Dãy núi xứ Kai mờ mờ ảo ảo trong làn sương trắng toát và cái xe lạnh thu về mang đến từ những cơn mưa không ngừng đổ xuống lớp lớp tán cây đã khô héo. Nhưng trong không gian u uất ấy, đâu đó vẫn còn đấy một thân cây thông vẫn rực rỡ màu xanh tươi sáng, lỏng đỏng nước mưa như thể nó là hình bóng tượng trưng cho vẻ đẹp mùa này.
Vào lúc này, Shimuzu và Lily đang cùng đứng chung dưới một tán dù đỏ thẫm ngay ở chính thân cây ấy.
“Gì vậy? Bộ chị muốn để bao kiếm lại ở chỗ em sao?” - Lily bối rối hỏi, trong tay giữ lấy bao kiếm còn nguyên hơi ấm.
“Em gái của chị, nếu chị để thứ gì đó của chị ở chỗ em, và biết rằng em đang ngóng chờ chị trở về từng ngày từng phút khi mang nó bên mình mỗi ngày, thì tâm trí chị không có gì phải lo cả,” - Shimizu trả lời.
“Thật vậy ư?…Ưm, được, được rồi,” - Lily khẽ đáp với gương mặt ửng đỏ.
“Em này. Tuy Yumi là một con ả khó ưa, nhưng thật lòng mà nói, cô ta chưa phạm phải tội ác nào không thể tha thứ cả. Trong dịp đó, chị đã gặp mặt Haihime và cảm thấy Bách Qủy Địa không hề đơn giản như Đông quốc. Dù chúng ta và Bách Qủy trong mắt nhau có thể không khác gì kẻ thù, nhưng mà, ngay trong nội bộ của Bách Qủy, cùng đang tồn tại một làn sóng ngầm ngày càng lớn, một mong muốn báo thù không lời lẽ nào tả được.”
“Ừm, ừm…” - Lily chợt nhớ lại trận chiến giữa Shuten Doji và Sugawara no Michizane. Nếu bất cứ tên nào trong hai tên Đại quỷ ấy phát hiện ra cô vào lúc ấy, chúng hoàn toàn có thể giết chết cô với một cái búng tay, thế nhưng hình như lúc đấy giữa bọn chúng dường như đang có hiềm khích với nhau.
“Giờ chị phải đi đây em.”
“Hể?!” - Lily nghệch mặt ra giật mình, “Tại sao chứ? Chẳng phải khó khăn lắm chị mới trở về được sao, Nee-san? Chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ sau chừng đấy hiểm nguy mà. Mới đây, chị Uesugi nói chị ấy cũng phải đi xa, giờ cả chị nữa sao, chị mới vừa cứu mạng em mà, cớ gì chị lại bỏ em mà đi khi con tim em vừa rung động hân hoan thế hả, Shimizu Nee-san?”
“Xuỵt!” - Shimizu lấy ngón tay nhẹ nhàng ngắt lời Lily trước khi hé mở đôi môi mọng nước mà đáp rằng, “Em không được phép gọi tên người phụ nữ ấy trước mặt chị, rõ chưa?”
“Hể?”
“Chị cũng không muốn rời xa em đâu, em gái bé bỏng, hơn cả ngàn, cả vạn lần em muốn lúc bấy giờ nữa đấy? Nhưng mà, chị vẫn có một chuyện cần phải làm, giống như em cũng đang có thứ cần giải quyết, đúng không nào, em của chị? Gỉa sử giờ chị kêu em hãy ở bên chị mãi mãi, không bao giờ rời xa chị nửa bước, thì em sẽ làm gì?”
Lily sững người lại khi nghe câu hỏi ấy, bởi cô biết rằng mình không thể làm như thế được. Không có ai có thể ngăn cô cất bước trên con đường cô đã dự định cả.
Và đặt trong trường hợp đó, cô nhận ra bản thân cũng không có quyền ép buộc người chị Shimizu đồng hành cùng mình trên chặng đường này.
Trông thấy vẻ lưỡng lự nơi Lily, Shimizu vươn tay vuốt ve mái tóc cô mà đáp, “Chị sẽ trở về bên em ngay khi chị đã giải quyết xong chuyện của mình, nên từ giờ cho đến lúc đó em phải hết sức giữ mình, được chứ? Chị không phải lúc nào cũng ở gần để bảo vệ em như lần này được đâu.”
“Chị cũng thế… Nee-san. Bảo trọng,” – Nói vậy rồi, nhưng trong lòng Lily cảm thấy chuyện Shimizu định làm rất có thể đe dọa đến tính mạng. Dẫu biết rằng chính mình cũng sớm phải dấn thân vào một cuộc hành trình, nhưng cô chẳng thể chịu nổi khi chứng kiến người thân mình rơi lệ, “Nè, Nee-san, chị định làm gì vậy? Cho em theo với!”
