Ngày tuyết rơi đầu tiên ở xứ Kai quả thực rất đáng kể, tuyết rơi nặng suốt đêm nên vào sáng sớm hôm sau, toàn bộ cảnh vật bên ngoài cửa hang đều đã được phủ lên một lớp trắng bạc mịn màng.
“Cô chủ, chúng ta thật sự có thể lấy được kho báu ấy trong cái trời bão tuyết khủng khiếp thế này sao?” - Shiu đứng ở cửa hang, cất giọng lo lắng hỏi.
“Kho báu nó không đi đâu cả, nên ngay cả khi có hơi khó khăn một chút thì chí ít nó cũng đem lại cho chúng ta một lợi thế là che dấu vết tích của chúng ta khỏi Tokugawa và Takeda. Chị chắc rằng Tokugawa vào lúc này hẳn đã sai một toán lính lớn để truy lùng cả bọn rồi,” – Lily đáp.
Yukiko hiện giờ cũng đã thức dậy, dù khí trời khá lạnh, nhưng ánh mắt đượm buồn, nhuốm màu u sầu dạo trước của cô đang tràn trề sức sống. Làn da cô ửng hồng, vẻ mặt thì thoải mái, hài lòng không hiểu vì lý do gì.
“Người nói đúng, Tiểu thư Lily. Tuyết càng dày, chúng ta càng phải lên đường sớm. Kho báu nằm ở phía Bắc xứ Kai và chúng ta buộc phải băng qua ngọn núi phía Bắc Thành Tsutsujigasaki để có thể đến đó, thành ra cần phải hết sức thận trọng,” - Yukiko mỉm cười vui vẻ..
Kế đó cô nhìn qua phía Lily trước khi tiếp tục, “Nhưng người cần phải giữ ấm trong thời tiết lạnh giá thế này đấy, Tiểu thư Lily, bởi sức người sẽ yếu đi khi nhiễm lạnh. Người hãy đảm bảo điều đó không xảy ra bởi người giờ đây là chủ nhân cũng như là trụ cột hỗ trợ của chúng tôi.”
Nói rồi, Yukiko cúi xuống, cố làm thẳng đường may bên hông váy của Lily theo cách hơi lóng ngóng.
“Chủ nhân của hai người?” - Lily có thể hiểu lý do Shiu gọi mình là cô chủ, nhưng lại chẳng thể hiểu nổi tại sao Yukiko cũng làm thế bởi theo những gì cô nhớ cô đâu có chấp nhận người phụ nữ lộng lẫy, đã thành hôn này làm người hầu bao giờ. Dù vậy, Lily không để tâm lâu bởi nó cũng chỉ là việc rạch vãnh trong khi cô có truyện hệ trọng hơn cần giải quyết.
Yumi cũng đã thức dậy, và trông qua thì sắc mặt cô cũng rất tốt, không khác Yukiko là bao. Dù gì thì hai người họ cũng là chị em một già. Ấy vậy mà, vẻ mặt cô đang có lúc này không tốt đến mức đó, trong khi ánh mắt nhìn Lily thì thoáng lên chút sợ hãi và bực bội như thể Lily đã làm tổn hại hay lợi dụng gì cô ghê gớm lắm vậy.
“Mau đi thôi,” - Yumi hậm hực lên tiếng.
“A, đợi chút đã,” - Lily vung tay một cái và sau đó lần lượt những lớp vải lụa mỏng, đẹp mắt màu trắng, tím nhạt và hồng nhạt hiện lên. Từng cái đều có kích thước 7 x 7 thước như nhau.
“Hả?” – Cả ba trố mắt nhìn cảnh tượng này.
“Tuy mấy tấm vải này hơi mỏng, nhưng chúng được làm từ chất liệu quý hiếm. Bởi vậy, dù chúng không có bất kỳ đặc tính nào, nhưng do vật liệu ban đầu không phải là lụa thường, nên chúng có khả năng chống lạnh rất tốt. Hãy dùng chúng như khăn quàng ấy, được chứ?” – Lily mỉm cười đáp.
“Ồ, trông chúng đẹp thật, và tôi chưa bao giờ thấy tấm vải nào có chất lượng tốt đến mức này ngay cả trong dòng họ Tokugawa,” - Yukiko bình phẩm đống vải, vừa vuốt qua bề mặt tấm vải trắng xuất hiện thứ hai.
