Maigo ni Natteita Youjo wo Tasuketara, Otonari ni Sumu Bishoujo Ryuugakusei ga Ie ni Asobi ni Kuru You ni Natta Ken Nitsuite

chương 1: nàng học sinh ngoại quốc xinh đẹp và cô em gái tóc bạc dễ thương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“―Charlotte Bennett. Mọi người có thể gọi tớ là Charlotte nếu muốn.”

Thật lòng thì, tôi đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.

Cử chỉ thanh lịch ánh lên sự đáng yêu và lòng trắc ẩn.

Mái tóc ánh bạc dài suôn mượt tuyệt đẹp.

Nụ cười đáng yêu đầy thân thiện.

Giọng nói trong trẻo và cũng dễ nghe.

Tất cả đều đúng gu về mẫu người con gái lý tưởng của tôi.

Hẳn dù là ai, bất kể giới tính đều sẽ có cảm tình với cổ ngay từ lần đầu gặp gỡ.

Quả thật, tất cả bạn trong lớp đều bị mê hoặc bởi vẻ ngoài thanh lịch đó.

Chắc chắn vào giờ ra chơi kế, cô sẽ bị bao vây bởi những thành viên trong lớp cho xem.

Charlotte Bennett là một người có tư chất như vậy đấy.

“Rất mong được học cùng tất cả các bạn.”

Cô nhìn một vòng quanh lớp như thể thăm dò vẻ mặt của từng người rồi cúi đầu.

Và khi tôi đang nhìn chằm chằm vào Charlotte,

“―Này, Akihito. Chúng ta thật may mắn nhể?”

Thằng bạn chí cốt Akira Saionji, người đang ngồi phía sau lên tiếng mách với tôi.

Tôi đã quen Akira từ khi hai đứa còn học tiểu học, và bọn tôi đã có được mối quan hệ có thể gọi là “bạn thân”.

Akira là một tuyển thủ bóng đá trẻ năng nổ với mái tóc ngắn

Cậu ta cũng giỏi trong khoản giao tiếp nên có thể làm thân với bất kỳ ai dù chưa gặp bao giờ, và sẵn lòng làm mọi thứ để cuộc trò chuyện trở nên hấp dẫn.

Không đời nào một thằng đẹp mã với khả năng giao tiếp tuyệt vời lại không được mọi người yêu quý cả.

Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu ta còn có lượng lớn fan từ các trường khác nữa.

Tuy nhiên, vấn đề của Akira là một khi thích bạn nữ nào là sẽ thường lấn tới quá đà và khiến họ tránh xa cậu ta.

Đáng buồn thay, chính vì thế mà cậu ta chưa bao giờ có bạn gái, nhưng nếu tôi nói ra, thằng này hẳn sẽ nhận ra và dừng lại.

―Nhưng mà, may mắn hửm…?

Tôi lẩm nhẩm lại lời của thằng bạn thân đang có tâm trạng tốt kia.

Sau kỳ nghỉ hè của Năm nhất, có lẽ việc một cô gái xinh đẹp như vậy đến đây du học cũng là một điều may mắn.

Nhưng đó là chỉ khi tôi có thể tiếp cận cô ấy thôi.

Và tôi thì chắc chắn điều đó là không thể với tôi.

“Ừ, mày nói đúng.”

Tôi đồng tình với Akira và không nói ra những suy nghĩ tiêu cực vừa lóe lên trong đầu.

Dám cá sau này thằng Akira sẽ tiếp cận Charlotte cho xem.

Tính chủ động là một trong những điểm mạnh của cậu ta, kể cả khi cậu thường xuyên thất bại vì đẩy quá nhanh quá trình mà chẳng thèm suy nghĩ.

“Mày nghĩ cô ấy có bạn trai chưa?”

“Chà, nếu nghĩ theo cách thông thường thì tao đoán là rồi. Cậu ấy dễ thương vậy mà.”

“Này, cùng hy vọng là cô ấy chưa có bạn trai đi.”

Akira cố gắng làm như thể cô vẫn còn độc thân.

Dù muốn bảo đừng có hỏi nữa, nhưng tôi đoán cậu ta muốn có ai đó đồng tình với mình.

Con người rất thích kết bạn nhể?

“Thế sao mày không cứ hỏi thẳng đi?”

Từ cách cô hành xử, chúng tôi có thể đoán được phần nào rồi, nhưng không thể chắc chắn.

Thế nên giờ có đứng nhìn đến mấy cũng vô ích, mà cũng không có cách nào để biết câu trả lời ngoài việc hỏi thẳng.

Nhưng mà―

“Mày nói chí phải! Nè, Charlotte-san, cậu có bạn trai chưa!?”

Dù ý tôi là bí mật hỏi cô ấy sau, nhưng cái tên Arika lúc nào cũng hấp tấp mỗi khi thấy cô gái nào vừa mắt kia, lại hỏi thẳng thừng ngay trước đám đông.

“Fueh!?”

Chính vì câu hỏi quá đường đột ấy, khuôn mặt của Charlotte-san liền ửng đỏ.

Rồi cô bắt đầu bồn chồn xấu hổ, đưa hai tay che miệng và

ngại ngùng nói.

“B-Bạn trai ư…? M-Mình không có, chắc vậy…?”

Charlotte-san đáp lại với đôi mắt hơi nhướn lên.

Nghe lời đáp từ cô, cả lớp ngay lập tực rộn ràng hẳn lên.

Ừ thì, phần lớn là bọn con trai thấy phấn khích thôi, nhưng điều đó càng khiến Charlotte-san phải che mặt vì xấu hổ.

“Này, Saionji! Hỏi câu đó khi chỉ có riêng hai người đi!”

Hiển nhiên, nếu hỏi một câu như vậy thì sensei sẽ nổi giận với cậu ta rồi.

“Hay nói đúng ra, cậu nãy giờ đang hơi ồn ào trong giờ chủ nhiệm rồi đấy!”

Giáo viên chủ nhiệm, Miyu-sensei, có vẻ đã nhận ra chúng tôi nói chuyện riêng trong giờ và bắt đầu nổi giận, đồng thời cô cũng đã làm rõ ra vấn đề.

Miyu-sensei là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng tính khí lại khá nóng nảy và hành xử không khác gì đàn ông.

Nói nhỏ thôi nhé, cũng chính vì thế mà Miyu-sensei đến giờ vẫn ế.

Cô có vẻ rất bận tâm đến điều đó và sẽ nổi khùng lên mỗi khi có ai dám nói ra.

“Sao lại chỉ có mỗi em? Akihito cũng nói mà!”

“Đó là vì cậu quá ồn ào và khó chịu! Nếu có thắc mắc thì

hãy như Aoyanagi ấy, đừng có mà lộ liễu thế!”

Tôi rút lại lời vừa nãy.

Cô là tuyệt nhất, Miyu-sensei ạ.

“Ểeeeeee!? Một giáo viên mà nói vậy thì có ổn không ạ!?”

“Không có lửa làm sao có khói! Ngay từ đầu là lỗi của cậu khi hỏi một câu như vậy! Lát nữa tôi sẽ cho cậu một buổi thuyết giáo, bao gồm cả hoạt động hằng ngày của cậu nữa!”

“Khônggggggggggggggggggg~!”

Giọng gần như muốn hét lên của Akira khiến cả lớp bật cười.

Akira thực sự là một tên tuyệt vời.

Có thể cậu ta không đồng tình, nhưng sự hiện diện của Akira là đủ để cả lớp cảm thấy dễ chịu rồi.

Cậu ta thực sự là một người tạo không khí hoàn hảo.

“Oh―”

Khi đang cười tên Akira vẫn còn đang than thở, ánh mắt tôi chạm tới Charlotte-san, người đang cười với khuôn mặt ửng đỏ.

Điều đó làm tôi thấy ngượng và cố nhìn đi chỗ khác, nhưng Charlotte-san đã mỉm cười trước khi tôi kịp làm vậy, và tôi không khỏi thấy ngượng mộ cô ấy.

Tôi có thể cảm thấy thân nhiệt của mình tăng lên chỉ từ việc cô ấy mỉm cười với tôi.

Một lát sau, cuộc trao đổi giữa Miyu-sensei và những người khác kết thúc bằng việc Akira bỏ cuộc, và phần tự giới thiệu của Charlotte-san được tiếp tục.

“Mình đến Nhật vì lý do gia đình, nhưng mình yêu Nhật Bản nhiều như Anh Quốc vậy nên mình thấy rất vui khi được có mặt ở đây.”

Charlotte-san kể chúng tôi nghe về tình yêu cô dành cho Nhật Bản với nụ cười đáng yêu trên môi trong khi lấy tay phải vén tóc ra sau tai.

Tôi thường nghe về những người nước ngoài yêu thích

Nhật bản, và có lẽ cô ấy cũng không phải ngoại lệ.

Cơ mà phần lớn các bạn trong lớp dường như thấy nụ cười của cô ấy hấp dẫn hơn cả những lời cổ nói thì phải.

“Ôi, cậu ấy dễ thương kinh khủng…”

Akira đằng sau tôi đang cười nhăn nhở.

Chà, tôi đoán là không thể trách được.

Bạn sẽ không thể nào ngó lơ trước sự dễ thương của Charlotte-san đâu.

Tôi nhìn qua những đứa bạn trong lớp đang ngắm Charlotte-san với khuôn mặt mê mẩn, rồi lắng nghe những lời cô nói và ngẫm nghĩ.

Dù có quen biết không ít bạn nữ xinh đẹp khác, nhưng tôi chưa bao giờ có bạn cùng lớp đúng y những gì tôi đang kiếm tìm như Charlotte-san cả.

Thật không ngờ còn có một ai đó trông giống hệt cô ấy.

Thế giới này quả là rộng lớn làm sao.

―Vừa nghĩ vậy, tôi hướng mắt lên bầu trời trong xanh qua khung cửa sổ lớp học.

***

“Akihito, thằng phản bội.”

Ngay sau tiết chủ nhiệm ngắn ngủi, Akira mang vẻ mặt gắt gỏng đến chỗ tôi phàn nàn.

Rốt cuộc, Akira đã bị gọi tới phòng giáo vụ để nghe thuyết giáo.

Chắc bởi tôi không bị trách cứ gì nên cậu ta mới càm ràm

như thế.

“Không phải thế, ờm thì, thôi kệ đi.”

Tôi không biết phải nỏi gì, nhưng bởi tôi là người thoát nạn

nên quyết định nói nhẹ nhàng thôi.

Nhưng nếu cứ mặc kệ như thế, chắc tôi phải nghe càm ràm không ngừng cho đến tiết sau mất nên dù có hơi hèn tí, tôi gợi đến một chủ đề khác.

“À mà, Charlotte-san tuyệt thật đấy. Tao không thể tin cậu ấy có thể nói tiếng Nhật trôi chảy như vậy ở độ tuổi đó.”

Tôi nhìn sang Charlotte-san đang bị đám bạn trong lớp vây quanh trò chuyện và cười đùa, rồi khen sự thành thục tiếng Nhật của cô.

Akira nghiêng đầu thắc mắc.

