Chờ trans lâu quá nên tôi triển luôn...
----------
(**Góc nhìn: Aoyagi)
Hôm nay tôi không có hẹn ăn tối vì không phải đi gia sư, nhưng chẳng hiểu sao Charlotte-san lại biết mà đề nghị làm bữa tối cho tôi.
Lúc đầu tôi khá do dự vì ngày nào cũng phải để cô ấy nấu bữa sáng cho rồi, nhưng vì cô cứ nhất quyết nên đành chịu.
Tôi đã từ chối một lần vì có thể sẽ làm phiền cô rồi, nhưng trong thâm tâm thì tôi rất muốn được cô ấy nấu cho ăn, nên hồi sau tôi vẫn đồng ý.
Sau khi cả ba chúng tôi ăn tối xong, Emma-chan nằm ngủ trong vòng tay tôi như mọi khi.
Việc còn lại chỉ là đưa em ấy vào futon thôi – và rồi Charlotte-san lấy một cuốn manga ra đọc với gương mặt vui vẻ.
“-Đến đây là hết rồi nhỉ?”
Khi đọc xong cuốn cuối cùng của bộ manga đang theo dõi, tôi gọi Charlotte-san, người cũng đang đọc bộ đồ và ngồi vai kề vai tôi.
Cô ấy quay sáng nhìn tôi với vẻ mong đợi.
“Đọc xong tập cuối cậu thấy sao?”
“…”
“Không hay ư…?”
Thấy tôi im lặng, biểu cảm của Charlotte-san dần trở nên u ám.
Nhưng dường như cô vẫn chưa bỏ cuộc vì cứ thế nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt ẩm ướt như muốn nói gì đó.
Thật đấy, chẳng công bằng chút nào.
Khi nhìn tôi thế này cô ấy quá ư là dễ thương đi.
“Hay thật đấy. Không phải kiểu cốt truyện rập khuôn, mà tác giả đã đổ rất nhiều công sức để sáng tác, những nhân vật phụ cũng liên tục cải thiện bản thân để tiếp tục đối đầu với nhân vật chính. Nói thật thì tớ khá thích thể loại này đấy.”
Thành quả đạt được sau bao nỗ lực.
Chẳng phải loại dùng một lần rồi vứt đi, mà những nhân vật đối lập đã phải nỗ lực để tiếp tục tiến lên.
Tôi rất thích những thứ như vậy.
“Quả y như những gì Hanazawa-sensei nói…!”
“Eh? Miyu-sensei á?”
“Ừm. Cô ấy nói rằng nếu tớ giới thiệu manga cho Aoyagi-kun, thì chọn bộ nào mà nhân vật chính phải nỗ lực thật nhiều ấy.”
“…Vậy à.”
Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại hỏi Miyu-sensei, nhưng thú thực tôi chẳng thể nói gì vì cô ấy nói chính xác gu truyện của tôi.
Mà, việc Miyu-sensei hiểu tôi đến thế cũng khiến tôi suy nghĩ đôi chút đấy.
“Vậy nên cậu mới giới thiệu bộ này cho tớ à?”
Hồi tôi hỏi cô tại sao lại chọn bộ này, cô ấy bảo tôi cứ đọc trước đi đã.
Nên giờ khi đọc xong rồi, có lẽ là tôi sẽ hỏi.
“Không, không phải đâu. Tất nhiên đó cũng là một lí do, nhưng lí do chính là tớ muốn Aoyagi-kun biết rằng một mangaka khi sáng tác sẽ vất vả thế nào. Bị từ chối những thứ mình dành bao công sức để vẽ ra chỉ vì không thích, dù còn chưa đọc qua chẳng phải buồn lắm sao?”
Charlotte-san không hề giận chút nào.
Ngay lúc này, cô đang nhìn tôi với vẻ dịu dàng, tay đặt trước ngực, mang lại vẻ trưởng thành đến mức khiến tôi khó tin rằng cô ấy bằng tuổi mình.
Cảm giác như đã lâu lắm rồi tôi mới lại thấy mặt này của cô ấy.
Có lẽ là vì gần đây, tôi chỉ luôn thấy vẻ trẻ con trong cô thôi.
Cô ấy là một người vừa trưởng thành nhưng lại cũng vừa trẻ con, hai mặt tuy đối lập nhưng đều miêu tả chính cô.
Nếu hỏi tôi thấy mặt nào hấp dẫn hơn thì, cả hai đều như nhau.
Sự trưởng thành khiến cô ấy thu hút được người khác.
Trong khi vẻ ngây thơ dễ thương lại tạo cảm giác muốn bảo vệ.
Dù không phải lúc nhưng, tôi lại một lần nữa nhận ra rằng mình thích cô ấy.
“Ừ, ừm. Tớ hiểu ý cậu mà Charlotte-san.
Tôi không nói ra những gì mình đang nghĩ, mà chỉ mỉm cười cho qua.
Rồi mắt Charlotte-sáng lên khi bắt đầu lấy thứ gì đó ra khỏi túi.
Oh, đây là…
Khi tôi nhận ra thứ cô ấy đang tìm, tôi chỉ biết cười cay đắng, trái với những gì đã nói lúc trước.
