăng nữa thì nó cũng đã như vậy một lúc rồi, Taketo nắm lấy nó và mở mắt.
Anh đang giữ thứ trông như trấu của một loại cỏ nào đó. Nhìn qua thì có vẻ là họ nhà lúa, nhưng anh không chắc lắm.
Taketo đang nằm trên một cánh đồng đầy loại cỏ như thế.
(…Agg. Hử…? Sao mình lại ở đây…?)
Cơn gió heo may mang theo cái se lạnh thoảng qua đồng cỏ, phả vào người anh.
Những đám mây xám xịt che kín nền trời. Như có thể sẽ đổ mưa bất cứ lúc nào.
(Bầu trời cao quá… Nhưng, nơi này là đâu… Hừm? Ký ức của mình…)
Taketo cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra.
(… Phải rồi. Mình đang ở trên máy bay. Rồi nó gặp phải đám mây đen, sau đó là những cơn rung lắc dữ dội… Và rồi, lớp vỏ máy bay của máy bay đột nhiên…)
Nhớ lại thời điểm mình rơi khỏi máy bay. Anh vội vàng ngồi dậy.
Taketo nhìn quanh. Nhưng nhìn thế nào, cũng chỉ thấy khung cảnh cánh đồng rộng lớn ấy. Cỏ mọc cao tới tận đầu gối, rập rờn theo cơn gió tựa như sóng biển. Anh nhận ra mình là người duy nhất có ở đây.
(Đây là đâu.… Một thảo nguyên?)
Nó thực sự là một đồng cỏ lớn. Phóng tầm mắt ra xa cũng chỉ thấy núi và núi, công trình bởi bàn tay con người không chút nào tồn tại nơi đây. Ngay cả con đường thôi cũng không nốt.
Để cho chắc, Taketo kiểm tra lại cơ thể mình. Có vẻ không bị gãy cái xương nào, vậy là anh có thể di chuyển mà không gặp vấn đề gì. Cơ thể vẫn nguyên vẹn và quần áo cũng không bị rách.
(Mình rõ ràng đã rơi….Vậy bằng cách nào, mà mọi thứ lại vẫn ổn?)
Điều cuối cùng Taketo nhớ là mình lao qua lớp vỏ và rơi khỏi máy bay. Anh đã rơi vào bóng tối. Trôi nổi giữa không trung, anh nhớ cả cảm giác ruột gan thắt lại. Đúng thế, Taketo rõ ràng đã rơi khỏi máy bay. Vậy mà giờ anh lại ở đây, giữa đồng cỏ này.
(Vậy là mình… đã sống sót?)
Taketo không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình. Điều anh chắc chắn là mình đang ở đây. Và không hề bị thương, dù rơi ở độ cao như thế.
Lúc này Taketo mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bằng cách nào đó, anh vẫn còn sống. Nghĩ tới đó, toàn thân anh như rã ra. Có lẽ đó là phản ứng của việc được giải tỏa khỏi căng thẳng tột độ. Cơ thể dường như nặng chịch. Taketo một lần nữa ngã ngửa trên bãi cỏ.
(Dù sao thì… tôi đoán mình nên đi tìm nơi có người ở. Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với chiếc máy bay? Hy vọng họ để ý tới việc tôi mất tích…)
Gió tiếp tục lướt qua trên cánh đồng cỏ. Mang theo chút se lạnh, và có mùi ẩm của cỏ tươi.
Taketo đã bắt đầu xem một bộ phim giả tưởng ngay khi máy bay cất cánh. Khi hết phim cũng là lúc hỗn loạn ập tới. Xét theo thời gian anh lên máy bay thì rất có thể nơi này là Đài Loan hoặc ở phía nam Trung Quốc. Tuy nhiên, anh không tin lắm vào kiến thức địa lý của bản thân.
Dù sao thì, việc cần làm làm phải tìm được một căn nhà và nhờ người ở đó chỉ dẫn để tới được đại sứ quán. Còn đang mải suy nghĩ, chợt Taketo cảm thấy mọi thứ như chao đảo. Anh e ngai, vươn tay ra.
"Hử? Có gì đó đang rung chuyển…? ”
Không chỉ anh. Mà cả mặt đất. Nhưng không giống như động đất. Sự rung chuyển tới theo từng đợt. Nó mỗi lúc một lớn, quá dễ dàng cảm nhận bằng cơ thể này.
Những chấn động ấy giờ kèm theo cả âm thanh. Những âm thanh trầm, nặng tựa như vang vọng từ hư không. Taketo ngồi ngay dậy, để xem nó là gì. Ở Phía trái góc nhìn, anh mơ hồ nhìn thấy thứ giống như một cột khói bốc lên nghi ngút.
Giờ thì không còn tiếng ầm ì nữa, tựa như mưa dông chớp giật, chúng vang lên khắp mọi nơi.
(Thứ gì đó đang vừa chạy vừa hất tung cát bụi một cách điên cuồng…?)
Mớ cát bụi ấy không đơn thuần đang bốc lên, mà còn hướng thẳng về phía anh. Đám mây bụi ngày càng lớn, anh nhận ra, ẩn hiện giữa lớp bụi dày đặc ấy, là vài bóng đen. Khi đó, nó chỉ còn cách anh vài chục mét.
“Hm… Hả? Gì thế…!?"
Đám mây bụi cuộn tròn vài vòng trước khi hướng thẳng về phía anh. Đen đủi thay Taketo đang đứng nơi mà nó hướng tới.
“Woah, woah… đừng có tới đây!”
