Một vài từ ngữ trong chap có thể được chỉnh sửa sau này do chúng mình muốn cố gắng thống nhất cách gọi với trans trước nhằm tránh nhầm lẫn.
Trans: Tạ
Edit: Lio
=====
Kim Hakchul là một nhân viên văn phòng nay đã mãn tuổi trung niên. Ở thế giới thực, ông nắm giữ chức trưởng bộ phận tại một công ty cỡ trung. Chẳng phải kẻ đầy cơ múi, hay cực kì thông minh, nhưng ông luôn giữ cho mình được bản tính tốt đẹp và ngay thẳng. Ông muốn tập hợp mọi người lại với nhau nhằm ngăn chặn những hành vi bạo lực đang diễn ra tại nơi này cũng như khôi phục lại trật tự xã hội.
Phe nhóm ấy, khởi đầu chỉ có vài con người với chung chí hướng đã dần lớn mạnh lên, đạt tới con số 500 thành viên sau trận chiến xếp hạng đầu tiên. Không thể bàn cãi được rằng trong Trung tâm Thương mại thì đây chính là phe phái lớn nhất.
Tuy nhiên, phe phái này có một điểm yếu chết người. Do chính sách thu nhận thành viên tự do, họ phần lớn chỉ bao gồm những người có thể chất và linh hồn yếu ớt. Hakchul cũng đề ra điều luật rằng mọi giải thưởng đều phải được chia đều cho tất cả các thành viên (trans: *communism intensifies*). Từ đó đã nảy sinh ra quá nhiều những tên ăn bám vô dụng phá hoại tổ chức, bất chấp lý tưởng của ông (edit: communism just doesn’t work lol). Vấn đề này càng nghiêm trọng hơn trong trận chiến xếp hạng vừa rồi, do những người đang chết đói vì chẳng giết được một thây ma nào đã tràn về tổ chức nhằm nhận được phần ăn bố thí. Nhờ thế, họ trở nên rất lớn mạnh về quân số, nhưng sự ổn định và hài lòng trong nội bộ đang nằm ngay trên bờ vực sụp đổ.
Phe phái tuy đã suy yếu cùng cực, nhưng Sungchul đã quyết định tiếp cận nhóm này trước đơn giản là vì lượng người của họ. Chỉ cần một sự tẳng trưởng nhỏ trong khả năng chiến đấu của họ thì với số lượng lớn thành viên đó sẽ tạo nên hiệu quả cao hơn nhiều so với các phe phái khác. Dù sao thì, tăng lực chiến của 500 người lên 1 điểm vẫn luôn dễ hơn nhiều việc tăng lực chiến của 1 người lên 500 điểm. Mặc dù, tăng 500 điểm trên 500 cá nhân sẽ ít kịch tính hơn so với mức tăng tương tự tập trung ở duy nhất một người. Tuy vậy, điều quan trọng là họ cần phải tăng được lượng điểm chỉ số gần với mức đó nhất.
“Tôi có điều cần nói.”
Sungchul đã chờ đợi để có một cơ hội tiếp cận Hakchul. Hakchul, dù ngạc nhiên bởi sự xuất hiện đột ngột của Sungchul, vẩn tiếp đón cậu ta một cách nồng thắm.
“À, cậu là một trong mấy đứa hay lởn vởn quanh trung tâm huấn luyện đấy hả? Ô kê, cậu muốn bàn với tôi chuyện gì đây?”
Nhìn lại gần, Hakchul có vẻ yếu ớt và đáng thương hơn cả Sungchul đã dự đoán. Đôi mắt ông vẫn còn sự quyết đoán nhờ những tư tưởng của bản thân, nhưng khuôn mặt đầy nếp nhăn làm lộ rõ sự hoài nghi và lo lắng. Trông như thể cái tương lai vô định của chính mình đã bắt đầu ảnh hưởng lên tâm trí ông.
‘Người này… Ông ta đang vác một gánh nặng vượt quá khả năng của mình.’
Sungchul đã thấy rất nhiều loại người trên thế giới này. Quá nhiều lần cậu đã chứng kiến những lý tưởng thuần khiết bị làm cho mục nát hoặc những sinh mạng bị hủy hoại. Những mục tiêu cao cả ngất trời, nhìn thoáng qua trông có vẻ đầy quyết tâm. Nhưng con đường dẫn đến nó thì lại bị bao quanh bởi làn sương mù của sự ngờ vực và vô định. Hakchul cũng chỉ là một trong nhiều con người đã lạc trong cái làn sương mù mịt ấy.