Khi đó, Charlotte-san vui vẻ lôi thứ đó ra đưa lên trước mặt tôi.
“Vậy thì, Aoyagi-kun. Lần sau đọc bộ này nhé?”
Thứ Charlotte-san đưa cho tôi là một cuốn sách có tấm ảnh bìa toàn loli.
“Tớ đã chọn một quyển mà có vẻ Aoyagi-kun sẽ thích đấy!”
“V-Vậy à…”
Tôi chỉ biết cười cay đắng
Tôi phải phản ứng thế nào đây?
Nghĩ mới thấy, giờ tôi bị coi là một tên lolicon rồi à…?
“Cha-Charlotte-san, còn gì khác không?”
“Eh…? Cậu không thích sao…? Lạ thật đấy…”
Khi thấy tôi lòng vòng, Charlotte-san nghiêng đầu thắc mắc rồi nhìn tấm ảnh bìa.
Không, tại sao việc tôi không thích sách loli lại là chuyện lạ chứ?
“Tớ cứ nghĩ là chắc chắn cậu sẽ thích cơ, nên không chuẩn bị trước gì khác… Chịu thôi, chắc hôm nay đành vậy – huh?”
Tôi không biết tại sao Charlotte-san đang thắc mắc đột nhiên lại thốt lên kỳ lạ.
Nhìn cô tôi mới thấy, ánh mắt cô không nhìn vào cuốn manga mà là một thứ khác. Nhìn theo thì ở đó là chiếc điện thoại của tôi đang sáng đèn thông báo.
“Aoyagi-kun, hình như cậu có tin nhắn này.”
“Vậy à. Chắc là của Akira hay Aki – Ah.”
“Eh? Sao thế?”
“Không, không có gì đâu.”
Tôi thốt lên khi chợt nhớ ra, rằng mình chưa đáp lại tin nhắn của Shinonome-san.
Nhìn qua thì tin nhắn ấy không cần nhắn lại cũng không sao, nhưng với Shinonome-san đợi tôi nhắn lại thì sẽ khá sốc đấy.
Mở điện thoại ra xem, quả nhiên người gửi là Shinonome-san.
Nội dung tin nhắn là-
“……(´・ω・`)”
-Biểu tượng cảm xúc ấy như thể đang nói lên sự cô đơn.
Ngay khi thấy nó, chẳng hiểu sao hình ảnh Shinonome-san với biểu cảm như một chú cún bị bỏ rơi hiện ra trong đầu tôi.
Giờ nhắn lại thì chắc cũng đã muộn, nhưng thôi cứ nhắn cho chắc.
“Xin lỗi nhé, tớ bận chút việc nên không nhắn lại cho cậu được.”
Sao mà nói rằng mình không thấy tin nhắn được, vì kiểu gì nhìn qua thôi cũng hiện lên chữ ‘đã xem’ mà.
Nên tôi lấy cớ rằng mình đã xem tin nhắn nhưng không đáp lại được.
Kiểu lí do mà con gái thường dùng để nhắn lại với những người mình không thích, nhưng không phải là tôi lạnh lùng với Shinonome-san hay gì đâu.
Chỉ là tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ sốc nếu tôi nói là mình quên mất thôi.
“Ah, tớ biết mà – Mồ ~…”
Quay sang bên, tôi thấy Charlotte-san đang phồng má nhìn điện thoại mình.
Chuyện này khá lạ khi một người lịch sự như Charlotte-san lại ngó vào điện thoại người khác.
Tôi cũng chẳng biết sao cô lại phồng má lên nữa.
Khi tôi nhìn Charlotte-san tò mò, cô ấy cũng nhìn lại vào mắt tôi.
Rồi dần dần, má Charlotte-san đỏ lên, đôi mắt như hơi sáng lên đôi chút.
Tôi nuốt nước bọt trước sự quyến rũ bất ngờ này, và khi vẫn đang thắc mắc không biết cô nghĩ gì, Charlotte-san đã ôm chặt tôi trong vòng tay.
“Cha-Charlotte-san…!?!? Có chuyện gì…?”
Sự kiện đột xuất này khiến tôi ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn cố hỏi Charlotte-san.
Cái ôm ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn, nhưng nhanh đến mức cảm thấy như sắp đau tim đến nơi rồi…!
“Tớ không biết…”
Charlotte-san nói với giọng giận dỗi, rồi vùi mặt vào tay tôi.
Dù đang dỗi nhưng lại quá đỗi dễ thương đến mức không chịu nổi.
Cái tiến triển này quá tiện cho tôi đi, đến mức tôi nghĩ mình đang nằm mơ.
Nhưng hơi ấm từ cô, và cảm giác từ cánh tay ôm lấy người đang nhắc nhở tôi rằng đây chính là hiện thực.
-Quả nhiên, đã làm đến mức này rồi thì dù có ngờ nghệch đến mức nào đi nữa, thì cũng phải nhận ra được suy nghĩ của cô ấy về mình.
Thế nên, vào ngày mà tôi và cô ấy cùng đi chơi riêng kia, tôi quyết định sẽ bày tỏ hết những cảm xúc thật của mình.[note53902]