“Này, ý mày ‘trôi chảy’ là sao hả?”

“…Nghĩa là mày có thể nói một cách mượt mà và không bị vấp đó.”

Tôi đã nghĩ nếu nhắc đến Charlotte-san thì thằng này sẽ cắn câu, song tôi không khỏi cười thầm khi nhận được một câu trả lời khác.

Akira không hiểu nhưng vẫn gật gù như thể đã thông những lời tôi vừa nói.

“Tao hiểu rồi, tuyệt thật đó. Nhưng Akihito cũng có thể nói tiếng Anh trôi chảy mà?”

“Không, một người Nhật nói tiếng Anh là một chuyện, còn một cô gái người Anh nói tiếng Nhật lại là chuyện khác.”

“Hmm~”

Khi nghe tôi nói vậy, cậu bơ đẹp nó bằng thái độ hờ hững.

Có vẻ cậu ta không hiểu và cũng chẳng thèm để tâm đến.

Tôi ước tên này hứng thú với thứ gì đó khác ngoài bóng đá và gái gú đấy.

“Giờ không phải lúc cho chuyện này! Nếu không cẩn thận, mấy thằng khác sẽ cướp Charlotte-san khỏi tay tao mất!”

Và rồi, tôi vừa nghĩ vừa lườm Akira, nhưng nó bơ đẹp và bắt đầu hoảng loạn.

Như mọi khi, cậu ta lại bồn chồn khi có liên quan tới người con gái mình thích.

“Đừng làm gì quá với cậu ấy được ch―vàaaa nó lại không nghe mình nói nữa rồi…”

Akira ưa nhìn và giỏi thể thao, nhưng vấn đề của thằng này là quá nóng vội, và cũng vì thế mà khiến mọi người xa cách nó.

Đó là lý do tôi đã cố cảnh báo Akira, nhưng cậu đã chạy lại chỗ đám đông xung quanh Charlotte-san rồi.

Trông cậu ta hùng hồn như một con lợn rừng vậy.

Nhưng đó cũng là một điểm tốt của Akira.

Tôi nhìn theo hướng Akira đang đi tới― hay đúng hơn là chỗ Charlotte-san.

Trông Charlotte-san có vẻ đang dành thời gian nói chuyện với bạn cùng lớp của mình.

Cô có nụ cười xinh xắn thu hút cả nam lẫn nữ, ngoài ra còn thân thiện và niềm nở với bạn cùng lớp, những người luôn hỏi cô rất nhiều điều.

Tôi có thể hiểu vì sao ai ai cũng bị cô ấy cuốn hút khi nhìn vào nụ cười duyên dáng cùng giọng nói gieo rắc vấn vương.

Chỉ riêng sự hiện diện của cô ấy thôi đã khiến cả lớp trông khác hẳn so với ngày hôm qua.

―Tôi thì không lạc quan đến nỗi trông đợi bất cứ điều gì chỉ vì bản thân được xếp chung lớp với một học sinh ngoại quốc xinh đẹp đâu.

Vì thứ duy nhất tôi giỏi là học hành, nên đứng nhìn cô ấy từ xa thế này sẽ hợp với tôi hơn.

Sau khi đã thỏa mãn ngắm nhìn Charlotte-san, tôi lấy quyển sách từ trong cặp ra và miệt mài đọc cho đến tiết học sau.

***

“Sau giờ học cậu muốn đi chơi với chúng tớ không, Charlotte-san?”

“Ý cậu là sao, đi chơi ư?”

“Cậu biết đấy, chúng tớ định đi karaoke để mở tiệc chào mừng Charlotte-san đó!”

Ngay khi giờ chủ nhiệm kết thúc, đám bạn trong lớp lại bắt đầu xúm quanh Charlotte-san.

Nếu nhìn kĩ, bạn có thể thấy không chỉ lớp tôi, mà còn có cả một số học sinh lớp khác nữa.

Có vẻ họ đến gặp Charlotte vì những lời đồn về cô, chừng đó cho thấy cô nổi tiếng đến mức nào.

“A, xin lỗi các cậu. Em gái đang đợi tớ ở nhà…”

Tuy vậy, trước lời mời của mọi người, Charlotte-san trông rất hối lỗi khi từ chối những bạn cùng lớp, như thể cô phải vội về nhà.

Lớp có vẻ thất vọng khi nghe câu trả lời của Charlotte-san, nhưng họ hiểu rằng rủ cô ra ngoài không phải ý hay, nên không ai cố ép buộc thêm cả.

―Tất nhiên, ngoại trừ một người.

“Vậy sao cậu không mang em gái đi cùng? Bọn tớ không phiền đâu.”

Akira, cái tên duy nhất không đọc nổi bầu không khí, đề xuất một kế hoạch thay thế để Charlotte-san tới bữa tiệc.

Tôi chắc chắn cậu ta không có ý xấu, nhưng gương mặt Charlotte-san biểu lộ vẻ phức tạp.

Và vì Akira là người ra ý kiến, cậu ta bắt đầu mời người khác theo phe mình.

………………….Không còn cách nào khác nhỉ?

Nếu cứ tiếp diễn, chúng tôi sẽ không thể cứu vãn và Charlotte-san, người đang muốn về nhà sớm nhất có thể, cũng không thể làm vậy được nữa.

Khi nhận ra điều đó, tôi đứng dậy khỏi ghế và đi tới chỗ các nữ sinh.

“Akira, dừng lại đi, cả những người khác nữa. Tuần sau có bài kiểm tra đấy, ta không có thời gian cho mấy việc này đâu?”

Tôi khéo dùng lý lẽ để ngăn các bạn cùng lớp để không ai làm phiền Charlotte-san nữa.

Tuy không khỏi thấy hơi tội lỗi về điều này, nhưng tôi biết nó sẽ chỉ làm mọi chuyện phức tạp hơn nên đã ra hiệu cho Akira bằng mắt.

“Aoyagi-kun, cậu tệ lắm nhé. Chẳng phải tổ chức tiệc chào mừng cho bạn cùng lớp là lẽ hiển nhiên sao? Việc học quan trọng với cậu thế cơ à?”

“Cậu thực sự không tinh ý được chút sao? Lớp đã thống nhất với nhau là mở một bữa tiệc rồi nên sẽ ổn thôi.”

Từng người một trong lớp phàn nàn với tôi.

Nếu nói ra điều gì đó đi ngược lại với ý muốn của mọi người, bạn sẽ ngay lập tức bị chỉ trích. Đó là tâm lý chung của số đông.

Nhưng tôi biết mình đang làm gì nên điều này không đau đớn mấy.

Tôi cũng chẳng thân với ai khác ngoài Akira nên việc này không đáng bận tâm.

Tuy nhiên, nếu cứ để cậu ta nói gì thì nói thì sẽ to chuyện mất.

Dù tôi cũng muốn kiểm soát tình hình, song cái đó lại không phụ thuộc vào tôi.

Chỉ duy nhất một người trong đây có thể đảm nhận vai trò đó.

“Xin lỗi, lỗi tao! Mày nói đúng, sắp tới chúng ta có bài kiểm tra nên tổ chức tiệc chào mừng sau khi thi xong sẽ tốt hơn!”

Chính là người vừa khơi mào, Akira, cậu vỗ hai tay vào nhau và hô lớn.

Akira cúi đầu trước Charlotte-san và những người khác với khuôn mặt hối lỗi.

“Ểee~, cả cậu cũng ưu tiên bài kiểm tra sao, Saionji-kun?”

Hiển nhiên, các bạn cùng lớp tỏ vẻ không bằng lòng.

Nhưng Akira không phải kiểu người sẽ thấy bực bội vì điều đó.

“Không phải, các cậu cũng thấy đó? Akito nói cũng phải mà? Nếu điểm trung bình lớp bị tụt xuống, Miyu-sensei sẽ giận và Charlotte-san sẽ thấy cảm thấy bản thân có trách nhiệm cho hệ quả đó. Nếu vậy, sao chúng ta không mở tiệc sau khi đã kiểm tra xong nhỉ?”

“Ừ, được, nhưng mà…”

“Cậu nói phải…”

Những lời của Akira đi kèm với hai tay vươn ra hết cỡ như

để thuyết phục cũng bắt đầu có hiệu quả.

Đó là những lời từ một người điều phối không khí lớp mà ai cũng phải đồng tình.

Nếu người nói mà là tôi thì sẽ không được kết quả thế đâu.

Đó là lý do nên để mấy việc này cho Akira.

Ừ thì khi Akira nói gì đó, mọi người thường hay hiểu sai nên tôi phải cẩn trọng tránh việc chuyện lệch sang chiều hướng kỳ lạ…

―Vị trí của tôi trong lớp như một chốt chặn để ngăn Akira đi chệch hướng quá đà thôi.

Tôi chẳng bận tâm dù bản thân thường xuyên nhận chỉ trích.

Thà để mọi người phàn nàn về tôi hơn là để nảy sinh vấn đề

và khiến lớp tôi hay độ tín nhiệm của Akira bị ảnh hưởng.

“―Cảm ơn nhé bạn hiền!”

Sau khi xác nhận sóng gió đã qua, Akira thì thầm vào tai tôi.

Trước đó, tôi đã nhận ra Charlotte-san đang bối rối nên mới ra hiệu bằng mắt cho Akira, nên cậu ta mới đáp lại và theo phe tôi.

Tôi đoán đó đó là điều cậu ta đang cảm ơn.

Nếu tôi không nhận ra và Akira làm quá lên, có lẽ đã để lại

ấn tượng xấu trong mắt Charlotte-san rồi.

Tôi gật đầu và chuẩn bị ra về.

Dù không có gì đặc biệt, nhưng không khí lớp sẽ tốt hơn nếu tôi đi về càng sớm càng tốt sau khi đã làm họ phật ý.

Tuy nhiên―

“―Hoo~, là người có điểm trung bình thấp nhất lớp nhưng cậu vừa thể hiện một thái độ tiến bộ đó nhỉ, Saionji?”

Ngay khi mọi người chuẩn bị ra về, tiếng Miyu-sensei vang lên từ đâu đó, cô nở một nụ cười ranh mãnh và trông rất vui vẻ.

“M-Miyu-sensei…? Chẳng phải cô đã về phòng giáo viên sau giờ sinh hoạt sao…?

Akira quay lại và toát hết mồ hôi hột khi thấy Miyu-sensei đột ngột xuất hiện sau lưng cậu ta.

Hình như Akira vẫn còn ám ảnh với trận thuyết giáo hôm nay.

Tôi không biết sensei đã nói với cậu ta cái gì, nhưng dựa vào ánh mắt của cậu ta thì nó hẳn phải kinh khủng lắm.

“Đừng tỏ vẻ sợ sệt như thế. Lần này tôi quay lại không phải vì cậu đâu.”

“Ah, sao cô không nói thế luôn đi? Dọa em chết khiếp đi được, cô biết không?”

“Fufu, nếu cậu không làm gì sai thì tôi chẳng có lý do gì phải nổi giận cả, huống chi là khiến cậu sợ tôi, đúng chứ? Hay là cậu muốn tới phòng giáo vụ để đưa tự mình lên sàn?”