Các cô gái nhìn Lily một lượt từ đầu đến chân đầy thắc mắc và Yumi lên tiếng tiếp theo với một câu hỏi nhằm thõa mãn trí tò mò, “C-Cô lấy đống vải này từ cái xó nào thế?”
Nghe hỏi, Lily cười đầy bí ẩn, “Tới thời tới buổi thì tôi sẽ nói cho.”
Lẽ đương nhiên Lily đã lấy đống vải từ không gian gương. Lần đầu tiên thực hiện, bản thân cô cũng từng rất sốc khi toàn bộ những trang phục nữ giới lấy ra được đều là đồ thật, và dần nhận ra những gì thể linh hồn cô mặc được trong đó đều có thể được kéo ra bên ngoài thế giới thực.
Tuy nhiên, Lily biết mình không có đủ khả năng di dời những tấm bia trong không gian gương và tuy bản thân những bộ đồ ấy rất gợi cảm, nhưng chúng lại chẳng có chút đặc tính thần bí nào, thứ phải nói là rất đáng thất vọng. Có thể nói mớ trang phục đó được tạo ra dành riêng cho mục đích tán tỉnh và bổ mắt người xem vậy. Xét theo kết cấu, chúng được làm từ vật liệu chất lượng cao đến khó tin, thứ mà Lily chưa từng thấy bao giờ, thành thử cô có thể cam đoan rằng chúng không phải sản phẩm từ lụa hay sợi bông.
Với bầu trời phủ mờ hơi sương và mặt đất tuyết trắng ngự trị, các cô gái trong chiếc khăn quàng lụa chống lạnh đẹp mặt bắt đầu chuyến hành trình tìm kiếm kho báu.
So với những người bình thường, khả năng đọc bản đồ và điều hướng của Lily là tốt hơn cả, nên cô nhận trọng trách dẫn đầu cả đoàn dù cả lúc bão tuyết, tất cả đều dựa vào tấm bản đồ cô đã ghi nhớ trong ký ức song song với việc đối chiếu với bản đồ thực.
Mặc dù đường đi khó khăn do tuyết dày, nhưng tình hình lại khả quan hơn rất nhiều so với những gì họ dự định khi lớp tuyết trên đường họ băng qua cho tới lúc chiều tối chỉ chạm đến mắt cá. Kết quả, cả nhóm không giáp mặt bất kì con quái vật bình thường nào và chuyến hành trình cho đến lúc này vẫn tạm thời yên ả dù đâu đó vẫn có những cuộc đụng độ nho nhỏ với đám sói quỷ và vài tên tử sĩ lang thang – thứ hình thành từ xác các Samurai đã mất mạng trong cuộc giao tranh với phiên Shinano. Tất cả đều được cả nhóm dễ dàng đối phó.
Và trong cái may đó, họ cũng chưa hề chạm chán bất kì binh lính nào từ nhà Takeda hay Tokugawa.
Đêm xuống, Lily cùng đoàn của mình đã an toàn vòng qua Thành Tsutsujigasaki Castle thông qua lối phía sau núi, từ đó tiếp tục tiến bước qua vùng tuyết trắng này đã dần nhuốm màu xanh lam của màn đêm.
“Hửmm?” – Vào chính lúc này, Lily cảm thấy có thứ gì đó đáng bám theo phía sau và bất chợt trông thấy hình bóng mờ nhạt của một cô bé nấp đằng sau một thân cây to cách cả nhóm độ trăm thước khi quay lại nhìn. Nhưng một cơn gió mạnh ùa đến và khi cô chớp mắt để nhìn kĩ hơn thì bóng hình đó đã không còn nữa.
Và hiện tượng này đã xảy ra vài lần rồi.
“Cái gì đang diễn ra vậy? Bộ mình mệt đến mức bắt đầu trông thấy ảo giác ở tuyết rồi à?” - Lily thấy có chút mông lung, bèn tỏa linh lực dò thám ra xung quanh nhưng chẳng tìm được gì.
Bởi vậy, cô cho rằng đó là một tinh linh tuyết hoặc ảo ảnh bản thân tưởng tượng ra.
Dù gì đi nữa, Lily không bận tâm đến chuyện này lắm.
Cứ như thế, hướng về rặng núi phía Tây Bắc biên giới phiên Kai và Shinano, cả đoàn liên tục di chuyển suốt ba ngày đường dưới trời tuyết đổ không ngừng. Thế nhưng, khi sắp sửa đến thung lũng đánh dấu trên bản đồ, tuyết dường như lại rơi nặng hạt hơn hẳn.