Những lời đó làm gương mặt bình thản nơi Shimizu phút chốc đỏ lên, ánh mắt tran chứa cảm xúc, như thể toàn bộ con người cô đang ngập tràn hạnh phúc như đang chìm trong biển đường.
“Nghe em nói vậy làm chị rất vui đấy, Lily bé bỏng. Dù vậy, chị sẽ không thể làm được chuyện mình muốn nếu có em theo cùng.”
“Hể?! Nhưng mà…”
Shimizu lấy tay ngắt lời Lily lại lần nữa dù trong lòng thực tâm không muốn lìa xa cô, người con gái tựa là tất cả đối với mình. Nhưng chính đó cũng là lý do Shimizu không có lựa chọn nào khác ngoài rời đi. Thế rồi, trong đôi mắt chứa đầy yêu thương, Shimizu nhìn Lily đầy kiên định rằng, “Chị đi đây em. Em phải… giữ mình đấy…”
“Nee-san…”
“Hay hai ta hãy làm thế này? Chúng ta sẽ không nói lời từ biệt, và như thế, trong tương lai, chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại nhai! Bởi không có thứ gì trên trời dưới đất, từ chốn Thiên Đình đến hầm sâu Địa ngục có thể lay chuyển quyết tâm trở về đoàn tụ với em của chị cả!”
Dứt lời, Shimizu kiễn chân mà bất ngờ đặt lên môi Lily một nụ hôn trước khi bỏ lại sau lưng cảm giác ẩm ướt nhưng lạnh lẽo nơi Lily mà rời đi. Tay áo đen dài cùng mái tóc cùng màu của Shimizu tung bay theo gió khi cô bật mở tán dù đen với đường hoa văn cỏ lau ánh vàng mà biến mất vào bóng rừng xa, không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.
Bởi cô biết rằng mình sẽ chẳng thể tiến bước nữa nếu ngoái đầu nhìn lại.
Bởi cô yêu con bé rất nhiều.
Nhiều nhất trần đời.
Đó là lý do cô phải rời xa!
Lily dõi theo bóng lưng đang dần khuất bóng của Shimizu vửa giữ khư khư bao kiếm rỗng, thâm tâm cảm thấy trống rỗng và mất mát, một thứ cảm xúc mà cô chưa từng thấy khi ở cùng với Shimizu trước đây.
Shimizu rời đi trước khi Lily có thể tận hưởng niềm hạnh phúc nảy nở từ khoảnh khắc hai người trùng phùng, chỉ còn đó bóng hình cô độc, nhỏ bé nhưng kiên cường dần biến mất trong lớp sương mù.
“Lộp bộp!” – Vào lúc Lily lấy lại được nhận thức, cơn mưa đã trở nên nặng hạt và cây dù sắc đỏ trong tay cô đã rơi xuống đất không biết tự bao giờ.
***
Sau khi đã đi được một quãng xa đủ để không trông thấy Lily ngay cả khi quay đầu lại trong cơn mưa xối xả, Shimizu cuối cùng cũng ngoái lại, hướng ánh nhìn đầy mong ngóng về hướng người em gái, dẫu chẳng thể trông thấy bóng hình cô nữa.
“Làm gì có chuyện chị sẵn lòng rời xa em chứ? Em là tất cả mọi thứ của chị, là mục đích sống đời chị mà…”
“Nhưng mà chuyện sắp tới, chị không thể bất cẩn được.”
“Nó là mối hiểm họa tiềm ẩn nguy hiểm nhất tới sự an toàn của em. Chị sẽ điều tra thứ đó cho rõ ràng bởi đấy là cách duy nhất để chị có thể thực sự bảo vệ em! Khi mọi chuyện đã hoàn tất, chị sẽ ngay lập tức quay trở về và biến em thành người phụ nữ của chị. Hehehe. Chỉ nghĩ tới đó thôi đã làm mình thấy hạnh phúc rồi.”
“Trở ngại âm thầm đe dọa tính mạng em gái mình phải bị loại bỏ! Bằng mọi giá!”
“Hừm. Cũng khó mà nghĩ được mình lại có thể qua may mắn mà gia nhập vào Bách Qủy. Bằng cách này, mình có thể trợ giúp con bé nhiều hơn trước. Kamakura, Bách quỷ hay Đế quốc Heian, tất cả có thể xuống hết địa ngục cũng được. Chị sẽ làm tất cả mọi thứ miễn là chúng có ích với em, Lily bé bỏng, và mọi hiểm họa – không cần biết đó là ai – chị đều sẽ loại bỏ. Hehehehehehe!”