Miyu-sensei mỉm cười và siết chặt vai Akira, trên trán hiện ra

gân xanh bởi cậu ta vừa thở phào đã thốt ra mấy câu thừa thãi.

Từ tiếng rắc rắc và cái cách người của Akira run lên vì đau đơn, có vẻ Miyu-sensei đang nắm vai Akira với một lực khá

mạnh.

“Miyu-sensei, chẳng phải cô đến đây không phải vì Akira mà là chuyện khác sao?”

Bởi Miyu-sensei là kiểu người sẽ không dừng lại cho đến khi thỏa mãn, tôi đành đổi chủ đề để cứu Akira.

Ngạc nhiên thay, cô cũng là một giáo viên đơn giản nên trò đánh lạc hướng này rất hiệu quả.

―Song, tôi liền hối hận vì đã nhắc lại công việc cho Miyu-sensei.

“Ồ, phải rồi. Tôi đến đây bởi có chuyện với cậu đó, Aoyagi. Đi với tôi một lát.”

“Ể…?”

Tôi cứng họng khi nghe mình mới là người bị gọi.

Lẽ nào là―?

“Tôi nghĩ mình sẽ phạt cậu về chuyện sáng nay."

Biết ngay mà…

Miyu-sensei, cô đã bảo miễn không gây chú ý thì sẽ không sao cơ mà…

Nghĩ là thế, nhưng tôi đành miễn cưỡng nghe lời Miyu-sensei bởi chống đối chỉ càng khiến mọi chuyện rắc rối hơn mà thôi.

***

“Xin lỗi về việc này, Aoyagi, nhưng vì việc gấp quá nên tôi

cần người giúp.”

Trong khi tôi đang sắp xếp đồ đạc lại thư phòng, Miyu-sensei lên tiếng xin lỗi.

Hiện tại tôi đang cùng Miyu-sensei lau dọn nơi đây.

“Không có gì ạ, nhưng mà…dù cô có cần người giúp thì cũng đừng dọa em thế chứ.”

Tôi vừa tỏ ra chút bực mình vừa đưa tay.

Khi nghe rằng sắp bị phạt, tôi đã sợ viễn cảnh phải nghe thuyết giáo giống như Akira.

Cho nên đừng gọi em bằng một buổi thuyết giáo giả như thế.

“Dùng hình phạt làm cái cớ để nhờ cậu giúp sẽ dễ hơn. Nếu tôi chỉ phạt Saionji thôi thì cậu có thể lại bị gọi ra khỏi lớp mà.”

Có thể Miyu-sensei khá kiệm lời, nhưng tôi có thể hiểu rằng cô đang lo lắng cho mình.

Dù là một người phụ nữ ‘nam tính’ và nóng nảy, cô vẫn là một giáo viên tốt bụng, luôn quan tâm tới học sinh của mình.

Đó là lý do khiến cô nổi tiếng với đám học sinh và được họ gọi bằng tên.

“Mà giờ cậu lại đóng vai người xấu nữa đấy à? Sao lúc nào

cũng phải ôm cái vai nguy hiểm đấy vậy?”

Có lẽ vì tôi không trả lời, Miyu-sensei tiếp tục hỏi.

Tôi ngừng tay và nhìn sang Miyu-sensei, người cũng đang sắp xếp đồ đạc phía sau tôi.

“Cô đã ở đó bao lâu rồi?”

“Ngay trước khi Aoyagi ngăn Saionji lại.”

“Chẳng phải thế là ngay từ lúc đầu rồi còn gì…?”

“Ừ thì chắc vậy. Tôi tính can thiệp nhưng đã dừng lại khi thấy cậu hành động. Với cả, để giáo viên chen vào cuộc nói chuyện của học trò không phải là ý hay, và tôi tin cậu có thể xử lý được. Nhưng nói thật, tôi nghĩ giờ mình nên can thiệp.”

Tôi có thể cảm thấy sự hối hận trong lời nói của Miyu-sensei.

Có lẽ là bởi tôi là người duy nhất chọn nhầm phe.

Tôi đã nghĩ đây là cách tốt nhất trong tình huống đó, và cũng

bởi bản thân tin tưởng Akira nên mới hành động.

Nhưng có lẽ Miyu-sensei cảm thấy tệ về điều này.

“Ổn mà sensei, thật đấy. Em không bận tâm về nó đâu.”

“Cậu là kiểu người đó hở…”

Miyu-sensei lầm bầm với vẻ ghê tởm.

Hẳn sensei đang suy nghĩ về những hành động của tôi.

“Trong thế giới này, cách tốt nhất là để một ai đó hy sinh.”

“Học sinh năm hai cao trung với tinh thần chất phác gì đây? Xem nào, nếu cậu cứ giữ thái độ như vậy, tôi sẽ phải hạ bậc đánh giá cậu thành học sinh cá biệt đấy.”

“Miyu-sensei, chẳng phải thế có hơi bất công sao…?”

“Phải láu cá thì cậu mới sinh tồn nổi trong cái xã hội này.”

Miyu-sensei chẳng chút dao động mà đưa cho chúng tôi một lời khuyên mà chẳng biết có hữu ích hay không.

Tôi tự hỏi để một người lớn cọc cằn như vậy làm giáo viên của mình liệu có ổn?

“Này Aoyagi, cậu vừa nghĩ cái gì đấy?”

Ngay khi tôi có suy nghĩ thô lỗ, Miyu-sensei phản ứng lại vô cùng nhạy bén.

Điều đáng sợ về con người này chính là cái trực giác khủng bố đó.

Hiện giờ, tôi sẽ chỉ lắc đầu và một mực rằng đó chỉ là hiểu lầm thôi.

Chứ giờ mà thành thật, có thể tôi sẽ bị thuyết giáo như Akira mất.

“Ra vậy, tôi đoán đó chỉ do tôi là tưởng tượng ra mà thôi. …Chà, được rồi. Nhưng cậu cũng nên chăm sóc cho bản thân đi.”

“Em đang làm thế mà.”

“Dựa vào cái gì mà nói được thế…?”

“Haa~…” Miyu-sensei thở dài và xoa trán.

Sao sensei toàn cạn lời với tôi thế nhỉ?

“Miyu-sensei, đây là cái cuối cùng rồi, em có thể về chưa ạ?”

Sau khi chắc rằng không còn gì để làm nữa, tôi nói với Miyu-sensei rằng mình muốn về.

Nếu ở lại lâu quá thì tôi sẽ bị sensei thuyết giáo một trận mất, nên tôi muốn chuồn càng sớm càng tốt.

“Ồ phải rồi, cảm ơn nhé Aoyagi, cậu lúc nào cũng được việc cả.”

“Không ạ, học sinh giúp đỡ giáo viên là chuyện bình thường mà.”

“Cậu đúng là một học sinh gương mẫu đấy…”

Miyu-sensei nói với tôi với sắc mặt có phần u ám.

Dù tôi liền hiểu được ý của sensei, nhưng đó là con đường mà tôi đã tự chọn.

Nên là tôi không có lý do gì để cảm thông với cô.

Sau đó, tôi chào tạm biệt cô và rời khỏi trường―nhưng thật không ngờ chính khoảng thời gian giúp đỡ sensei ấy sẽ thay đổi cuộc đời tôi.

***

“Uwaaa~! Lottie đâu rồi!?”

Sau 15 phút đi bộ từ cổng trường, tôi bỗng nghe thấy tiếng khóc và thấy một bé gái ở góc đường.

Nhìn qua chắc cô bé khoảng tầm 4 đến 5 tuổi.

Từ những gì tôi nghe được, có vẻ cô bé đang bị lạc mất ai đó

tên Lottie.

Người lớn xung quanh đấy chỉ bối rối nhìn đứa trẻ khóc chứ

không ai muốn bắt chuyện cả.

Họ giữ khoảng cách và lo lắng nhìn cô bé khóc.

Mà tôi cũng đoán được vì sao họ làm thế dựa vào ngoại hình và những gì cô bé nói.

Mái tóc màu bạc của ẻm khá hiếm ở Nhật Bản.

Đồng thời cô bé vừa nói vừa khóc không phải bằng tiếng Nhật, mà là tiếng Anh.

Dám chắn cô bé lớn lên ở nước ngoài.

Dường như những người kia không nói được tiếng Anh, nên dù có muốn giúp thì cũng không thể gọi cô bé.

…Cũng chẳng trách được.

Tôi không thể cứ giương mắt đứng nhìn.

Bạn có thể hy vọng sẽ có ai đó nói được tiếng Anh đi ngang

qua, nhưng đồng nghĩa với đó là đứa trẻ phải đợi người thân lâu hơn.

Không đời nào tôi để chuyện đó xảy ra.

“Có chuyện gì vậy? Em bị lạc à?”

Tôi tiến lại gần và quỳ xuống ngang tầm mắt cô bé trước khi bắt chuyện.

Ngay khi bị gọi, cô bé liền hốt hoảng và chầm chậm ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi.

Rồi― *bịch-bịch-bịch*, cô bé vội trốn ra sau buồng điện thoại.

“Nè…?”

Em ấy, vừa chạy à…?

Tại sao―oh, chắc tôi làm em ấy sợ ha…?

“Anh xin lỗi vì đột ngột bắt chuyện với em như vậy.”

Vì đang nói chuyện với một đứa trẻ, tôi cố giữ cho tông giọng mình nhẹ nhàng nhất có thể.

Và rồi cô bé ngó đầu ra từ buồng điện thoại và nhìn vào mắt tôi.

Vì không muốn thúc giục nên tôi mỉm cười đáp lại.

Tôi đoán là có nó hiệu quả, vì cô bé đã chịu ngó ra nhiều hơn và cất lời.

“Ai thế…?”

“Tên anh là Akihito. Em tên gì vậy?”

“…………..”Khi được hỏi tên, cô bé lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

Sau một hồi nhìn quanh, cô bé chầm chậm mở miệng.

“Emma….”

“Vậy tên em là Emma-chan phải không? Em bị lạc với Lottie ở đâu vậy?”’

“Lottie, không ở đây ư…?”

“Oh, phải rồi, người ấy không có đây. Em bị lạc với Lottie ở đâu thế?”

“Chị ấy không ở đây…? Uwaaaaah!”

Khi tôi hỏi, Emma-chan lại bắt đầu khóc

Chẳng rõ tại sao cô bé lại khóc, nhưng tôi không nghĩ cô bé có thể giao tiếp tốt vì vẫn còn quá nhỏ.

Mà tôi chẳng biết ai quanh đây tên Lottie cả nên tôi cũng muốn biết người ấy đã đi đâu…

Còn hiện giờ, tôi cần cô bé nín khóc đã.

Tôi cố dỗ dành và em ấy lại khóc khiến mọi người nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.

Dường như họ không hiểu tôi đang nói gì bởi hai đứa đang dùng tiếng Anh.

―Nên làm gì giờ ta?

Phải làm sao để em ấy ngừng khóc đây?

Đáng tiếc, tôi không mang theo đồ ngọt vì chẳng mấy khi ăn.

Và tất nhiên cũng chẳng có món đồ chơi nào mà trẻ con thích cả.