“Hãy nhìn đây.”
Sungchul trình ra cho Hakchul danh sách các nhiệm vụ thông thường mà cậu đã cho các Preselected xem qua.
“Trận đấu xếp hạng sẽ diễn ra sớm thôi. Lần này sẽ kinh hoàng hơn mấy trận trước nhiều. Làm ơn cảnh báo mấy đồng đội của ông và khuyên họ cày chỉ số Sức mạnh lên đi.”
“Cảm ơn. Và đống này là…”
Hakchul ban đầu tỏ ra rất biết ơn, nhưng ngay khi nhìn qua nội dung trong danh sách ấy, ông đột nhiên lùi lại. Sungchul liếc nhìn và quan sát sự do dự trên gương mặt những người khác. Hakchul càng đọc càng trở nên ngần ngại hơn.
“Tôi đọc xong rồi, và cảm ơn vì sự giúp đỡ của cậu.”
“Biết ơn chả làm được cái thá gì đâu. Ít nhất ông cần phải báo với mọi thành viên về các nhiệm vụ tăng điểm Sức mạnh, ngay bây giờ.”
“Cái nhiệm vụ tăng điểm Sức mạnh ấy… Một vạn lần vung kiếm… nhưng con số một vạn đó…”
“Có vấn đề gì không?”
“Ý tôi là, một vạn lần vung cũng ổn đấy. Nhưng vấn đề là sẽ có ai chịu làm nó hay không? Người ta còn kêu việc đó khá là điên rồ đấy. Tôi sẽ thông báo với mọi người, nhưng không chắc sẽ có ai làm nó đâu đấy.”
Ông đáp lại một cách tử tế nhưng với giọng điệu đầy sự hoài nghi. Một số thuộc hạ của ông đứng ngay bên chỉ nghe nó và cười nhạo.
“Đúng đấy. Đứa nào sẽ làm cái việc đó chứ?”
“Không thể thực hiện được. Đồ ăn thì đã ít mà chú còn muốn cả lũ tụi tôi chạy loanh quanh ấy hả?”
“Bất khả thi. Còn không đáng thử ấy chứ.”
Mấy phản ứng kiểu đấy không ngoài dự đoán của Sungchul. Phe Hakchul dù có số lượng thành viên lớn nhất, nhưng chính điều đó lại không cho phép việc kiểm soát có hiệu quả. Hakchul có thể đưa ra lời khuyên cho cấp dưới của mình, nhưng ông thiếu quyền lực đủ lớn để ép họ hành động. Đây chính là cái giới hạn của phe Hakchul.
“Ca này sẽ khó đây. Lũ người này…”
Sungchul chỉ tay mình tới Tòa Quan Sát ở bên kia Trung tâm và nói một cách lạnh lùng.
“Ông nghĩ lời từ chối của ông có nghĩa lý gì với mấy người trong tòa tháp đấy à?”
“Mmm…”
“Ít nhất thì hãy cố gắng ép thúc những thành viên đáng tin cậy nhất của ông. Không được thì ông chuẩn bị đi du lịch xuống địa ngục từ bây giờ là vừa đấy.”
Cậu đã nói tất cả những gì cần nói. Phản ứng của họ vẫn như thế. Không thể mong đợi từ phe của Hakchul. Kết quả hoàn toàn phụ đi sự mong đợi của cậu, nhưng Sungchul di chuyển sang vị trí tiếp theo, với ý chí không hề bị rối bời.
Cậu đến đầu phía tây của Trung tâm, địa điểm đặt mấy xe đẩy đồ ăn mà các Homunculi đã dùng.
“Từ từ nào, con người! Tụi ta sẽ phân phát ít đồ ăn! Đừng làm vãi ra, và hãy nhớ ăn hết mọi thứ!”
Lũ Homunculi quăng bánh mì thiu đi lung tung trong cái giọng nhạo báng thường thấy. Tuy nhiên, một nhóm những gã đàn ông cơ bắp đứng chặn trước mặt tất cả mọi người.
“Tránh ra! Mày thích thách tao à?”
“Đứa nào lại gần là chết! Ê! Thằng mũ trùm đỏ kia! Mày muốn chết à? Ê!”