Shimizu nói ra những suy nghĩ mà cô không thể kể với em gái mình trong cơn mưa và tiếng cười khúc khích êm dịu của cô cứ thế vang vọng khắp núi rừng, những thứ có thể làm chứng chắc chỉ có mưa sương cùng thần núi nơi đó.
Thế rồi, Shimizu quay mặt về trước rồi dần dần biến mất sau lớp sương trắng phủ trên núi.
***
Cùng lúc ấy, Lily trở về hang với tâm trạng không mấy vui vẻ. Cô và Shimizu không cách xa cửa hang bao nhiêu, nên không cần lo chuyện Yukiko sẽ cởi trói cho Yumi bỏ trốn. Vào trong hang rồi, cô vẫn thấy Yumi đang bị trói ở chỗ cũ, nên có vẻ Yukiko thực sự vẫn chưa hề làm gì.
Thái độ không làm gì đó của Yukiko khiến Lily thấy bối rối nhiều hơn, trong lòng thắc mắc tự hỏi liệu cô ta không lo lắng là cô sẽ ra tay trả thù em gái mình hay sao. Thế nhưng, Lily nhớ lại rằng Yukiko chưa từng thể hiện bất kỳ hành động ác ý nào với cô – thứ khiến Lily càng chắc nịch vào nhận xét phụ nữ đã có gia đình quả thực khó hiểu.
“Phụt!” - Yumi nhổ chiếc khăn tay nhồi vào miệng mình lúc trước, ngáp ngáp lấy hơi, vừa ném cho Lily một cái nhìn bực bội, “Này! Thả ta ra! Ta chỉ cần dẫn ngươi đên chỗ có kho báu là được chứ gì?! T-Tuy đúng là ta đã làm chuyện khó tha với ngươi, n-nhưng trong lúc ngươi ngủ, ta hoàn toàn có thể cho ngươi một nhát cơ mà, là ta đã tha mạng cho ngươi đó! Chẳng phải ngươi nên biết ơn hay sao?” - Yumi bướng bĩnh giơ lý cãi cùn như thể đã quên đi cơn đau từ cái tát từ Shimizu một lúc trước.
Lily, đang lúc bực bội vì Shimizu đã rời đi, càng thấy nóng máu hơn khi nghe thấy những lời đó của Yumi. Cô tiến đến kéo sợi dây thừng Yumi đằng sau rồi treo cô ta lên với móc là thanh Katana đáng cắm phập trên trần hang.
Thanh kiếm được cắm khá chắc, nên nó hoàn toàn chịu được trọng lượng nơi Yumi, khiến cô treo lủng lẳng mặt úp xuống trên không trung.
“Chậc. N-Ngươi đang định làm gì vậy hả? Thả ta xuống đi…” - Yumi dường như mới nhớ lại điều gì đó vào lúc này, nên thái độ của cô ta trở nên mềm mỏng hơn hẳn.
Lily ngó lơ cô ta mà quay đầu sang đối diện với Yukiko, “Tôi sắp sửa trừng phạt em gái cô ngay trước mặt cô đấy. Nếu có muốn nài van ỷ ôi gì đó, thì làm nhanh đi. Nhưng chưa chắc gì là tôi sẽ nghe đâu.”
Tuy nhiên, Yukiko đứng dậy với nụ cười nhạt trên môi. Nụ cười này trông rất khác nụ cười Yukiko từng thể hiện trước đây, trông bình thản và yên bình hơn rất nhiều, không còn chút gì dáng vẻ một người phụ nữ yếu đuối, dễ bị ức hiếp hồi trước. Đồng thời, đôi mắt ấy dường như cũng trở nên sáng suốt, sắc bén hơn, đôi mắt của một kẻ nhìn thấu được nhiều điều.
“Không. Tôi sẽ không van xin nài van. Tôi đã rất lấy làm biết ơn khi cô không giết con bé rồi, nhưng đứa em gái này của tôi – người đã trỏ thành trái sâu trong vườn, cô sẽ phạt nó, phải chứ? Vậy để tôi giúp cô một tay,” - Yukiko bình thản nói.
“Hử?!” – Yumi đỏ lên trong hoảng hốt, “C-Chị bị sao vậy Hai? Sao chị lại nói những lời ấy thay vì cứu em chứ? Bộ tâm tính chị đã hóa rồ khi bị lão Tokugawa áp bức rồi ư?”
“Im ngay!” - Yukiko mạnh miệng quát, “Sao mày lại yếu đuối đầu hàng tuyệt vọng rồi đi đầu quân cho Bách Qủy hả! Mày đã làm tổn hại uy tín của nhà Midō, chưa nói gì đến danh dự!”
