Góc nhìn: Charlotte
“Lottie, chị đi mua sắm ạ?”
Emma chạy lại khi tôi đang chuẩn bị đi mua đồ cho hôm nay.
Tôi không thể không tự hỏi tại sao trông một cô bé đi chập chững lại dễ thương như vậy.
Tôi quỳ gối ngang tầm mắt của Emma và mỉm cười nói.
“Ừm. Chị định sẽ đi mua thêm vài bộ đồ để mặc ngày mai. Mua cho cả Emma nữa.”
“Oa! Quần áo mới!”
Emma là một đứa trẻ mạnh mẽ luôn tràn đầy năng lượng.
Em ấy luôn mừng rỡ khi biết mình sẽ được mua quần áo mới.
Thế nên là, hôm nay mình nên mua gì cho con bé đây nhỉ?
-Về cơ bản thì thường phục của Emma là do mình chọn.
Một phần là vì em ấy muốn mua tất cả những quần áo mà tôi thử cho, nhưng lý do chính là dù có cho con bé mặc gì đi nữa thì Emma trông vẫn dễ thương hết sức.
Kiểu như, nếu cho con bé bận một bộ đồ diềm xếp trắng pha hồng, Emma sẽ trông như một thiên thần giáng thế.
Trái lại, nếu cho em ấy mặc những bộ trang phục đơn giản với tông màu đen làm chủ đạo, cùng màu tóc bạch kim tự nhiên, Emma sẽ toát lên vẻ siêu cấp đáng yêu tựa thiên sứ.
Nói cách khác dù Emma có mặc gì cũng trở thành thiên thần hết.
Đã lâu rồi Emma chưa được bận đồ để ra ngoài chơi, nhưng nếu con bé đã tự chuẩn bị để làm vậy, chắc chắn Aoyagi sẽ gặp rắc rối thôi.
…Gượm đã.
Nghĩ lại thì mình mới là người gặp rắc rối chứ nhỉ.
Nếu cậu ấy hoàn toàn chú tâm vào Emma thì mình sẽ buồn lắm.
Nếu cả hai ở cùng nhau, chắc chắn cậu ấy sẽ để ý đến mình, nhưng theo một nguồn tin xác đáng (giáo viên âm nhạc) , Aoyagi-kun là lolicon.
Nếu chuyện này tiếp diễn, thì mai mình sẽ bị bơ mất.
Mình thực sự không hề muốn viễn cảnh đó xảy ra chút nào.
“Lottie, Lottie. Bộ này thì sao ạ?”
“Ể? ―Wha!? D-Dễ thương quá…!”
Trong khi đang mải vẩn vơ với những suy nghĩ trong đầu thì Emma, tự tách khỏi tôi từ khi nào không biết, nắm lấy gấu váy tôi.
Và ở đó là một thiên thần siêu đáng yêu – không, một miêu nữ thiên thần.
―Emma đang khoác trên mình một chiếc váy xanh ngà với chân váy nhỏ màu trắng.
Không chỉ có thế, em ấy còn đeo một cái băng đô tai mèo ở trên đầu, dù chẳng biết tại sao.
Tôi không nhớ là có mua, nhưng nó hợp với em ấy thật, và trông cũng dễ thương nữa, nên sao cũng được.
Nhưng sao con bé lại thay đồ để đi chơi ta?
Thông thường thì em ấy vẫn sẽ mặc quần áo ngủ cho đến khi mình nhắc đi thay cơ mà.
“Trông em xinh lắm, Emma. Nhìn dễ thương quá đi, mà việc em tự thay đồ để ra ngoài chơi giỏi lắm đấy.”
“Vâng! Vì hôm nay Emma sẽ được ra ngoài chơi với Onii-chan!”
Emma mỉm cười hạnh phúc với tôi, nhưng con bé không nhận ra mình vừa mắc một sai lầm tai hại.
Hôm qua, Emma nói với mình rằng con bé muốn chơi với Aoyagi-kun.
Tuy vậy, mình lại nói rằng cậu ấy không thể đi chơi được vì có việc bận.
Thay vào đó, mai Emma mới được đi chơi với Aoyagi-kun, nhưng có lẽ con bé chưa nghe về chuyện đó.
Sao lúc trước em ấy lại hiểu được tôi đang nói về việc đi mua quần áo chứ…?
Emma thừa biết tôi sẽ đi mua sắm, nên có lẽ em ấy tính đi chơi riêng với Aoyagi-kun và gạt tôi ra rìa sao?
Và em ấy sẽ khiến tôi phải mua đúng đồ em muốn luôn?
…Có lẽ Emma đã trở thành một tiểu quỷ mà mình không hề hay biết rồi.
―――Hài thật mà, nhưng cũng rắc rối à nha…
Giờ thì Emma đã sẵn sàng ra ngoài chơi với Aoyagi-kun rồi, tôi có cảm giác rằng con bé sẽ bắt đầu khóc thật to nếu như biết rằng mình không thể đi chơi với Aoyagi-kun quá.
Nhưng tôi cũng chẳng thể giấu được mãi...
…Đành chịu nhỉ.
Mặc dù cảm thấy có lỗi khi lừa gạt Emma, nhưng có lẽ tôi phải đưa con bé ra ngoài và mua bánh hay kem để dụ thôi.
Rồi mình sẽ nói sự thật khi nào em ấy có tâm trạng tốt hơn
―Và rồi, tôi đã thành công lừa được Emma đi chơi với mình.
◆
Góc nhìn: Aoyagi
Sau khi đưa Aki từ công viên giải trí về đến nhà, tôi một mình rảo bước trên con đường vắng văng vẳng tiếng chim.
Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi mình mới cảm thấy vui đến thế.
Chúng tôi đã có một buổi đi chơi vui vẻ, nhưng giờ nhấc chân lên thôi cũng khó rồi.
Tôi uể oải lê bước về một mình.
Nhưng việc hôm nay chưa xong.
Khi đến căn hộ của mình, tôi dừng trước căn phòng ngay sát căn hộ của tôi.
<>
Tôi bấm chuông cửa, và một lúc sau giọng nói lịch sự của một cô gái vang lên.
Đó là Charlotte-san, người sống ở kế bên căn hộ với tôi.
“Chào buổi tối, Charlotte-san. Aoyagi đây.”
<<―Cái!? A-Aoyagi-kun!? Ể? Sao cậu lại ở đây!?>>
Khi tôi xưng tên, không hiểu sao Charlotte-san lại bắt đầu hoảng loạn.
Tôi bắt đầu nghe rõ được tiếng ồn bên trong dù có qua một cánh cửa.
“Ư-ừmm, chào buổi tối…”
Ngay khi đang tự hỏi cô ấy đang làm gì thì Charlotte-san mở cửa, trông có vẻ không thoải mái cho lắm.
Cổ đang mặc bộ đồ ngủ màu trắng với chấm bi hồng.
Nếu để lũ bạn cùng lớp biết được tôi đã nhìn thấy cô ấy trong bộ dạng này, chúng nó sẽ nổi cơn ganh tị và mần thịt tôi quá.
“Tớ xin lỗi, cậu chuẩn bị đi ngủ à?”
Việc thay sang đồ ngủ chứng tỏ cô đã chuẩn bị đi nghỉ ngơi rồi.
Và rõ ràng, tôi là người duy nhất nghĩ rằng lời hứa đó hôm nay vẫn còn hiệu lực.
“Tớ xin lỗi…Tớ không nghĩ hôm nay cậu lại ghé qua…”
“Không, có sao đâu mà. Emma-chan đi ngủ rồi à?”
“Ừ…Nghe tớ nói rằng hôm nay Aoyagi-kun hôm nay không tới thì con bé dỗi và đi ngủ rồi…Tớ thực sự xin lỗi…”
Charlotte-san liên tục xin lỗi, có lẽ do cổ cảm thấy tội lỗi vì đã đưa ra quyết định sai lầm.
Dù vậy, cô ấy không nên lo lắng quá về điều đó đâu
Cũng là lỗi của tôi khi không thể sắp xếp lịch cho hơp lí nữa.
Hơn nữa, tôi thấy quyết định của Charlotte-san đúng hơn nhiều ấy chứ.
Nếu đặt mình trong vị trí của cô, chắc tôi cũng sẽ quyết y như vậy.
Dù cho mỗi ngày tôi có hứa sẽ chơi cùng Emma, vẫn khó mà có thể tin được rằng con bé sẽ đến nhà mình cả.
“Đừng lo về chuyện đó. Tớ sẽ giả vờ với Emma là hôm nay tớ không đến, rồi mai sẽ đưa em ấy tí kẹo và xin lỗi.”
“Chuyện đó…Aoyagi-kun có đến đàng hoàng mà, nhưng…”
“Cậu cứ giả vờ là tớ không đến đi, không sao đâu, vì bây giờ đã trễ rồi. Charlotte-san không việc gì phải lo hết.”
Ngay từ đầu là lỗi tôi khi đến muộn như này rồi.
Emma-chan vẫn còn bé, em ấy không nên thức khuya.
“Rốt cuộc cậu tốt bụng đến mức nào vậy chứ…?”
“Hmm? Cậu vừa nói gì à?”
“Không, không có gì.”
Tôi nghĩ mình vừa nghe thấy Charlotte-san thì thầm gì đó, nhưng có vẻ chỉ là tưởng tượng thôi.
Kỳ lạ thật…
Cảm giác như chuyện này dạo nay thường xuyên xảy ra hơn ấy nhỉ.
Tôi biết mình vẫn còn trẻ, cơ mà chẳng nhẽ tai tôi có vấn đề…?
Vài ngày vừa qua, những lời lẩm bẩm mà nghe như ảo thính khiến tôi khá khó chịu.
“Thôi thì, nếu Emma đã ngủ, tớ đoán hôm nay không được rồi nhỉ. Tớ về phòng đây.”
Nếu không có ai chơi cùng như đã hứa, thì tất nhiên chẳng còn gì để làm hết.
Tôi đang định quay về phòng mình, nhưng vừa quay gót đi thì Charlotte-san lại nắm lấy tay áo tôi.
Khi tôi quay đầu lại thì không hiểu sao cô ấy cứ nhìn tôi chằm chằm.
“Ừm, có chuyện gì thế?”
Tôi kìm nén nhịp tim đang đập liên hồi của mình và tỏ vẻ lãnh đạm khi tiến tới Charlotte-san.
Rồi Charlotte-san, hơi run run bắt đầu chầm chậm nói.
“Ờm…Emma đang ngủ rồi…nhưng cậu vẫn còn một lời hứa với tớ mà, đúng chứ…?”
“À…phải, đúng ha…”
“Liệu tối nay…có ổn với cậu không…?”
“Được mà…”[note49075]
Dù được mời theo cái cách mà ai cũng có thể hiểu nhầm thành cái gì đó kỳ cục, và đầu tôi nóng bừng lên trước khuôn mặt đỏ bừng đầy sự dễ thương và bồn chồn của Charlotte-san, nhưng cả hai vẫn cùng nhau tiến vào trong phòng.
Và rồi― hai người bọn tôi dành thời gian với nhau và cùng đọc một bộ manga nói về vẽ manga.[note49076]