Chúng bao vây xe đẩy và chiếm hữu độc quyền đống đồ ăn bằng vũ lực. Chúng vung đao và thét vào mặt những người đang đói khát cố gắng đến gần xe đẩy. Dù chúng chỉ có khoảng tầm một trăm tên, nhưng họ chẳng thể làm gì khác ngoài đứng nhìn từ xa và nuốt đi hàng nước dãi đầy cay đắng. Đây là phe thứ hai Sungchul quyết định tiếp cận.
Không giống như Hakchul và phe của ông, nhóm này tồn tại chỉ vì lợi ích và chúng có duy nhất một quy tắc: Sức mạnh là tất cả. (trans: *capitalism intensifies*) (edit: more like fascism)
“Người kia có phải thủ lĩnh nhóm không?”
Gã đàn ông đang ngồi ngạo nghễ ở giữa nhóm, bên cạnh là một mỹ nhân, trên tay thì cầm đống thức ăn. Hắn độ tầm ba mươi tuổi. Thể lực chỉ ở mức trung bình, và gã trông không có vẻ như là một người mạnh mẽ, nhưng đôi mắt lại tỏa ra ánh sáng kỳ dị. Cơ bắp săn chắc phủ đầy những hình xăm kiểu yakuza, thể hiện đầy đủ cuộc sống thời trước của hắn. Sungchul bước về phía gã đàn ông này.
“Mày là ai?”
Một tên cấp dưới với dáng vẻ thô kệch chặn đường Sungchul.
“Tôi có vài điều cần nói với sếp của nhóm mấy người.”
“Ai cho mày cái quyền đấy?”
Sungchul dễ dàng vật tên du côn xuống đất, rồi đi tiếp. Gã đàn ông kiêu ngạo ra hiệu cho cô gái bên cạnh hắn rời đi trước khi quay lại lườm Sungchul chằm chằm một cách lạnh lùng.
“Mày, mày là ai?”
Sungchul thừa biết tên hắn: Jungshik Chun. Với bản lĩnh của mình, dù chả có khả năng đặc biệt gì, gã đã xử lý được 100 con thây ma trong trận đấu xếp hạng đầu tiên. Hắn sở hữu số điểm cao hơn bất kỳ những người có đặc quyền nào trong số các Preselected. Gã thực sự mang tài năng thiên bẩm của một chiến binh. Jungshik có lẽ đã không biết về Con mắt của Kẻ quan sát nằm trên đỉnh đầu mình. Đã có một vài kẻ tự nhận hắn ta là người của họ. Rất hiếm khi một ai đó được chú ý đến mức này chỉ sau Trận đấu xếp hạng đầu tiên.
“Tôi có điều cần nói.”
Sungchul kể cho Jungshik điều tương tự mà cậu đã nói với Hakchul. Jungshik, tuy nhiên, lắng nghe cậu một cách đầy hứng thú. Danh sách các nhiệm vụ thông thường được viết ngay dưới chân Jungshik.
“Tức là mày nói rằng nếu tao làm đống việc mày gợi ý, chỉ số của tao sẽ tăng?”
“Đúng rồi. Tuy nhiên, lượng điểm chỉ số tối đa anh có thể đạt tới thông qua nhiệm vụ hằng ngày chỉ có 25 thôi.”
“25 à? Lính tao đang chỉ nằm tầm 10 hay 12, nên là tụi nó sẽ mạnh gấp đôi nếu tao khiến tụi nó cày được đống này, đúng chứ?
Đó là một phản ứng hoàn toàn khác so với Hakchul. Câu trả lời đó khiến Sungchul cảm nhận được rõ ràng quyền lực to lớn của hắn trong băng đảng.
‘Tên này nguy hiểm đấy.’
Hắn không chỉ đơn giản là một nhân tài, nhưng còn là người mang xu hướng bạo lực bẩm sinh. Nhìn vào đôi mắt tràn đầy háo hức của Jungshik, Sungchul nhớ lại một người đồng đội cũ theo thời gian đã trở thành kẻ thù của cậu.
“Tốt. Vậy là tao đúng chứ gì? Giờ thử luôn thì thế nào?”
Jungshik đứng lên và quát vào một tên thuộc cấp.
“Ê, mang cây dao găm của tao ra.”
Tên thuộc cấp cẩn trọng mang con dao đến, dùng hai tay để đưa cho Jungshik.
Đó chính là Khoái tốc Chủy thủ (Dagger of Swiftness - Dao găm Tốc Độ). Jungshik nắm chặt con dao trong lòng bàn tay trái và trừng mắt nhìn Sungchul một cách hoang dã trước khi cảnh báo cậu.