Cần thứ gì đó khác―ồ, tôi có điện thoại mà.

Tôi nhớ đã từng thấy một bà mẹ trên tàu đưa điện thoại cho con để làm đứa trẻ nín khóc.

Tôi khác chắc lúc đó người mẹ đã cho đứa bé xem video.

Một video mà trẻ con sẽ thích― phải rồi!

“Nhìn nè Emma-chan, xem này.”

Tôi mở một trang video nổi tiếng và chọn một video vừa mắt. Tôi chậm rãi lại gần Emma-chan và cho em ấy xem màn hình điện thoại vừa không khiến cô bé giật mình.

Emma liếc nhìn tôi rồi nhìn xuống màn hình điện thoại.

Ngay khi thấy đoạn video trên điện thoại tôi, biểu cảm của cô bé bừng sáng.

“Neko-chan…!”

“Emma-chan thích mèo hở?”

“Un! Emma yêu mèo lắm!”

Như thể những giọt nước mắt vừa nãy không tồn tại, hai mắt Emma-chan dính chặt vào đoạn video.

Cô bé lấy điện thoại từ tay tôi và mỉm cười một cách dễ thương.

Chắc thế này sẽ có hiệu quả được một lúc đấy.

Tôi cần phải tìm ra Lottie trong khi Emma-chan đang bận bịu xem video mèo, cơ mà…chả có manh mối nào cả.

Tôi nghĩ đưa cô bé đến đồn cảnh sát là hợp lý nhất, nhưng nếu cảnh sát ở đó không thể nói tiếng Anh thì ẻm sẽ thấy khó chịu.

Em ấy còn quá bé khi rơi vào trường hợp như thế.

Tôi đoán mình phải đi tìm người kia rồi…

Không có manh mối nào cả― nhưng chẳng phải trông cô bé giống ai đó sao…?

Mái tóc màu bạc của Emma-chan.

Và khuôn mặt xinh xắn của em ấy trông hệt như Charlotte-san, cô bạn mới đến lớp tôi hôm nay.

Mà nickname của Charlotte là Lottie nhỉ?

Tôi nhớ đã từng thấy cái tên như vậy khi đọc tiểu thuyết.

Emma-chan là người ngoại quốc, nên chắc sẽ gọi chị mình bằng biệt danh, và nếu người Emma-chan đang tìm là mẹ, em ấy sẽ gọi hẳn là “Mom” hay “Mommy” chứ không phải biệt danh hay tên.

Dựa vào những gì Charlotte-san đã nói hôm nay, tôi khá chắc cô ấy có em gái.

Vậy nghĩa là―

“Emma-chan, em nói cho anh biết tên đầy đủ của mình được không?”

“Hmm…? Emma là Emma Bennett??”

Emma-chan, người đang bị video mèo thu hút, ngẩng lên và trả lời tôi với biểu cảm bối rối.

Cô bé nghiêng đầu với biểu cảm đáng yêu, khi đi kèm với ngoại hình của mình, trông em ấy như một con thú vô cùng dễ thương.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi cô bé không có vẻ gì là sợ hãi nữa.

Với cả, có vẻ tôi đoán chuẩn rồi.

Tôi nghĩ cách tốt nhất để gặp Lottie-san, người Emma-chan đang kiếm tìm, là quay lại trường.

“Vậy, Emma-chan, em có muốn đi gặp Lottie-san không?”

“Gặp…Lottie sao…?”

“Phải, có lẽ ta sẽ thấy chị ấy ở đâu đó.”

“Nhn…!”

Emma-chan gật đầu hạnh phúc khi nhận ra mình có thể gặp lại Lottie.

Khi bình tĩnh nói chuyện, tôi nhận ra dù còn rất bé, em ấy vẫn có thể hiểu được nhũng gì tôi nói, nên có lẽ khá là thông minh đấy.

“Vậy thì, đi thôi nào.”

“……………..”

“Emma-chan?”

Đột nhiên Emma-chan bắt đầu nhìn xung quanh, và tôi nghiêng đầu nhìn lại.

Cô bé lo lắng nhìn tôi trong giây lát, và rồi nhìn xuống bàn tay đang mở ra và không cầm điện thoại của mình.

Cô bé đứng im một hồi, khiến tôi thắc mắc đã có chuyện gì xảy ra.

“Em ổn chứ? Sao vậy?”

Tôi quan sát mặt Emma-chan, cẩn trọng không làm cô bé giật mình.

Và rồi, nhỏ nhìn thẳng vào tôi.

Cô bé gật gật đầu như thể đã quyết định điều gì đó.

Đúng lúc tôi đang tự hỏi cô bé đang tính gì, Emma-chan đưa bàn tay mà ẻm vừa nhìn chằm chằm ấy về phía tôi.

“Nhn…!”

“Umm….?”

“Tay.”

“Tay….Ồ, em muốn nắm tay ư?”

“Mhm….!”

Khi tôi hỏi, Emma-chan vui vẻ gật đầu.

Cô bé đưa tay ra và vung vẩy nó đôi chút.

“Uunnn…”

Tôi khá bối rối khi Emma-chan muốn cả hai nắm tay nhau.

Trong xã hội hiện tại, đi cùng với một cô bé trông chẳng hề giống mình như này sẽ dễ thu hút ánh nhìn và dẫn đến hiểu lầm tai hại.

Nếu bạn còn thắc mắc thì tôi vẫn đang mặc đồng phục trường, nên khác chắc bản thân sẽ không làm gì dẫn đến hiểu nhầm đâu….

“………….”

“Uuu~….”

Khi tôi còn đang cân nhắc về điều này, Emma-chan đã bắt đầu hai mắt ngấn nước nhìn tôi.

Rồi biểu cảm của cô bé giống một con thú nhỏ, như thể đang thỉnh cầu điều gì.

…Ừm, tôi chi cần nắm tay cô bé là được rồi nhỉ?

Khi đi cùng nhau chúng tôi sẽ bị đám đông để mắt tới, và nắm tay khi có xe cộ đi qua cũng sẽ an toàn hơn…

Bị hạ đo ván trước vẻ nài nỉ của Emma-chan, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay em ấy.

Và rồi―

“Nhn!”

Emma-chan cười hài lòng và cúi xuống xem video mèo.

Có lẽ cô bé thấy lo lắng và muốn nắm tay.

Tôi mừng khi hai đứa có thể nắm tay và khiến cô bé cảm thấy an tâm.

Vừa nghĩ vậy, tôi quay về trường với tốc độ vừa với Emma-chan.

“Emma-chan, cứ nhìn vào những chú mèo như vậy nguy hiểm lắm đó. Lúc đi em nên nhìn về phía trước chứ.”

Khi cả hai đang đi, tôi gọi Emma-chan, người đang bước đi tay trong tay với mình.

Lúc đầu tôi cố khiến em ấy trả lại điện thoại, cơ mà khi đó,

hai mắt Emma-chan rưng rưng và trông như sắp khóc.

Có vẻ cô bé rất thích video về mèo.

Tôi không còn cách nào khác ngoài để điện thoại cho em ấy, nhưng vì thế, Emma-chan đang vừa đi vừa xem video.

Cô bé sẽ nhìn lên khi tôi gọi, nhưng ngoài việc đó ra, em ấy chỉ dán mắt vào chú mèo trên điện thoại.

Dù đã nắm tay nhau không biết bao lần, đôi lúc chúng tôi vẫn suýt ngã nhào.

“Nhn….!”

Khi được tôi cảnh báo, Emma-chan nghĩ ngợi trong giây lát rồi ngước lên tôi, dang rộng hai tay vì lý do gì đó.

Không hiểu cô bé muốn gì, tôi nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào Emma-chan.

“Bế.”

Khi nhận thấy yêu cầu của mình chưa được truyền đạt,

Emma-chan cầu xin với giọng ngọt ngào.

Vì khác biệt chiều cao. Emma-chan hướng mắt lên tôi với đôi mắt rưng rưng.

Không biết liệu đây có phải ý hay không nữa.

Tôi đang tiếp xúc với một đứa trẻ.

Thông thường thì, mọi người xung quanh sẽ nghĩ chúng tôi chỉ là hai anh em kể cả khi tôi bế cô bé trên tay.

Nhưng Emma-chan là người nước ngoài nên cô bé trông khác tôi hoàn toàn.

Màu tóc của cô bé khác, màu mắt cũng chẳng giống luôn.

Tôi tự hỏi liệu bế cô bé trên tay có ổn không khi nắm tay thôi cũng đã có rất nhiều rào cản phải vượt qua rồi.

Trước hết, tôi nhìn quanh để quan sát tình hình.

Rất may là không có ai đang nhìn chúng tôi với ánh mắt nghi ngờ.

Nên tôi nhìn lại vào Emma-chan.

Khóe mắt Emma-chan giờ càng ngân ngấn nước.

Trông cô bé có vẻ như sắp khóc nữa rồi.

……………………Không còn cách nào khác nhỉ.

Tôi quyết định bế Emma-chan lên vì không muốn làm cô bé khóc nữa.

Khi cố giữ trên tay, tôi nhận thấy Emma-chan rất nhẹ vì còn nhỏ.

Thế này thì bế cô bé đến trường cũng không cực nhọc lắm.

“Ehehe~”

Trong khi đang được tôi bế trên tay, Emma-chan hạnh phúc cọ má với tôi.

Hẳn cô bé đang trong cái tuổi muốn được chiều chuộng.

Trong khi vừa nghe giọng nói hạnh phúc của Emma-chan và tiếng kêu của con mèo trong điện thoại, tôi đi thẳng về trường.

***

“Sao thế, Aoyagi? Đứa bé đó bị lạc à?”

Khi tôi bước vào phòng giáo viên, Miyu-sensei lên tiếng khi

thấy tôi đang bế Emma-chan.

Thật may khi có Miyu-sensei ở đây.

Cô ấy có thể liên lạc cho Charlotte-san ngay lập tức.

“Akihito, họ là ai vậy?”

Khi tôi định trả lời Miyu-sensei, Emma-chan vừa im lặng xem video mèo trước đó ngọng miệng hỏi.

Đây là phản ứng tự nhiên khi gặp người lạ tại một nơi xa lạ nhỉ?

Tôi nhìn Miyu-sensei một lát và rồi đáp lại Emma-chan.

“Em biết giáo viên là gì không?”

“Nnn…? Thi thoảng Lottie có nói nên em biết…! Giáo viên là những người bảo mình phải làm bài tập…!”

“Phải, chuẩn rồi đó. Emma-chan rất thông minh ha.”

“Ehehe~”

Khi được xoa đầu khen ngợi, Emma-chan nở một nụ cười đáng yêu vô cùng với tôi.

Cô bé quả thực là em gái của Charlotte-san mà.

Nụ cười ấy quá đỗi đáng yêu, đến nỗi không thể cưỡng lại.

“Bộ con bé…là tiên nữ giáng trần à…?”

Khi tôi đang được xoa dịu, Miyu-sensei đưa hai tay lên mặt và lắc lư.

Hay chính xác hơn, cô đang quằn quại trước sự đáng yêu của Emma-chan.

