Góc nhìn: Aoyagi“Ừm, các bài kiểm tra sẽ bắt đầu vào tuần sau―”
Trong khi Miyu-sensei đang giảng bài, thì tôi nhìn chằm chằm vào Charlotte-san.
Trên đường tới trường gương mặt cô nhìn có vẻ buồn bực, nhưng giờ lại đang ngồi trên ghế trông vô cùng xinh đẹp.
Ngay khi đến trường, cổ nhanh chóng sửa lại tóc tai với chiếc gương cầm tay mang theo bên mình.
Tôi đã chỉ cho cổ cách điều hòa lại hơi thở.
Tôi chẳng rõ cô ấy đã làm như thế nào vì đã đến lớp trước, nhưng khi tới lớp trông cô hít thở khá là thoải mái, nên đoán là cổ thành công rồi.
Tôi nghĩ cổ là một cô gái rất tốt, luôn lắng nghe lời khuyên từ người khác một cách chân thành.
―Chỉ mới vừa nãy thôi cô gái đáng yêu đó đã ôm lấy cánh tay tôi…
Tôi xoa lấy cánh tay khi nhớ lại những gì đã diễn ra trên đường tới trường.
Nghe thì có vẻ vô lý, nhưng tôi cảm nhận được hơi ấm của cổ vẫn còn đây.
“Làm cái trò khỉ gì đấy hả Akito?”
“―Ah!?”
Khi vẫn đang rờ tay thì Akira ngồi ở đằng sau gọi tôi.
Quay đầu lại, tôi thấy cậu ta đang nhìn mình vẻ tò mò.
“À, không, có gì đâu…”
“Fuun~? Lẽ nào mày thích Charlotte-san rồi hở?”
“―Cái!?”
Câu hỏi đột ngột ném thằng về phía tôi.
Tôi không ngờ Akira lại hỏi mình như vậy.
“…Sao mày lại nghĩ như thế?”
Dù có hơi khó chịu trong chốc lát, nhưng ngay lập tức tôi đã tỏ vẻ bình tĩnh lại.
Nếu tỏ ra bực tức thái quá, thì chẳng khác nào khẳng định hết.
Vì câu trả lời của tôi sẽ dựa vào phản ứng của Akira, nên tôi phải cẩn thận quan sát cậu ta.
“Tao tự hỏi thế thôi vì thấy mày có vẻ chú ý rất nhiều tới Charlotte-san. Tuy khá giống với cách mày để ý Aki-chan, nhưng việc mày làm điều đó với một người mình còn chẳng hề thân thiết là Charlotte-san đồng nghĩa với việc mày không chỉ bận tâm đôi chút về cậu ấy đúng chứ?”
Nó nói gần đúng.
Đúng là tôi có quan tâm tới Charlotte-san.
Lý do chính là vì cô ấy quá nổi tiếng tới mức thu hút rất nhiều người xung quanh và trông có vẻ dễ bị vướng vào rắc rối.
Nhưng đó căn bản cũng chỉ là do tôi lo cho cổ thôi.
Lý do tôi bận tâm tới Aki đến vậy là vì con bé rất thân với Charlotte-san.
Bản thân con bé cũng là mẫu người rất thu hút ánh nhìn những người xung quanh mà.
Nếu có một sự khác biệt giữa cô bé và Charlotte, thì là Aki không giỏi đối đáp với người khác.
Aki lúc nào cũng gặp rắc rối bởi con bé thấy ngại khi gặp người lạ và không thể nói chuyện với họ bình thường được.
Nên khi ở quanh con bé, tôi là người giữ cho Aki tránh xa người khác.
Sau khi chúng tôi trở nên thân thiết hồi Sơ trung, Aki chưa bao giờ rời xa tôi nửa bước, và tôi chắc chắn việc em ấy đến chỗ mình mỗi giờ ra chơi là vì em ấy sẽ giao tiếp với mọi người dễ hơn khi có tôi ở quanh.
Đó là lý do mọi người từng nghĩ hai bọn tôi đang hẹn hò.
Ừ thì, tôi đoán giờ mình cũng chả bận tâm gì đến quá khứ nữa.
Nên nói như thế nào nhỉ?
Có lẽ vì chúng tôi mới ở bên nhau chưa được lâu, và trực giác của Akira khá là tệ, nhưng nếu mục tiêu là tôi thì thằng này lại cực kỳ nhạy bén.
Một lời nói dối tệ hại sẽ chẳng có tác dụng đâu.
Dẫu vậy, tôi không chắc liệu mình có thể nói ra sự thật không nữa.
Rõ ràng là Akira đang “tia” Charlotte-san mà.
Nó cũng chẳng phải hạng tiểu nhân tới mức quấy rối tôi chỉ vì hai thằng có cùng sở thích yêu đương đâu, cơ mà tôi nghĩ việc mọi chuyện trở nên khó xử là điều không thể tránh khỏi.