“Đứng yên đó. Mày mà nói láo tao tróc da mày.”
Sungchul trả lời với nụ cười niềm nở.
“Đừng quên cái tôi vừa nói. Đống Nhiệm vụ sẽ không tăng sức mạnh quá 25 đâu.”
“Thế à? Tiện đấy, sức mạnh của tao vừa lên được 24.”
Một bên mày của Sungchul nhấc lên. Nếu hắn không nói dối thì sự tăng trưởng đó đáng kinh ngạc đấy.
‘Tên này…khá ấn tượng đấy.’
Ngay khi Jungshik nói xong, gã bắt đầu vung Khoái tốc Chủy thủ của mình với tốc độ nhanh đến đáng sợ. Và mấy tên côn đồ của hắn vây quanh Sungchul với biểu hiện đe dọa trên khuôn mặt.
Chẳng bao lâu, một vạn lần vung đã kết thúc. Jungshik lau trán bằng chiếc khăn được một trong những thuộc cấp đưa cho và kiểm tra chỉ số.
“Quào.”
Jungshik mỉm cười hài lòng. Gã lập tức tập hợp băng đảng của mình và hét lên.
"Tập hợp đi. Đến giờ huấn luyện khổ sai rồi.”
Hắn không còn để ý đến Sungchul nữa. Vô cùng phấn khích trước viễn cảnh phe nhóm của mình mạnh lên, gã đã quên mất sự tồn tại của Sungchul. Sungchul rời khỏi chỗ mấy gã đàn ông đang hăng say vung đao và bắt đầu suy nghĩ.
‘Đôi khi chúng ta cũng cần mấy loại người này.’
Phe Jungshik có lẽ sẽ phát triển với một tốc độ đáng sợ dưới sự cai trị của hắn ta, miễn là gã nắm được cách nâng cao sức mạnh của họ. Tuy nhiên, Hakchul đã được cho một cơ hội tương tự, nhưng nhóm của ông lại bỏ rơi nó không tiếc nuối. Họ chỉ nhìn một cách thờ ơ từ xa như lũ gia súc, trong khi phe Jungshik thì lại tập luyện siêng năng. Nhóm Hakchul có thể lớn hơn Jungshik những năm lần về số lượng, nhưng với tốc độ phát triển này, cách biệt giữa hai phe sẽ như là trời và đất vậy.
“Này! Tập trung! Nhanh! Nhanh lên để tao còn càn quét mấy tên khốn phiền phức đó nữa.”
Mệnh lệnh sắc bén của Jungshik cho Sungchul thấy một cái nhìn rõ ràng về tương lai đang đến.
“Nhóm Hakchul sẽ sớm bị nuốt chửng bởi phe của Jungshik thôi”
Nếu Jungshik chưa từng biết về danh sách nhiệm vụ đó, phe của hắn sẽ không bao giờ có đủ sức mạnh để vượt qua sự khác biệt quá lớn về số lượng như vậy. Một cuộc thảm sát có thể sẽ xảy ra trước khi cả Trận đấu xếp hạng giữa các phe phái bắt đầu. Đây chỉ là một trong những bản chất vốn có của con người. Tuy nhiên, điều này phù hợp với các mục tiêu của Sungchul.
‘Phải sử dụng mọi cách có thể để tiêu diệt Tam Tam và khiến Trung tâm Thương mại leo lên vị trí số một trong Trận đấu xếp hạng. Đây chính là cách chắc chắn nhất để thu thập được tất cả các Palace Tokens mà mình cần.’
Sungchul tìm đường ra khỏi Trung tâm khi âm thanh vang vọng của những tên lính đang huấn luyện trong nhóm Jungshik, dần phai đi.
-----
Ngày diễn ra trận đấu xếp hạng càng tiến gần hơn, và việc đào tạo nghiêm ngặt vẫn đang tiếp tục. Preselected dù đã kiệt sức, nhưng nỗi sợ cái chết vẫn còn tồn đọng bên trong họ và sự hướng dẫn của Sungchul đã giúp biến mỗi con người thành những chiến binh thực thụ chỉ trong năm ngày. Bây giờ, họ là những chiến binh có chỉ số Sức mạnh, Khéo léo và Sinh lực vào khoảng 25. Đây chính là lực lượng lớn mạnh nhất mà Sungchul chuẩn bị cho Trận đấu xếp hạng sắp tới.