“…Sao vậy ạ?”

―Tôi vô tình nhận ra mình đang nhìn Miyu-sensei

Có lẽ vì xấu hổ khi bị thấy hành động vừa rồi, Miyu-sensei

bất mãn lườm tôi.

Tôi cho Miyu-sensei xem bé Emma-chan đang vui vẻ trong vòng tay mình.

“Em ấy chắc chắn là em gái của Charlotte-san, Miyu-sensei.”

Nghe vậy, Miyu-sensei nhìn vào Emma-chan, người đang gật đầu và mở miệng.

“Ồ, Charlotte-san có gọi cho trường rồi. Em ấy nói rằng khi về nhà thì không thấy em gái đâu nên đã đi tìm ở tất cả những

chỗ có thể . Tôi đã liên lạc lại rồi, nên một lúc nữa em ấy sẽ đến đây thôi.”

“Cô gọi cho cậu ấy từ khi nào vậy…?”

“Ngay khi cậu ở dưới sân trường. Tôi đã nhận ra khi thấy cậu đang bế một bé gái tóc bạc.”

Người giáo viên này

Miyu-sensei tài giỏi một cách kỳ lạ, nên tốt nhất là đừng có gây thù với cổ.

Tôi sẽ không nói hay nhắc đến chuyện hôn nhân nữa đâu nhé.

Vừa tự nhắc bản thân, tôi nhìn Emma-chan đang nheo mắt thoải mái khi được xoa đầu.

―Sau khoảng tầm 20 phút đợi Charlotte-san tới, cửa phòng giáo viên mở tung “ruỳnh” một tiếng.

Ngay lập tức, tôi nhìn ra và thấy Charlotte-san đang đứng đó ướt đẫm mồ hôi.

Khác xa với hình ảnh xinh đẹp, nhân hậu mà tôi thấy trong lớp, Charlotte-san hiện đang thở dốc, có vẻ đang ra sức tìm kiếm Emma-chan.

Từ ngoại hình đó, ta có thể hiểu cô ấy cố gắng tìm Emma-chan thế nào.

“Emma! Emma ở đâu ạ!?”

“Bình tĩnh nào, Charlotte. Em gái của em ở đằng kia.”

Miyu hất ngón cái chỉ vào Emma-chan phía sau lưng cho Charlotte-san.

Emma-chan đã thấm mệt và ngồi trên ghế ngủ ngon lành được một lúc rồi.

Khuôn mặt em ấy lúc ngủ đáng yêu như thiên thần vậy, nhưng khi nghĩ tới cảm xúc của Charlotte-san, tôi ước gì em ấy đang thức.

Charlotte-san thấy em gái mình đang say giấc thì ngã khuỵu xuống sàn.

“C-Cậu ổn chứ…?”

Tôi lo lắng hỏi.

Charlotte-san hướng mắt lên rồi xuống nhìn tôi.

Mắt cô ngân ngấn nước, hẳn là vì lo lắng cho Emma-chan.

Cái nhìn ấy càng khiến tôi lo hơn nữa.

“Tớ xin lỗi…nhưng khi thấy nhẹ nhõm, tớ bỗng cạn kiệt sức lực ấy mà…”

“Ừ, tớ hiểu mà. Nếu về nhà mà phát hiện em gái mất tích, tớ cũng sẽ hốt hoảng lắm, và khi tìm được cô bé, tớ cũng sẽ thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng thôi. À mà, cậu đứng dậy được chứ?”

Không muốn cô ấy ngồi bệt dưới sàn mãi thế, tôi đưa tay phải

ra cho Charlotte-san.

Cô nở nụ cười đáng yêu và nắm lấy tay tôi.

“Cảm ơn–Ý tớ là, tớ xin lỗi…!”

Cô ấy đứng dậy, nhưng lại ngay lập tức lùi xa khỏi tôi vì lý do gì đó.

“Erm…?”

Đương nhiên, tôi nhìn chằm chằm với vẻ khó hiểu, chưa hiểu được hành động đó.

Cô đỏ mặt ngại ngùng, vừa cất lời vừa đan hai ngón trỏ vào nhau.

“T-tớ hẳn đổ nhiều mồ hồi lắm, xin lỗi về điều đó…”

“Ồ, chuyện đó à…”

Có vẻ Charlotte-san lo về mồ hôi trên người và tránh xa tôi.

Ừ thì đúng là bàn tay cô ấy có hơi ẩm thật, nhưng tôi thực sự chẳng bận tâm đến chuyện đó đâu.

Dù gì, cô ấy là con gái mà, sao phải quan tâm nhỉ?

“Đừng lo. Điều đó cho thấy cậu lo lắng cho em gái mình và đã vất vả tìm cô bé ra sao thôi mà.”

Không đời nào tôi có thể xua đuổi cô gái vừa đi tìm em tới mức ướt đẫm mồ hôi cả, dù tôi nghĩ điều đó khá tuyệt vời.

Nên tôi đáp với nụ cười trên môi, nhưng không hiểu sao Charlotte-san cứ nhìn tôi chằm chằm.

“…………….”

“Charlotte-san?”

“À ừm…Aoyagi-kun, cậu quả là một người tốt bụng nhỉ.”

Charlotte-san mỉm cười và nói vậy.

Tôi không khỏi hồi hộp trước nụ cười đáng yêu và khuôn mặt đỏ bừng ấy.

Charlotte-san tiếp tục nói.

“Và Emma cũng được Aoyagi-kun tìm thấy ha? Tớ không biết cảm ơn cậu sao cho đủ vì đã đưa em ấy đến đây.”

Charlotte-san lịch sự cúi đầu trước tôi.

Có thể thấy cô đã được giáo dục tốt như nào thông qua phong thái ấy.

Tuy nhiên, tôi nhận ra… từ lúc ở trong lớp, cách nói chuyện của cô như thể một tiểu thư vậy.

Rốt cuộc ai đã dạy cô ấy tiếng Nhật nhỉ?

Tôi thấy tò mò nhưng nếu hỏi vậy thì có hơi vô duyên.

Nên là tôi sẽ chuyển sang câu hỏi khác.

“Cậu nhớ tên mình sao?”

Dù đều được các giáo viên và bạn cùng lớp gọi tên, nhưng thật bất ngờ khi cô ấy vẫn nhớ tên tôi dẫu tôi chưa hề tự giới thiệu.

“Oh…là vì hôm nay cậu đã giúp tớ khi gặp rắc rối. Với cả, Hanazawa-sensei cũng nói với tớ rằng nên dựa vào Aoyagi-kun nếu cần thiết. Quả thật, Aoyagi-kun rất đáng tin cậy đó.”

Được Charlotte-san đột ngột khen khiến tôi vội quay mặt đi.

Tôi không muốn cổ thấy khuôn mặt đỏ chót vì ngượng của mình.

Không ngờ Hanazawa-sensei, aka Miyu-sensei, lại giới thiệu tôi với Charlotte-san

Tuy xấu hổ nhưng tôi thật lòng thấy khá vui vì điều đó.

Tôi mừng vì Miyu-sensei thường xuyên gây khó dễ tôi.

Ngay khi tôi nghĩ vậy―

“Aoyagi, thật hiếm khi thấy cậu xấu hổ đó nha. Mặt cậu đang đỏ lắm đấy.”

Chỉ một câu của Miyu-sensei thôi cũng khiến tôi nghĩ mình là thằng ngốc khi lỡ một giây biết ơn con người này.

“Im đi, Em không có xấu hổ.”

“Ho-ho~? Vậy tôi có nên chụp khuôn mặt cậu lại không nhỉ?”

“Đừng có bắt nạt em như vậy nữa!”

Cái con người này chắc chắn đang giỡn mặt với tôi đây mà.

Nếu còn ở đây lâu hơn, cô ấy sẽ trêu chọc tôi nữa mất.

Nghĩ vậy, tôi quay gót rời đi càng sớm càng tốt.

“Giờ Charlotte-san đã ở đâu rồi nên em xin phép về. Hẹn gặp cô ngày mai. Charlotte-san cũng― đợi đã, Emma-chan!?”

Đúng lúc tôi chuẩn bị rời phòng giáo viên hòng thoát khỏi Miyu-sensei, Emma-chan, người lẽ ra đang ngủ, nắm lấy vạt áo tôi trước khi kịp nhận ra.

“Akihito, anh đi đâu vậy…?”

Emma-chan ngẩng lên nhìn với khuôn mặt lo lắng, dù trông vẫn còn ngái ngủ.

Tôi liếc thoáng qua thấy Charlotte-san đang bối rối, nhưng rồi tôi cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.

“Xin lỗi em, giờ anh phải về rồi, chị của Emma-chan― ý anh là, Lottie-san đang ở đây nên mọi chuyện ổn rồi ha.”

Tôi mỉm cười và nói rồi hướng sự chú ý qua Charlotte-san.

Emma-chan đưa mắt nhìn theo và khuôn mặt liền trở nên rạng rỡ khi nhận ra chị gái.

“Lottie!”

Emma-chan vui mừng gọi biệt danh của Charlotte-san và chạy ra, nhưng vì lý nào đó cô bé vẫn ngoan cố nắm vạt áo

tôi.

Sao em ấy lại không bỏ tôi ra chứ…?”

“……….”

Khi tôi còn đang bối rối bởi bị Emma-chan nắm chặt vạt áo, Charlotte-san chăm chú nhìn tôi và Emma-chan.

“Charlotte-san?”

Tôi lên tiếng kéo cô về thực tại, Charlotte-san bất ngờ và liền mỉm cười khả ái.

“Ồ, không có gì đâu, con bé thực sự quý cậu nhỉ.”

“Thế à…?”

“Ừ, từ ánh mắt của Emma-chan, tớ chắc chắn là vậy. Nhân tiện, Akihito là tên cậu à, Aoyagi-kun?”

“Ừm, đúng vậy, nhưng...?”

“Tớ hiểu rồi…”

Nhận được câu trả lời, Charlotte đăm chiêu suy nghĩ với biểu cảm khó tả trên mặt.

Rồi cô cúi xuống ngang tầm mắt với Emma-chan và dịu dàng nói.

“Này, Emma, từ giờ hãy gọi anh ấy là Onii-chan nhé?”

“Onii,chan ạ….?”

Cô ấy đang làm cái gì vậy trời?

Trong khi tôi đang nhìn chằm chằm, tự dưng Charlotte-san rủ Emma-chan gọi tôi là ‘Onii-chan.’

Emma-chan đang đọc nhẩm từ ‘Onii-chan’ như thể đang đọc bảng chữ cái Roman vậy, nhưng phát âm khá kỳ lạ bởi vì em ấy vẫn còn bé và chưa quen tiếng Nhật.

Nhưng không hiểu sao nghe vẫn thích.

“Ờm, Charlotte-san…?”

“Ôi, tớ xin lỗi. Tớ cứ nghĩ một người Nhật như Aoyagi-kun thấy không quen khi bị một đứa trẻ gọi tên…Ở Nhật, cậu hay gọi người lớn tuổi hơn là ‘Onii-chan’ đúng chứ?”

À, ra là vậy.