Trong khi đó, hình bóng mờ ảo của cô gái bí ẩn kia tiếp tục xuất hiện thêm vài lần trên chặng đường của họ, nhưng cũng như khi xuất hiện, nó gần như lập tức biến mất trở thành thắc mắc khó giải. Dù vậy, Lily vẫn không để ý đến vụ đấy mấy bởi kho báu mới là thứ đang xâm chiếm tâm trí cô hiện giờ. Trong vũ trụ Tam giới này tồn tại vô số vị thần cùng các thực thể quyền năng, nên với cô không có gì là lạ khi có một thứ gì đó đang âm thầm theo dõi mình.
Sau khi vất vả vượt qua cơn bão tuyết dữ dội, bốn người bọn họ cuối cùng cũng đến được thung lũng phủ tuyết vào chiều ngày thứ tư của cuộc hành trình. Thung lũng ấy được cấu thành từ hai ngọn núi ở lối vào, khoảng trống hình vòm giữa chúng hợp thành một kẽ đá chỉ cao có vài thước trong khi đỉnh ngọn của cả hai gần như dính vào nhau, tạo nên một vách núi rất dốc. Bên trong thung lũng thì phủ sương mù mịt, hầu như chẳng thể trông thấy được gì, lại còn thoang thoảng mùi yêu khí tương đối lạ kì tỏa ra bên trong lớp sương thông qua giác quan nhạy bén của Lily.
“Thung lũng này… là lối vào dẫn đến kho báu được đánh dấu trên tấm bản đồ,” - Lily cất tiếng.
“E là chúng ta phải thật cảnh giác khi tiến vào trong. Tôi có thể cảm nhận được luồng yêu khí dày đặc bị giam cầm trong thung lũng này,” - Yukiko lo lắng nói.
Yumi tiến đến trước, nhìn chằm chằm vào khoảng không mù sương trước mắt, “Là kho báu, nên hẳn phải có thứ gì bảo vệ nó, phải không?”
Nghe lời phỏng đoán ấy, Lily cũng thấy hơi bất an, lỡ như bọn họ đụng độ phải một Đại quỷ vào lúc này thì sao, lỡ như họ thất bại trong việc đoạt lấy kho báu mà thay vào đó lại trở thành bữa ăn thịnh soạn cho con quỷ đó sau cuộc hành trình dài mệt mỏi vừa qua.
Nhưng nói gì thì nói, đã tiến xa thế này rồi thì không thể quay đầu được nữa, và Lily cũng đã làm một chuyện đáng hổ thẹn với tiền bối thì mới có thể đến được chốn này, thành thử không thể bỏ cuộc giữa chừng được!
“Cùng tiền vào thôi, mà nhớ phải đề cao cảnh giác đấy! À Shiu, em ở giữa đội hình đi,” – Lily nói.
Và rồi, với Lily dẫn đầu, theo sau bởi Yukiko, rồi Shiu và đảm nhận vị trí chặn hậu là Yumi, cả nhóm tiến bước vào trong thung lũng chật hẹp.
Tuyết rơi ít đi trông thấy khi vào khu vực thung lũng, nhưng gió vẫn thổi rất mạnh vì luồng khí bên trong liên tục ùa ra bên ngoài khiến cho các sinh vật hay người bình thường khó lòng có thể di chuyển sâu hơn, nhưng điều đó không phải vấn đề với các Samurai vốn có thực lực vượt trội hơn.
Ngẩng đầu nhìn lên, Lily trông thấy những tường đá tụ lại trên đỉnh thung lũng hẹp đến mức chỉ đủ cho một tia sáng lé loi xuyên qua, làm cô sững sỡ trước cảnh tượng đó trong thoáng chốc.
“À..ừm…” - Yumi bất chợt lên tiếng.
“Sao vậy?” - Yukiko hỏi.
“Em… cần đi giải quyết,” - Yumi phụng phịu nói dẫu phục trang cô đang mặc là một bộ Kunoichi tương đối trưởng thành.
“Em phiền quá đấy! Đi mau đi!” - Yukiko ra lệnh.
“Đừng đi xa quá nhé,” - Lily nhẹ nhàng nói.
Do thung lũng khá hẹp, Yumi chỉ có thể đi lùi lại vài mét, lùi vào một chỗ trũng nơi vách đá mà ngồi xổm xuống, khiến cảnh cô vùi đầu giữa hai gối vẫn có thể trông thấy từ đàng xa.