Taketo chống tay xuống đất và ngồi dậy. Đôi chân anh như muốn rụng rời, nhưng anh vẫn cố gắng chạy. Tuy nhiên, đám mây bụi ngày càng gần. Từng lớp cát, từng bụi có bị hất tung, mang theo đó là tiếng bước chân như nhịp trống dồn.
Chết tiệt. Taketo rối cả lên, phải ra khỏi đây, tránh khỏi chúng càng nhanh càng tốt. Bị lũ này đạp lên là chết chắc.
Ban đầu anh cho rằng chúng là ô tô hoặc một loại xe tăng nào đó, nhưng xét kỹ hơn thì chúng không thuộc kiểu đó. Chúng quá động và cũng quá nhanh nữa.
Rồi, giờ thì chúng đã tới đủ gần để anh có thể nhìn rõ.
“C-cái quái gì vậy… !!!”
Taketo chạy nhanh hết mức có thể. Thứ dẫn đầu trong đám bụi ấy trông như một con ngựa, với kích thước phải ngang ngửa loại thuần chủng. Nhưng cái đầu của nó có vẻ khác. Không, nó không phải là ngựa, không có con ngựa nào như vậy cả.
Phần dưới của cái thứ giống ngựa ấy thì đúng là của ngựa. Cơ bắp và gân guốc. Nhưng phần đầu lại là của đại bàng, với cái mỏ cong, vàng. Thậm chí còn có cả đôi cánh khổng lồ trên lưng. Nó có lẽ nào là griffon?
Con griffon lao đi với tốc độ kinh hoàng, bốn chân đạp rầm rập trên mặt đất. Phía sau nó còn vài con khác nữa. Nhưng chúng có vẻ chỉ là ngựa thường, được khiển dây cương bởi đám người trong bộ đồ lông thú. Họ quất roi, thúc chúng chạy.
(Woah! Woah! Cái gì thế này! Cái quái gì vậy! Thứ đó sẽ đạp bẹp mình mất…!)
Taketo ép bản thân cử động trong vô vọng. Anh là con người, và anh không thể chạy nhanh hơn được nữa. Không có cách nào để anh ta đánh bại tốc độ của một con vật bốn chân đang phi nước đại cả. Và trước khi anh nhận ra, con griffon đã ở ngay sau lưng anh.
Giá mà anh có thể tránh khỏi chúng. Tuy nhiên, đã quá muộn. Những vó ngựa khổng lồ đã ở ngay sau anh ta. Âm thanh từng bước chạy tựa như tiếng súng máy.
Quá hoảng sợ, chân của Taketo vấp vào bụi cỏ, anh hụt bước.
(Chết tiệt… Mình sẽ bị giẫm bẹp mất…!)
Taketo ngã bịch xuống đất, anh lập tức thu người lại, cố bảo vệ đầu bằng tay của mình, mắt thì nhắm chặt.
Vô vọng thôi, thâm tâm Taketo hiểu rõ, lãnh trọn cú đạp của chúng thì toi đời là chắc rồi. Kế sau đó, anh cảm thấy từng đợt rung chuyển, liên tiếp và dữ dội, rồi có thứ gì đó phóng qua anh.
Khi âm thanh biến mất, Taketo chống tay lên đất rồi ngẩng đầu lên.
(Ổn rồi, mình không có bị đạp…)
Taketo thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn đám đông vừa chạy qua mình. Cảnh tượng thật khó tin.
Con griffon còn đang chạy như bay vài phút trước, đột nhiên mất thăng bằng, ngã văng ra, người đập mạnh xuống đất. Nó ré lên. Đám người mặc đồ lông thú xuống ngựa và tiến lại gần nó. Họ quăng lưới và quấn dây thừng quanh nó. Con griffon lập tức bị trói chặt, không thể giẫy giụa.
"Ah…"
Con griffon bị trói ngay trước mắt anh.
(…Có lẽ nào…)
Việc anh tránh khỏi bị đạp bẹp, không phải nhờ may mắn.
(Là con Griffon, nó đã cố để tránh đạp lên mình. Và đó là lý do tại sao nó mất thăng bằng…)
Là tại anh mà con Griffon bị ngã, và bị bắt bởi những kẻ truy đuổi nó. Nghĩ tới đó. Taketo lại thấy có lỗi với con thú, những xúc cảm tồi tệ trào dâng trong anh. Những người này sẽ làm gì với con griffon? Họ sẽ giết nó sao?
Anh ấy chết lặng khi nhìn vào khung cảnh ấy, một trong những kẻ truy đuổi đã chú ý đến anh ấy. Người đó chỉ và bắt đầu hét lên một cách giận dữ. Nhưng Taketo không biết hắn đang nói gì. Đó là ngôn ngữ mà anh chưa bao giờ nghe thấy trước đây. Chỉ có một điều là chắc chắn, những lời đó mang theo sự giận dữ.
“Ư… ừm…”
Mới nãy thôi, Taketo còn muốn tìm xin sự trợ giúp từ những người bản địa. Tuy nhiên, tình huống hiện tại không mấy khả quan. Anh không thể yêu cầu sự giúp đỡ lúc này được. Nhìn thế nào thì, một trong những kẻ thuộc nhóm truy đuổi đang kéo cung, hướng mũi tên về Taketo. Cách họ nhìn anh không có vẻ gì là thân thiện. Họ chắc chắn sẽ không giúp đỡ. Taketo phải chạy, nếu không họ sẽ giết anh ta. Nhưng anh giữa chốn đồng không mông quạnh này. Có thể chạy đâu chứ?
(Đùa nhau à! Làm như tôi có thể thoát khỏi một đám cưỡi ngựa ở nơi như thế này chắc!)
Không phải lúc thương thay cho con Griffon nữa. Vì anh giờ là kẻ bị săn.