Thực ra thì ở Nhật, bị người nhỏ tuổi hơn gọi bằng tên khá là hiếm thấy.

Trái lại, những quốc gia khác gọi ai đó bằng tên là điều phổ biến, nên là tôi cũng không để bụng lắm, cơ mà Charlotte-san có vẻ khá bận tâm về điều đó.

“Không hẳn là trong trường hợp này nhưng mà cũng đúng. Cậu không cần phải lo về điều đó, được chứ?”

“Không được, chúng tớ phải làm theo phong tục và truyền thống. Vì hai đứa đang sống ở Nhật Bản nên tớ muốn Emma-chan học những phong tục nơi đây.”

Tôi biết Charlotte-san rất thông minh mà…

Cô ấy biết rất nhiều từ vựng mà thậm chí vài người Nhật cũng không biết.

Lần này Charlotte-san nói có lý nên cứ vậy đi.

“Okay, vậy thế cũng được.”

“Ừ, cảm ơn cậu nha.”

Thấy tôi hiểu ý, Charlotte-san nở một nụ cười trìu mến và quay sang Emma-chan.

Và rồi, cô lại cúi xuống ngang tầm mắt Emm-chan và nhắc cô bé nhẩm lại từ ‘Onii-chan’.

Tôi quan sát và mỉm cười trước cảnh cô ân cần chỉ bảo em gái của mình.

Sau khi đã đọc thuộc lòng, Emma-chan bước tới chỗ tôi.

Tiếp đó, cô bé ngước lên kèm với nụ cười vô cùng dễ thương.

Và rồi―

“Onii-chan!”

Với nụ cười đáng yêu trên môi, em ấy gọi tôi là ‘Onii-chan.’

Khoảnh khắc cô bé nở nụ cười rạng rỡ cùng tiếng gọi ‘Onii-chan’, dường như có gì đó vừa xuyên qua ngực tôi vậy.

Dù không có mong muốn được gọi ‘Onii-chan’ nhưng nghe Emma-chan gọi mình như vậy làm tôi rất vui.

Tiếng gọi đó đáng yêu tới mức hai má tôi suýt dãn hết ra.

Và ánh mắt chăm chú vào tôi đi kèm khuôn mặt tươi cười dễ thương khiến tôi không khỏi xoa đầu cô bé.

Emma-chan nheo hai mắt lại như một chú mèo và vui vẻ dụi đầu tới.

Thứ sinh vật nhỏ nhắn đáng yêu gì đây trời?

Emma-chan khiến tôi muốn xoa đầu mãi thôi, và cô bé thực sự rất dễ thương nữa.

“Tốt lắm, em đã gọi Onii-chan chuẩn rồi đó. Vậy thì, Emma, có vẻ Onii-chan phải về rồi, vậy tại sao em không để anh ấy đi nhỉ? Emma có muốn về nhà với chị không nào?”

Charlotte-san, người vừa chứng kiến cuộc trò chuyện của cả hai, trông có vẻ thỏa mãn khi Emma-chan đã gọi tôi là Onii-chan hẳn hoi và nhắc nhở cô bé để tôi có thể về nhà.

Quả nhiên là người con gái được

Nhưng thật thì tôi muốn ở lại với Emma-chan đáng yêu nhưng chắc là không được rồi.

Dù sao đây cũng là phòng giáo viên, không phải nơi để chơi với trẻ con.

Tuy vậy―

“Không!”

Vì lý do nào đó, khi được bảo về nhà thì Emma-chan lại quay mặt đi

Charlotte-san không khỏi bối rối trước thái độ đó của em gái.

“Emma, sao thế? Em không muốn về nhà với chị à?”

“Emma…muốn Onii-chan cơ…! Em muốn về nhà với Onii-chan…!”

““““““““Ểeeeeeeeeeeee!?””””””””

Mọi người trong phòng giáo viên đều sững sờ trước lời nói đột ngột của Emma-chan.

Tuy nhiên, chỉ có Miyu-sensei là bình thản, gật đầu đồng tình.

“Tôi hiểu rồi…chẳng phải tuyệt lắm sao, Aoyagi? Đi về cùng em ấy đi.”

“Cô bị sao làm thế? Sao em phải làm vậy chứ?”

“Sao lại không nhỉ?”

“Không, em chẳng thấy lý do nào cả. Kể cả có đưa về nhà, em ấy sau đó vẫn sẽ thấy buồn thôi, đúng không?”

Dù tôi có đưa Emm-chan về thì cũng không có gì thay đổi nên điều đó thật vô lý.

Những gì Miyu-sensei đang nói chỉ làm mọi chuyện rối lên― Đó là điều tôi nghĩ. Nhưng vì lý do nào đó, Miyu-sensei chỉ mỉm cười với tôi.

“Thì là như vậy đấy. Này, Aoyagi, cứ đi về nhà cùng hai người họ đi. Cậu sẽ phát hiện ra điều vô cùng thú vị đó.”

“Hở….?”

Ý của cô ‘đi về cùng hai người họ’ là sao chứ?

Cô đang gợi ý tôi mời hai người họ về nhà mình á?

―Không, tôi không thể làm vậy được, đúng chứ?

Tôi chưa có sẵn sàng để Charlotte-san vào nhà mình, và chắc hẳn Charlotte-san cũng chẳng thoải mái với điều đó đâu.

Nghĩ vậy, tôi nhìn sang Charlotte-san.

Từ những gì tôi nhìn thấy, trông cô ấy có vẻ bị thuyết phục vì lý do nào đó.

Này, chờ chút đã.

Bộ tôi là người duy nhất không hiểu được tình cảnh này à…?

“Aoyagi-kun, tớ xin lỗi. Nếu không phiền, cậu có thể đưa

chúng tớ về được không?”

“Cậu nghiêm túc đó à!?”

“Ừ, phiền cậu nhé.”

Rồi Charlotte-san cúi đầu xuống.

Tôi chẳng biết phải làm bởi bởi không thể bắt kịp mọi chuyện.

Tại sao cả Charlotte-san cũng nhờ tôi đưa cổ về nhà và không ngăn Miyu-sensei chuyên đi trêu chọc học sinh lại chứ?

Một chuỗi các sự kiện bất ngờ ấy khiền đầu tôi rối bời.

Hứng chừng đó thứ đột ngột như vậy thì là điều hiển nhiên.

Miyu-sensei và Charlotte-san nghĩ cái gì vậy trời?

Và điều gì sẽ xảy ra khi chúng tôi về nhà cùng nhau chứ?

Nhưng có vẻ tôi sẽ chẳng được giải thích đâu.

Dù cố vận dụng hết kiến thức của mình đi chăng nữa, tôi cũng không tài nào đưa ra lời giải cho cái tình huống này.

Nên bây giờ―

“Thôi được…”

Tôi quá mệt để nghĩ ngợi rồi nên đành làm theo họ vậy.

“Cùng, ờm, về nhà thôi nhỉ…?”

Ngay khi rời khỏi phòng giáo viên, tôi gọi Charlotte-san đang đứng bên cạnh mình.

Nói những lời này, ý tôi muốn truyền đạt lại rằng “Cậu thực sự sẽ về nhà tớ đấy à?” ―

“Ừ, mong cậu chiếu cố chúng tớ nhé.”

―Nhưng có vẻ Charlotte-san không hiểu được điều tôi muốn nói rồi.

Charlotte-san ngước lên nhìn tôi với nụ cười hiền từ trên gương mặt.

Tôi tự hỏi…

Liệu lúc này mình có đang mơ không nhỉ?

Không thể tin được tôi chuẩn bị về nhà với một cô gái xinh đẹp, người mới chỉ đến đây du học hôm nay, thật vô lý quá mức đi.

―*Kéo kéo.*

Hmm, sao thế, Emma-chan?

Khi đang nhìn qua Charlotte-san, thì Emma-chan bám vào đuôi áo của tôi.

Lúc tôi quay sang nhìn Emma, em ấy dang rộng hay tay.

Lẽ nào là―

Bế.

Biết ngay mà…

Từ những hành động quen thuộc đó, tôi biết Emma-chan đang muốn điều gì.

Tôi không biết liệu cô bé buồn ngủ đến mức không thể đi nổi hay là muốn được bế đi nữa, nhưng điều đó tạo động lực cho tôi bế ẻm lên trước mặt cô chị lên rất nhiều…

Tôi liếc sang Charlotte-san.

Charlotte-san lắc đầu phản đối.

Emma, không được làm vậy, em sẽ làm phiền Aoyagi-kun, hiểu chứ? Đi bộ bình thường là được rồi đúng không nhỉ?

Charlotte-san cúi xuống ngang tầm mắt Emma-chan và cố gắng nhẹ nhàng khuyên nhủ em gái.

Tôi không khỏi bị cảnh tượng vui vẻ này thu hút.

Nhưng Emma-chan không chịu, và sau khi lúc lắc đầu, em ấy lại quay sang nhìn tôi.

Hai mắt cô bé ngấn nước, và nhìn trông như thể đang khẩn cầu tôi bế ẻm lên trong tay vậy.

Với một cô bé mang biểu cảm như này, tôi nghĩ ai cũng sẽ muốn nuông chiều cả thôi.

“Charlotte-san, không sao đâu, Emma-chan nhẹ mà, nên em ấy không khiến tớ thấy khó khăn đâu, để tớ bế cho. Ừm, đương nhiên là nếu cậu không thích em gái mình được một đứa con trai bế thì tớ sẽ không làm…”

“Ồ, không! Ý tớ không phải thế! Chỉ là tớ không muốn gây ra cho Aoyagi-kun thêm rắc rối mà thôi…”

“Tớ ổn mà. Bên cạnh đó, cá là chúng ta sẽ về nhà sớm hơn nếu tớ ôm Emma-chan trong tay đó.”

Nếu phải giữ nhịp theo bước chân của Emma-chan, hẳn là tôi sẽ về nhà muộn hơn mong muốn.

Thường thì, tôi sẽ thấy ổn thôi, nhưng vì Emma-chan hẳn đã mất khá nhiều sức hôm nay khi đi lạc, nên tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô bé được sớm về nhà nghỉ ngơi.

Với suy nghĩ đó, Charlotte-san tự thắc mắc phải làm gì, và rồi nhờ tôi bế Emma-chan vì cổ không nghĩ em gái sẽ nghe lời mình đâu.

―Ehehe~.

Khi được tôi bế lên, trông Emma-chan có vẻ rất vui.

Có lẽ Emma-chan thích được tôi bế không chừng.

“Xin lỗi cậu, Aoyagi-kun…nhưng tớ sẽ đảm bảo rằng Emma hiểu được chính xác mình cần làm gì khi về đến nhà.”

“Không, ổn cả mà. Tớ thấy việc này giống phần thưởng thêm hơn.”

“Phư phư, cậu tốt bụng thật đó, Aoyagi-kun.”

Nghe được lời tôi nói, Charlotte-san nhẹ nhàng mỉm cười vì lý do gì đó.

Tôi rất vui khi được một Emma-chan dễ thương như này âu yếm, nhưng nhìn qua phản ứng của cô chị, có lẽ cổ nghĩ tôi chỉ đang cố tỏ ra ân cần thôi.