Cậu nở một nụ cười mãn nguyện và đưa ra một món quà mà mình đã chuẩn bị cho Preselected để họ còn phát triển mạnh mẽ hơn. Nó là một phiến thịt bọc trong lá; đây là phần thưởng cậu đã nhận được sáu ngày trước. Những người được triệu hồi khác đã tham lam ăn hết phần của họ vào ngày nhận được nó, nhưng Sungchul thì khác. Cậu nêm thịt với muối và hạt tiêu, sau đó lên men nó ở nơi khô ráo sau khi đã gói gọn vào trong lá.
“Chẳng phải nó từ tận tuần trước à? Giờ thì chắc thối cả rồi…”
Sunghae lau khô mồ hôi và nhìn qua miếng thịt. Sungchul lặng lẽ gỡ từng chiếc lá ra.
Miếng thịt trông hoàn toàn khô ráo từ cái nhìn đầu tiên, và một vài phần của nó đã chuyển sang màu đen, nhưng đối với những người có kiến thức về thịt, đó là cả một chuyện khác.
“Làm khô?” [note17895]
Một bên mày của Sunghae nhấc lên. Sungchul gật đầu và rồi gói thịt lại.
“Không muốn khoe, nhưng tôi tự tin về tài nấu nướng của mình đấy.”
Trên thực tế, Sungchul là một đầu bếp bậc thầy, với nghề nghiệp phụ là Đầu bếp Cao cấp; kỹ năng hoàn hảo của cậu dư sức làm các đầu bếp hoàng gia khóc trong nhục nhã.
Cậu đặt miếng thịt đã bọc lên trên hòn đá rộng và bằng phẳng sau đó chậm rãi nướng nó một cách đầy kiên nhẫn. Nhà thờ sớm ngập tràn trong một mùi hương thơm ngon.
“Quào, mùi thơm thật đấy.”
Yungjong lau dãi mình bằng tay áo và xin một miếng ăn ké. Hai người vệ sĩ và thậm chí cả cô công chúa giàu có, Sunghae, không phải là ngoại lệ. Tất cả đều chờ nó được nấu chín, với đôi mắt họ dán chặt vào miếng thịt.
Đã hai tuần kể từ khi đợt triệu hồi hàng loạt đưa họ đến đây, và trong quãng thời gian này, họ chỉ có thể ăn những ổ bánh mì cứng nhắc và táo. Chưa ai được thưởng thức một món ăn thực sự trong thời gian dài. Bây giờ, đầu bếp vĩ đại nhất đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho họ, không mất bình tĩnh sao được?
Sungchul cuối cùng cắt dần những chiếc lá bằng con dao của người mới và mở ra phần thịt bên trong.
Chiiiiik
Nước thịt và mùi thơm nhồi trong lá chảy ra và làm tan đi những ngại ngùng còn sót lại của mỗi người. Sungchul nhìn một cách vô cảm vào miếng thịt trước khi gật đầu.
“Ăn được rồi đấy”
Với niềm vui tung trào, họ bắt đầu bữa tiệc. Món ngon bao giờ cũng cải thiện được tâm trạng; bốn Preselected đã tập hợp ở đây quên đi những khác biệt giữa họ và đắm mình hoàn toàn trong thế giới đồ ăn tuyệt mỹ của Sungchul. Cuộc trò chuyện tiếp tục trôi chảy, và những người tham gia ngừng phán xét lẫn nhau.
“Tôi thực sự rất biết ơn, ngài Yeongjong. Cảm ơn vì đã cứu tôi."
“Không! Khách sáo quá! Haha… Tôi chỉ làm những điều cần thiết thôi.”
Trước khi Sungchul nhận ra, hai người đã trở nên thân thiết tựa khi nào. Cậu nhận ra lọ thuốc Thoát Hiểm Thần Thánh mà Yungjong đã kín đáo luồn lách được đang trong bàn tay của mình. Sungchul mỉm cười và thích thú, trước khi ăn tiếp một miếng thịt.
“Người ta nói rằng, đàn ông bất lực trước phụ nữ.”
Về vấn đề đó thì Sungchul là dân chuyên, chẳng phải muốn khoe khoang hay gì đâu. Cậu không thể không cười lên toe toét.