“Để tôi canh chừng cho,” - Lily bất thình lình xuất hiện trước mặt Yumi khiến cô vô thức vội vàng siết chặt hai chân lại vì sợ. Lẽ dĩ nhiên, Lily không cố tình nhìn Yumi và do cũng hiểu ý nên cô nhanh chóng quay người ra sau đứng trước vừa chìa tay ra với Yumi.
Yumi do dự một hồi nhưng cũng đành nắm lấy tay Lily với gương mặt ửng đỏ.
“Ừm…Tiểu thư… Lily,” - Yumi gọi tên Lily đính với danh xưng có phần gượng gạo, “Chị em bọn ta trong tương lai phải làm gì bây giờ?”
“Yumi, dù cô trước đây đã từng lừa gạt lại còn lập mưu ám hai tôi, nhưng những tôi lỗi ấy tôi đã trừng phạt rồi. Bởi vậy, tôi vẫn sẽ giữ lời, che chở chị em cô trong lãnh thổ của mình theo đúng như những gì chúng ta đã thỏa thuận. Cô sẽ được an toàn, miễn là tôi vẫn còn có khả năng chống lại địch thù,” - Lily nói chắc nịch.
Nghe những lời ấy, Yumi kéo bàn tay siết chặt nơi Lily lại gần hơn, vừa nghiêng đầu thẹn thùng nói, “Vậy à… nếu thế, ý ngươi nói là ngươi sẽ chịu trách nhiệm với ta, phải không?”
“Hả?” - Lily quay lại vì bất ngờ.
“Kyah! Đừng có nhìn!”
“A! X-Xin lỗi.”
“Chậc, thật là… ngay cả chị ta cũng gọi cô là chủ nhân rồi. Bộ cô định bắt ta gọi cô như thế luôn à…?”
“Tôi chưa từng yêu cầu cô phải làm thế. Cô lớn hơn tôi hai tuổi, nên lòng cô hẳn có chút bất bình khi phải gọi tôi là chủ nhân, có đúng không? Nếu đã vậy thì cứ gọi tôi bằng tên thôi. À mà, khi đã vào lãnh thổ của tôi rồi, cô phải gọi tôi là Rin Hime trong những dịp trang trọng.”
“Ưm… dù vẫn thấy hơi khó chịu về những gì cô đã làm với ta ngày hôm đó, nhưng ta vẫn muốn đáp lễ cô vì đã cứu chị ta ra cũng như phục hồi phong thái của chị ấy vơi tư cách là Tổng quản của gia tộc. Vậy nên, ừm, cảm ơn.”
Bản thân Lily cũng thấy có hơi ngượng khi nghe những lời này, “Chuyện số trời mà, tôi đâu có làm gì đâu. Tôi còn phải cảm ơn hai chị em cô vì … việc ấy ấy kia nữa.” – Nói đến đó, gương mặt Lily đỏ bừng mặt xấu hổ khi chợt nhớ lại khoảng thời gian của việc ấy ấy kia.
Cả nhóm tiếp tục hành trình sau khi Yumi đã giải quyết xong xuôi.
Cảng tiến sâu, luồng yếu khí càng dày đặc hơn hẳn, vô tình đánh động cảnh giác nơi Lily và làm tốc độ di chuyển của nhóm chậm lại, từng bước từng bước tiến lên với vẻ thận trọng.
Cùng lúc ấy, đang khi Lily cùng nhóm của mình tập trung cao độ cẩn thận tiến sâu vào trong thung lũng nhằm dè chừng yêu quái lao ra tấn công bất cứ lúc nào, thì cách đó khoảng bốn mươi dặm, một đoàn quân giáp đen hùng hậu đang tiến thẳng về nhóm Lily .
Quân lính của đoàn quân dày đặc đang lội qua lớp tuyết dần dà lộ diện, và bề ngoài nhìn qua thì đó dường như là toán quân mang cờ hiệu gia huy của nhà Tokugawa cũng như ngọn cờ kim cương bốn nhánh của nhà Takeda. Đoàn quân ấy trải dài đến tận chân trời, nơi mà họ hòa với làn sương mù khó thấy, quân số lên đến hàng trăm và từng người đều tỏa ra khí chất hao hùng của một Samurai tinh nhuệ của nhà Takeda và Tokugawa.
P/S: Một câu cho sự delay thôi: Địt mẹ sếp.