Trước tiên thì, tôi đang giấu việc mình sống ngay cạnh nhà Charlotte-san và chuyện cô ấy qua phòng mình chơi mỗi ngày.
Akira mà phát hiện thằng bạn đang giấu giếm mình cái gì thì sẽ chả vui đâu, và tôi sẽ mất đi niềm tin của nó mất.
Nếu đánh lừa được nó thì tốt thôi, nhưng lỡ thất bại thì tình huống còn trở nên tồi tệ hơn nữa.
Đằng nào cũng không tránh nổi rủi ro nhỉ…
Nếu vậy thì, tốt nhất là cứ giấu chuyện bản thân đang sống ngay cạnh nhà Charlotte và cho nó biết cảm xúc của mình vậy...
“Thực ra―”
“Hoo~ Bộ mấy cậu không được dạy rằng không được nói chuyện trong lớp của tôi à? Lần này cả Aoyagi cũng có mặt nữa, nên cậu đừng hòng trốn nhé.”
Tôi đang định cho Akira biết mình nghĩ gì về Charlotte-san thì nghe thấy tiếng nói “vui vẻ” của Miyu-sensei.
Quay lưng lại trong sợ hãi, trước mặt tôi là Miyu-sensei đang mỉm cười mà nhìn chằm chằm mình.
Tôi không rõ mấy đường gân xanh trên trán sensei có phải ảo ảnh hay không nữa.
…Chắc chắn là vậy, hôm qua lỡ thức khuya quá, hai mắt mình oải lắm rồi.
Quá sợ hãi để nhìn thẳng vào một Miyu-sensei đang mỉm cười bất chấp cơn giận dữ, nên tôi quyết định né tránh khỏi thực tại.
“Các cậu đang nói chuyện gì mà trông có vẻ xôm thế nhỉ?”
Cũng không hẳn là bọn tôi đang bàn luận vui vẻ gì đâu, nhưng Miyu-sensei vẫn gặng hỏi tôi với tông giọng đáng sợ.
“Vâng! Bọn em chỉ đang nói về việc trông cô xinh đẹp như nào thôi, Miyu-sensei!”
Akira niềm nở tâng một Miyu-sensei đang mỉm cười vẻ tức giận lên mây.
Mà cũng chẳng phải thế vì sensei thực sự có một khuôn mặt đẹp.
“Rồi, rồi, hẳn là thế. Nào, thực sự các cậu đang nói chuyện gì?”
Bất ngờ thay, Miyu-sensei gạt câu đáp nhí nhố của Akira sang một bên, có lẽ cô đã quen được khen là xinh đẹp rồi.
Tôi đang mong được thấy cô tức giận hoặc ít nhất là hạnh phúc tí xíu cơ, nhưng cô không hề bị đánh lạc hướng, chán thật mà.
Ờm, giờ bọn tôi làm gì đây…?”
Sensei sẽ trở nên thích thú nếu tôi khai mình đang nói chuyện về Charlotte, và hơn nữa, tôi không thể nào mà “tỏ lòng” mình được vì cổ cũng đang trong lớp mà.
Nếu vậy, tôi sẽ chuyển sang chủ đề mà Miyu-sensei không thích.
“Thực ra thì, Aki đã mời em đi chơi ngày mai, nhưng em lại không biết phải dẫn em ấy đi đâu cả, nên đang hỏi ý kiến của Akira. Sensei có biết chỗ nào phù hợp không ạ?”
Ngay khi nghe được những gì tôi nói, lông mày Miyu-sensei trợn lên.
Rồi cô tỏ vẻ hơi cáu kỉnh.
“Sao mà tôi biết được mấy chàng trai cô gái trẻ đi hẹn hò ở những đâu chứ? Nếu muốn nói mấy chuyện đó thì làm vào giờ giải lao ấy. Và vì tuần sau có bài kiểm tra, đừng hòng tôi cho cậu đi để rồi làm ảnh hưởng đến điểm số của mình nhé?”
Miyu-sensei nói vậy, và ngay lập tức đi về chỗ của mình.
Mỗi lần khơi ra chủ đề về trai gái thì sensei lại bực tức và bỏ đi.
Lý do là bởi cô không có kinh nghiệm gì về những nơi địa điểm đi chơi đây đó cả, nên không thể theo kịp được.
Và sau khi bị Aki giận, thì Sensei cũng trở nên khó chịu với những chủ đề liên quan tới Aki.
Đó là lý do cô ấy nhắc nhở nhẹ và quay lại.
Bên cạnh đó, việc Aki muốn tôi đi chơi cùng cô bé ngày mai cũng không hẳn là nói dối.
Ừm, nếu vì chuyện này mà thi trượt tôi sẽ ấm ức lắm đây…
Để không bị mắng, tôi thầm thề trong lòng sẽ học hành nghiêm chỉnh cho bài kiểm tra – và không hề nhận ra ánh mắt đang chằm chằm hướng về phía tôi.