Và trong khi bọn tôi đang nói chuyện như thế―

Mồ~…anh chị, em không biết hai người đang nói gì hết…

Emma-chan nằm trong vòng tay của tôi phồng má tỏ vẻ giận dỗi.

Vì vẫn còn bé, nên em ấy chưa hiểu được cuộc trò chuyện bằng tiếng Nhật của chúng tôi, và cảm thấy lạc lõng.

Anh xin lỗi. Từ giờ, anh sẽ nói chuyện với em bằng tiếng Anh nhé.

Không muốn em ấy buồn, tôi xin lỗi Emma-chan và quyết định từ giờ sẽ nói chuyện bằng tiếng Anh

Cảm ơn cậu, Aoyagi-kun, cậu nói tiếng Anh tốt thật đó.

Charlotte-san cũng bắt đầu nói tiếng Anh giống tôi vì không muốn Emma-chan cảm thấy lạc quẻ.

Cổ là một người Anh bản địa, nên nói chuyện cách này hẳn sẽ thoải mái hơn, âu cũng là một điều tốt.

Không giỏi bằng lúc Charlotte-san nói tiếng Nhật đâu.

Không, tớ nghĩ tiếng Nhật của cậu tốt hơn tớ nhiều á.

Tớ thì không nghĩ vậy. Tớ nghĩ Charlotte-san giỏi tiếng Nhật hơn mình. Tớ có thể hỏi cậu học tiếng Nhật ở đâu được không?

Tớ nghĩ Aoyagi-kun nói tốt hơn mình mà…Tớ chỉ học lại từ ba mẹ thôi.

Cứ như cả bọn đang chơi kéo co ấy, nên tôi đã phản hồi lại bằng một câu hỏi, và Charlotte-san trông có vẻ không bị thuyết phục lắm khi trả lời tôi.

Charlotte-san được ba mẹ dạy cho tiếng Nhật.

Có khi nào họ dạy tiếng Nhật cho cô ấy với giọng điệu sang trọng để khiến cô trở nên quý phái thì sao?

Tôi không thể ngưng tò mò được, nhưng đành kiềm lại tránh đi xa hơn.

Nếu cứ cố đâm sâu thêm vào, thì có lẽ cô sẽ thấy không thoải mái.

Emma cũng muốn nói tiếng Nhật nữa.

Trong khi tôi và Charlotte-san đang nói chuyện, Emma-chan, người lắng nghe chúng tôi nãy giờ, nhìn Charlotte-san vẻ ganh tị.

Tôi tự hỏi không biết cô bé có hiểu tiếng Nhật như nào không, nhưng vì Charlotte-san cũng đã dùng, nên tôi đoán cô ấy có ý tưởng nào đó.

Đừng lo, Emma-chan sẽ được học nói tiếng Nhật thôi.

Thật ư…?

Ừ, anh chắc chắn luôn.

Yay!

Khi tôi gật đầu, trông Emma-chan có vẻ thỏa mãn và hạnh phúc.

Và rồi cô bé rúc má cọ vào ngực tôi.

Trông cứ như một chú mèo vậy.

Chừng nào mà tiếng Nhật vẫn còn được quan tâm đến, thì vì ba mẹ họ đã dạy cho Charlotte-san rồi, thì đương nhiên là họ cũng sẽ dạy cho Emma-chan thôi.

Bên cạnh đó, Charlotte-san có vẻ chăm sóc cho Emma-chan rất tốt, và nếu cô bé muốn học tiếng Nhật, thì cô sẽ chỉ bảo luôn.

Và vì đây là Nhật Bản, Emma-chan sẽ có thể giao tiếp một cách tự nhiên khi sống tại đây.

Thế nên việc em ấy học nói tiếng Nhật chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

……………..

Sao vậy?

Trong khi vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dễ thương và ngọt ngào của Emma-chan vừa ngẫm nghĩ về điều này, Charlotte-san nhìn tôi và tôi hỏi lại.

Rồi cô cất lời với biểu cảm ngưỡng mộ trên gương mặt.

Không, tớ có hơi bất ngờ khi con bé quý cậu đến vậy thôi…

Ồ, em ấy thật là thân thiện nhỉ?

Không đâu, cậu có biết Emma-chan là một cô bé rất kén chọn không? Ít nhất thì, tớ chưa bao giờ thấy em ấy làm nũng với bất kỳ ai ngoài gia đình như thế cả.

Điều đó khá là ngạc nhiên nha.

Cô bé có vẻ như rất thích được nuông chiều, nhưng điều đó có thực là như vậy

Tôi tò mò tới độ không thể ngừng nhìn chằm chằm Emma-chan.

Em ấy nhận ra tôi đang nhìn mình, quay mặt sang phía này.

Và rồi―

Ehehe~

Cô bé nở một nụ cười đáng yêu hết sức rồi dựa vào ngực tôi tiếp.

Thật là một cô bé dễ thương mà.

Em ấy quá đáng yêu tới nỗi tôi nhẹ nhàng xoa đầu ẻm, và rồi nụ cười ấy còn trở nên đáng yêu hơn nữa.

Tôi chỉ muốn nuông chiều cô bé suốt mà thôi.

Tớ tự hỏi sao Emma có thể yêu quý cậu tới vậy nhỉ.

Ừm, nhưng tớ chỉ cho em ấy xem video mèo thôi mà…

Cậu nói là video mèo à…? Đúng là Emma yêu mèo thật, nhưng tớ không nghĩ chừng đó là đủ khiến con bé bám dính cậu nhiều đến như vậy…

Như tôi đã nói, là một người chị gái, Charlotte-san bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện liệu cô có thấy lo lắng khi đứa em của mình quá mến tôi hay không.

Và rồi ― Cô nở một nụ cười dễ thương

Sau cùng thì, có lẽ là vì Aoyagi-kun quá tốt bụng thôi nhỉ.

Gì cơ? Sao lại thế được?

Vì quá đỗi bất ngờ trước nụ cười tuyệt đẹp của Charlotte-san nên đã vô thức lắc đầu hỏi ngược lại cô.

Đó là lý do khả dĩ nhất giải thích được tại sao Emma-chan thích cậu như thế. Rằng thực chất, Aoyagi-kun là một người rất tốt.

Vậy à?

Ừ.

Khi tôi nghiêng đầu hỏi lại, Charlotte-san gật đầu với gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười.

Thú thật mà nói, tôi không hiểu nổi bản thân khi mà có người nói mình tốt bụng.

Tuy vậy, cô ấy có vẻ đánh giá tôi khá cao.

Điều đó làm tôi rất vui.

―Rồi cả ba vừa chuyện trò vừa đi về.

Charlotte-san mỉm cười vui vẻ khi cả bọn nói về vô số chuyện xảy ra trên trường, và Emma-chan có vẻ đang có tâm trạng tốt khi cứ lắc lư người trên tay tôi.

Dù mới chỉ gặp hai người lần đầu tiên vào hôm nay thôi, nhưng ở bên họ lại khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.

Cảm tưởng như bản thân muốn bên họ suốt đời vậy.

Nhưng rồi―

Charlotte-san, sao cậu đột nhiên tránh ra xa tớ vậy?

Lẽ ra vài phút trước chúng tôi đang vui vẻ nói chuyện, nhưng đột nhiên Charlotte-san di chuyển xa khỏi tôi.

Tôi tự hỏi là có chuyện gì…?

Oh, ừm,…không có lý do gì cụ thể đâu…

Charlotte-san cố tách cô ấy ra khỏi tôi hơn nữa, dù đã nói rằng chả có lý do gì để cổ làm vậy cả.

Tôi nên làm gì giờ, trí lực của tôi đang bị bào mòn đi nhanh chóng rồi.

Nếu Charlotte-san không thích tôi, bình thường chắc tôi chịu không nổi mất, nhưng lẽ nào trong cuộc trò chuyện tôi đã nói gì đó động chạm cô ấy à…

Xin lỗi…

S-Sao cậu lại xin lỗi…?

Không, tớ cảm giác mình làm cậu thấy khó chịu…

Tôi ủ rũ nói, và Charlotte-san thì giờ trông rất bối rối.

Cô thực sự là một cô gái ngọt ngào khi quan tâm đến tôi dù đó là người mình không thích và còn phải nới rộng khoảng cách nữa.

Bị một cô gái tốt như vậy ghét thì tôi biết làm gì bây giờ?

Buồn quá đi mà…

Ư-Ừmm…có lẽ cậu hiểu nhầm tớ rồi…nên đành nói vậy…nhưng Aoyagi-kun à, tớ không có tránh xa cậu vì tớ không ưa cậu đâu…?

Nghe lời tôi nói, Charlotte-san nói vậy với một nụ cười bối rối, điều này tự nhiên làm nảy sinh câu hỏi.

Nếu thế, tại sao cậu lại giữ khoảng cách với tớ?

Hai mắt Charlotte-san đảo qua lại liên tục trước câu hỏi thẳng thừng này của tôi.

Trông cổ có vẻ phân vân rằng nên trả lời hay không.

Vẫn cứ đảo mắt liên hồi, Charlotte-san lấy tay che miệng và nói với giọng ngượng ngùng.

Tớ chỉ nhớ ra là mình đang đổ nhiều mồ hôi vì phải chạy đi chạy lại…Ha, xấu hổ quá đi mất…

Khuôn mặt Charlotte-san đỏ bừng và cô lẩm bẩm với giọng lí nhí.

Như khi trước tôi đã lo lắng về mùi mồ hôi của mình, Charlotte-san cũng cảm thấy tương tự, vì cổ là con gái mà.

Dù nhìn theo cách nào chăng nữa…Charlotte-san cũng dễ thương quá đi thôi…

―Luồng suy nghĩ của tôi khựng lại khi quá ngại ngùng trước sự dễ thương của cô nàng học sinh trao đổi ngoại quốc.[Đọc part mới từ đây]

Sau khi bị đánh gục bởi sự dễ thương của Charlotte-san, giữa chúng tôi xuất hiện một sự khó xử không hề nhẹ.

Tôi không thể nhìn mặt Charlotte-san nữa, và cô ấy thì vẫn giữ khoảng cách với tôi, như thể đang lo lắng về mồ hôi của mình ấy.

Còn Emma-chan thì đang dần thiếp đi trong vòng tay tôi.

Cô bé khá là tự tại nhỉ.

“―Ư-Ừmm…”

Một sự im lặng khó xử, và khi chuẩn bị nói gì đó thì giọng nói của Charlotte-san phát ra cùng lúc với tôi luôn.

Tôi nhanh chóng mở miệng, ước rằng bản thân đã cố giữ im lặng lâu thêm tí nữa.

“Xin lỗi cậu, có chuyện gì sao?”

“À, không…Aoyagi-kun, cậu có điều muốn nói đúng chứ?”

“Không, tớ ổn mà. Cậu cứ nói trước đi, Charlotte-san.”

“Tớ cũng không vấn đề gì hết cả...Aoyagi-kun, tớ sẽ nghe những gì cậu nói.”