Shiu, người vốn định cầu xin cho Yumi, ngỡ ngàng trước những lời ấy nơi Yukiko, không hiểu tại sao Yukiko, người vốn là một phụ nữ đã thành hôn có vẻ ngoài nhu mì hiền lành, lại đột nhiên trở nên hung dữ như thế.
Ngay cả Lily cũng chẳng thể nói gì trước sự chuyển biến đầy bất ngờ này. Cô quan sát Yukiko và không hề nhận thấy có bất cứ vết thương nào trên đầu cô, nên bản thân cô cũng thấy sững sờ trước sự bùng phát không biết từ đâu mà ra của cô ta, tâm trí tự hỏi bộ những ai đã có gia đình đều như thế này chăng.
Sau đó, Yukiko, chẳng nói chẳng rằng tiến đến tốc váy Yumi lên. Kế đấy, cô nhấc một chân lên, cởi giày ra rồi thằng thừng đánh vào mông Yumi ba cái liền. Lực đánh đằng sau đó rõ ràng không phải từ một người vợ gia đình bình thường, nói trắng ra là không hề thua kém gì sức mạnh của Yumi!
“Á! Đ-Đau!” – Ngay cả Yumi cũng thấy khóe mắt cay cay trước cơn đau, nhưng cô thấy sốc và nhục nhã hơn cả, “H-Hai à…”
Xong xuôi, Yukiko vòng lên đến trước Lily, rồi quỳ xuống trước khi dâng chiếc giày với những ngón tay mảnh khanh mà rằng, “Cô Lily. Xin hãy dùng chiếc giày người chị tôi đây mà đánh mông thật nặng đứa em gái sai phạm của tôi! Không cần biết mông con bé sau đó có đỏ cành hay không, nhưng xin đừng nhẹ tay với nó!”
Lily thực lòng muốn đánh Yumi nhiều đến độ cô ta phải bật khóc, nhưng cô lại bận tâm trước sự thay đổi của Yukiko hơn, “Phu nhân Yukiko, cô đang…”
Nghe chưa dứt câu, trên gương mặt điềm đạm nơi Yukiko hiện rõ mồn một sự khinh bỉ, “Xin đừng bao giờ gọi tôi bằng cái danh Phu nhân đó lần nào nữa, nó khiến tôi kinh tởm đến rợn người! Tới mức tôi muốn lấy móng tay cào cấu da mình ra!”
Yukiko run rẩy với cơn tức giận khôn nguôi.
Lily thực chẳng thể hiểu những lời Yukiko nói, nên cô nhận lấy giày rồi bối rối cầm nó trên tay trước khi hỏi, “Chẳng phải cô từng nói sống dựa vào một lãnh chúa trong thời kỳ đen tối này thì ít nhất cũng chăn ấm nêm êm, cơm ngày ba bữa, dù cái giá là trải qua chút đắng cay để đổi lấy sao? Giờ cô tính bày trò gì khi kế hoạch của em gái cô đã sụp đổ hả?”
“Thứ lỗi cho tôi, cô Lily, nhưng lời tôi nói không dính dáng gì đến thất bại của đứa em gái này của tôi. Tôi cần phải bảo vệ bí mất thực sự của gia tộc Mido ngay cả khi có phải bán mạng vì nó!” - Yukiko giọng kiên quyết đáp.
“Bí mật thực sự của nhà Mido?”
Lily, Shiu và ngay cả người đang bị trói là Yumi cũng nhìn Yukiko với vẻ ngơ ngác.
“Vâng. Theo góc nhìn của tôi mà nói, tôi hiện tại vẫn đang là Tổng quản thực sự của nhà Midō bởi tôi chưa hề rời bỏ chức vị đấy cả!”
“Gì cơ?!” - Lily và những người khác đều sững sờ khi nghe điều đó.
Thế nhưng Yukiko, vẫn quỳ gối trên đất, thể hiện khí chất mãnh liệt mà một thành viên tộc Kunoichi cổ xưa từng sỡ hữu khi ngước nhìn lên Lily mở miệng cất tiếng với lòng kính cẩn và kiên quyết, “Kagami-Onna, Lily Đại nhân, tôi đã chờ đợi người, không, đúng hơn là, với tư cách là Tổng quản gia tộc Midō, chúng tôi đã chờ đợi Kagami-Onna xuất hiện từ rất lâu về trước!”
P/S: Shimizu: "Chị đi đây."
Lily: "Chị không thể cứ thế xuất hiện, làm em nứng, rồi cứ thế biến mất như vậy được."
P/SS: Rồi cái vòng luẩn quẩn này bao giờ mới kết thúc.