Tuy nhiên, Sungchul đột nhiên nhận thấy ai đó đang nhìn chằm chằm từ phía sau lưng cậu. Chính là Ahram. Anh ta đã tránh né tất cả mọi người sau khi bị Yungjong bồi cho một cú đấm, nhưng lại đột nhiên xuất hiện vào ngày cuối cùng trước trận đấu xếp hạng. Anh nhìn chằm chằm vào Yungjong và Sunghae đang ăn uống vui vẻ trước khi lại biến mất trong bóng tối.
“Kim Hyung! Có vấn đề gì thế?”
Yungjong phấn khích gọi Sungchul. Sungchul bình tĩnh ghi nhớ hướng mà Ahram đã biến mất khi Yungjong gọi tên cậu lần nữa.
“Sao thế? Kim Hyung.”
“Ahram đã tới, nhìn vào ông và Sunghae trước khi lại rời đi.”
“Tên khốn ấy? Tôi? Tại sao?
“Tôi cũng chả biết, nhưng ông nên cẩn thận.”
“Pffft. Thằng nhóc đó thì làm được gì? Ngay cả Sunghae còn dư sức dẫm đạp nó cơ mà?”
Yungjong nhận ra ánh mắt của Sunghae và phóng đại lời nói lên một chút. Cô cười và ra hiệu cho anh trở lại bữa tiệc.
Anh ấy chắc chắn không sai. Trong năm ngày qua, Yungjong đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, trong khi Ahram chỉ đơn giản nhìn chằm chằm từ một góc của trung tâm huấn luyện mà không làm gì cả. Tuy nhiên, vẫn có cái gì đó khiến Sungchul bận tâm. Anh nhớ lại nữ pháp sư đầu đỏ với khuôn mặt tàn nhang phụ trách Ahram. Kỹ năng của ả khá thành thạo.
‘Có thể nào Ahram đã nhờ vả người phụ nữ đó trả thù giúp? Không… không thể xảy ra…’
Đó là điều không thể tưởng tượng được. Cung điện Triệu hồi rõ ràng đã nghiêm cấm bất cứ ai can thiệp trực tiếp vào Người được triệu hồi mà không có sự cho phép thỏa đáng từ Cung điện. Nói một cách chính xác, sự tồn tại của Preselected cũng là điều bất hợp pháp, nhưng nó dễ biện minh hơn vì không có Pháp sư trực tiếp sử dụng sức mạnh của họ lên bất kỳ Người được triệu hồi nào. Làm hại Người được triệu hồi đồng nghĩa với thách thức quyền lực của Cung điện Triệu hồi. Họ nói rằng có một ranh giới rất mờ nhạt giữa việc lách luật và phá luật, nhưng hậu quả của hai tội này thì rất khác nhau.
Không thể nào một Pháp sư hạng trung sẽ từ bỏ mạng sống của mình vì người khác, nhưng sẽ luôn có ngoại lệ… Sungchul nghĩ trong đầu như thế khi cảnh báo Yungjong.
“Chả có lí do gì để chủ quan cả.”
“Pssh. Cậu cũng nên cẩn thận đi, Hyung. Thằng nhóc đó chả ưa ai trong số chúng ta đâu.”
Yungjong nhếch môi trước khi trở lại bữa tiệc. Những âm thanh vui vẻ của tiếng cười tiếp tục vang lên từ Nhà thờ Bỏ hoang.
-----
Clunk!
Cánh cổng sắt của Trung tâm mở ra với sự kinh hoàng đến nghẹt thở. Hàng trăm người được triệu hồi lặng lẽ theo dõi nín thở khi hình dạng con quái vật từ từ được tiết lộ thông qua các cánh cổng khổng lồ.
“C…cái gì kia?”
“Th-thật khủng khiếp…”
Nó là một con linh trưởng to lớn được phủ kín trong bộ lông đỏ thẫm. Những người ở đó run rẩy ngay khi lần đầu trông thấy con quái vật với kích thước khổng lồ đầy áp đảo ấy trước khi chạy đi mà không nghĩ ngợi thêm gì cả. Thứ sinh vật kỳ dị có đôi mắt to bằng lốp xe nhìn xuống những con người trên mặt đất. Khuôn mặt kinh hoàng của họ lấp đầy đôi mắt xanh của nó.
“OOKIKIKI!”
Con quái vật nhe răng thật rộng và bắt đầu cười.
Tam Tam.
Con quái vật tồi tệ nhất trong thử thách Pac-Man đã đến Trung tâm Thương mại.