Chúng tôi cứ tiếp tục đùn đẩy nhau như vậy.

Tình hình càng trở nên kỳ cục, nên tôi quyết định đổi sang chủ đề khác.

Tình cờ thay, vì Emma-chan đang ngủ, nên tôi đã chuyển sang nói bằng tiếng Nhật.

“Ờm…cậu đã làm quen được với lớp chưa?”

“Để xem nào…thú thật thì, tớ vẫn chưa hòa nhập được với lớp cho lắm.”

Ừ, cũng phải ha.

Sau cùng thì, cô ấy mới chỉ đến đây du học hôm nay thôi mà.

Sao tôi lại khơi lên chủ đề này khi nghe nó có vẻ tôi chỉ tỏ ra khoác lác khi nói rằng mình quen với chuyện này rồi nhỉ, haa~…

Không chỉ khiến bầu không khí càng thêm khó xử, mà thực tại rằng tôi đang nói chuyện với Charlotte-san như này khiến tôi quá lo lắng mà chẳng thể nghĩ thông được.

Cái chủ đề này đã mắc phải sai lầm phổ biến rồi.

Tôi phải nói về một thứ gì khác…

Trong khi đang nghĩ ngợi, Charlotte-san nhìn tôi.

Nên tôi cũng quay sang nhìn lại cô ấy, và rồi cô chậm rãi cúi đầu.

“―Cảm ơn cậu rất nhiều về ngày hôm nay.”

Và điều cô ấy nói là một lời cảm tạ.

Hẳn là cổ đang đề cập tới việc tôi đã bảo vệ Emma-chan đây mà.

“Tớ mong cậu không cảm ơn tớ nữa, vì việc tớ giúp Emma-chan chỉ là trùng hợp thôi, còn nếu cậu vẫn muốn cảm hơn, thì tớ cũng sẽ nghe cậu thôi.”

“Không, đương nhiên là tớ muốn cảm ơn cậu vì chuyện Emma, cơ mà cũng vì đã nói đỡ cho tớ hôm nay nữa.”

Nghĩ tới chuyện này thì, cổ biết mình được giúp đỡ à.

Khi đang ở trong phòng giáo viên, vì chuyện của Emma-chan nên tôi đã bỏ qua, nhưng thực tình, nếu để người ta biết tôi đã che chở cho cô ấy thì ngượng lắm.

Nên tôi chỉ muốn mọi chuyện kết thúc thôi…

Nhưng nếu mà chuyện đã bị khơi lên rồi, thì việc cứ cố tình hiểu nhầm đi không phải ý hay cho lắm.

Bên cạnh đó, nếu tôi sai về điều gì đã xảy ra, thì tôi muốn làm rõ hiểu lầm đó, và có lẽ giờ chính là lúc thích hợp để làm vậy.

Có hơi xấu hổ, nhưng tôi vẫn nhìn vào mắt Charlotte-san và mở miệng.

“Mời ai đó đi chơi là điều tốt, song tỏ ra vô lý và gượng ép thì ngược lại. Nhưng Akira không có ý xúc phạm cậu đâu, nên tớ mong cậu sẽ bỏ qua cho nó nhé.”

Akira chỉ muốn giúp Charlotte-san hòa nhập với lớp nhanh nhất có thể, và nó nói bằng cả sự tốt bụng của mình rằng cô có thể đưa em gái đi cùng.

Cái thằng đó sẽ không làm lơ Emma-chan đâu, mà thực sự sẽ chào đón cô bé.

Tôi không muốn cô ấy hiểu lầm và đành đồng cậu ta với kiểu người cứ cố gượng ép mời người khác đi cùng.

“Ừ, tớ hiểu mà. Tớ rất vui khi nghe rằng các cậu sẽ tổ chức một buổi tiệc chào mừng. Tuy vậy, Emma đang ở nhà một mình, và tớ lo rằng đưa Emma đến buổi tiệc thì sẽ khiến con bé thấy sợ hãi vì em ấy không nói được tiếng Nhật, nên tớ phải từ chối lời mời. Không những Aoyagi-kun bảo vệ tớ, mà còn thuyết phục mọi người bằng một lý do khác để tớ không phải lo lắng về chuyện đó đúng chứ? Tớ xin lỗi vì khiến Aoyagi-kun tệ đi trong mắt mọi người bởi vì chuyện đó.”

Tôi nghĩ mình đang được cảm ơn, và giờ Charlotte-san cúi đầu vẻ hối lỗi.

Tôi cứ nghĩ lần đó mình đã làm tốt, nhưng ngược lại, có vẻ đã khiến Charlotte-san cảm thấy bản thân có trách nhiệm mất rồi.

Nếu như ý định của tôi không bị phát hiện thì chuyện này đã không xảy ra, nhưng Charlotte-san có vẻ rất nhạy bén.

“Tớ không phiền đâu. Tớ chỉ làm những gì mình muốn, và không có vấn đề gì cả. Nếu cậu còn cứ bận tâm về chuyện đó, thì có hơi xấu hổ đó.”

“…Cậu thực sự tốt bụng đó, Aoyagi-kun. Tớ hiểu rồi, tớ sẽ cố không bận tâm nữa. Nhưng để đáp lại, tớ mong cậu sẽ chấp nhận lòng biết ơn của mình.”

Charlotte-san nói với tôi khi chắp hai tay trước ngực với một nụ cười hiền từ.

Nụ cười ấy xinh đẹp và đáng yêu tới nỗi khiến tôi ngỡ cô ấy là một thiên thần.

Và tôi cũng có phần xấu hổ khi nghe cổ bày tỏ lòng biết ơn một cách rõ ràng như thế.

Charlotte-san có thể thực sự chân thành, nhưng một người không quen được cảm ơn nhiều như tôi lại cảm thấy choáng váng vì điều đó.

Trên hết thì, do nụ cười của Charlotte-san chỉ đơn thuần là quá đỗi dễ thương để nhìn trực diện thôi.

“Thôi thì, được…tớ hiểu rồi.”

Tôi trả lời, trong khi cố đánh mắt đi vì không thể nhìn vào mặt Charlotte-san được.

―Sau đó, không khí đã có phần nhẹ nhàng hơn, rồi chúng

tôi lại tiếp tục trò chuyện và cuối cùng cũng đã đến nhà tôi.

“Erm…Charlotte-san và Emma-chan cũng sẽ vào trong nhà nữa nhỉ…?”

“Ừ.”

Charlotte-san trả lời ngay tắp lự, rồi nở một nụ cười không thể hiện chút do dự nào.

Tôi không hiểu nổi sao cổ có thể cười thoải mái như vậy.

Không, ngay từ đầu tôi đã chẳng hiểu được tại sao cô ấy muốn đến nhà tôi rồi.

Có chăng những người nước ngoài đều thân thiện như này ư?

Nếu là một học sinh ở Nhật Bản, tôi sẽ không bao giờ vào nhà của một người khác giới vào ngày gặp mặt họ đâu.

Khác biệt về văn hóa đúng là một điều đáng sợ…

Trong khi tôi bước lên cầu thang thì Charlotte-san mỉm cười đi ngay theo sau.

Cả bọn đi thẳng tới phòng tôi trên tầng Ba.

Charlotte-san có vẻ vẫn bận tâm về mồ hôi của mình, nhưng lại không ý kiến gì về việc đến nhà tôi.

Có nghĩa rằng cổ không xem tôi là đàn ông ư?

Nhìn một Charlotte-san vô tư như vậy khiến tôi sốc tới tận xương tủy.

“Đây là…phòng của tớ, nhưng mà…”

Cuối cùng tôi cũng đã tới trước phòng mình và để cho Charlotte-san biết rằng bản thân đang bối rối.

Giọng tôi vì lo lắng mà khàn hẳn đi.

Tôi đã cực kì lo lắng trước khi về nhà, nhưng cuối cùng khi đến nơi, hệ thần kinh của tôi bắt đầu hoạt đọng lại.

Đây là lần đầu tiên tôi mời một cô gái về nhà, và còn là một cô gái xinh đẹp như Charlotte-san nữa thì bản thân cảm thấy bồn chồn âu cũng là điều hiển nhiên thôi..

“Okay. Ah―Cậu đợi một chút nhé. Tớ sẽ mở cửa bây giờ.”

Charlotte-san nói khi mỉm cười và bắt đầu lục trong cặp sách của mình.

Nhìn cổ như vậy, một câu hỏi nảy ra trong đầu tôi.

Sao cô ấy lại có chìa khóa căn hộ nhỉ?

Và tại sao cổ lại bước tới cửa của căn phòng bên cạnh chứ?

Tôi nhìn Charlotte-san với những nghi vấn đó trong đầu, nhưng cổ chẳng mảy may chú ý tới tôi và đang cố mở cánh cửa phòng bên.

Và rồi―

“Mở được rồi này.”

Charlotte-san nhìn tôi và nở một nụ cười vui vẻ khi cánh cửa bật mở ra.

“Oh, được rồi…”

Đầu gật gật trước những lời cổ nói, nhưng sự bối rối lại ngăn cản tôi nói thêm bất cứ điều gì.

―Thú thật mà nói, tôi đã nhanh chóng suy ra được thế nào mà cô ấy có thể mở khóa căn phòng bên cạnh rồi.

Dẫu vậy, tôi lại thấy rối vì tình huống này có thể xảy ra với tỉ lệ không thể tin nổi.

“Phư phư― Thực ra tớ sống tại phòng ngay cạnh Aoyagi-kun đấy.”

Charlotte-san mỉm cười như thể một đứa trẻ vui mừng khi thấy trò chơi khăm của mình thành công vậy.

Một cảm xúc kì lạ mà tôi không thể nào điễn tả được ập đến, cùng lúc đó tôi đã nghĩ cô ấy cũng có mặt tinh nghịch đấy chứ.

Đây chắc chắn là ngụ ý “vui vẻ” của Miyu-sensei rồi.

Bảo sao Charlotte-san trông rất thoải mái tại trường như vậy.

Hẳn cổ đã nghe từ Miyu-sensei rằng nhà hai đứa ở ngay cạnh nhau.

Tôi có vài thứ muốn nói về luật và việc xâm phạm quyền riêng tư đây, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm làm gì.

Tôi nghĩ Miyu-sensei có lý do riêng khi làm như vậy.

Nhưng mà― rốt cuộc hôm nay bị làm sao vậy trời?

Không những một cô gái xinh đẹp như trong manga bước ra đến học cùng trường mà chúng tôi còn chung lớp với nhau.

Và khi tôi giúp một bé gái bị lạc trên đường về nhà, tình cờ thay cô bé lại là em gái của cô nàng du học sinh xinh đẹp chuyển đến học tại đây hôm nay nữa.

Đúng là may mắn sao khi nhờ cô bé mà tôi có thể gần gũi với cô bạn học sinh chuyển trường xinh xắn, nhưng trên hết, cô ấy cũng sống tại ngay căn phòng bên cạnh ư..?”

Tôi nghĩ mình đã dùng hết may mắn trong đời vào duy chỉ một ngày mất rồi.

May mắn tới mức bản thân thấy lo sợ về tương lai của mình.

Truyện Chữ Hay