Lily đã từng ghé qua tòa tháp phụ nằm cạnh Thiên Thủ các ngay mới đêm qua, thành thử cấu trúc của nó cô cũng phần nào đó quen thuộc.
Từ phần mái tháp, cô vòng sang phòng của Yukiko và Tokugawa rồi nhảy xuống từ mái hiên rộng rãi. Bên trong phòng, ngồi đấy trong bộ đồ trắng là Yukiko với dáng ngồi bình thản cùng khuôn mặt ửng nét hồng hào.
“Qúy danh của cô là…” - Yukiko trông không có vẻ gì là bất ngờ khi có bóng người xuất hiện từ phía hiên nhà, nhưng đồng thời phản ứng cô đưa ra cũng không phải cách người bình thường sẽ làm.
“Tôi là người hợp tác với em gái cô nhằm giải cứu cô ra khỏi đây,” - Lily tựa người vào cột nhà sau khi đáp xuống phòng.
Dựa vào vẻ mặt của Yukiko, chắc chắn cô ấy biết đến vụ này, “Cứu tôi ư… chắc là mong ước viển vông của Yumi đây mà. Rồi, ngay cả khi có cứu được tôi đi nữa, cô sẽ đem tôi đi đâu? Cô gì này, chẳng phải cô rất có thực lực sao? Dẫn Yumi đi cùng cô rồi rời khỏi đây đi.”
Lily ngạc nhiên trước thái độ ấy của Yukiko, bởi mục tiêu giải cứu lại chẳng hề muốn được cứu có phần nằm ngoài dự đoán của cô – Cơ mà sao cô ta biết mình mạnh? Là phỏng đoán thôi sao? Vị phu nhân nhu mì, phục tùng đang ăn mày lòng thương xót của một Lãnh chúa này xem ra còn khó đoán hơn cả em gái cô ta.
Mà có khi chỉ là mình khó mà hiểu được tâm tư người nữ đã có gia đình.
“Yukiko, sao cô muốn ở lại đây dẫu Tokugawa đối xử với cô không ra gì như thế này?”
Nghe hỏi vậy, ánh mắt Yukiko thoáng lên nét bất lực, “Dù Lãnh chúa Tokugawa là kiểu đàn ông độc ác, hay đánh đập và mắng mỏ tôi thường xuyên, nhưng bộ tôi sẽ có cuộc sống tươi đẹp hơn chờ đợi sau khi rời khỏi đây sao? Ngoài ra, lỡ như ông ta bắt được tôi lần nữa… Ít nhất thì, hiện giờ tôi vẫn còn có cái danh là Phu nhân của Lãnh chúa Tokugawa present và có thể ngẩng cao đầu khi đứng trước người khác.”
“Ngẩng cao đầu cái quái gì khi bị trói như thế hả? Chẳng phải cô từng là Tổng quản nhà Mido sao? Vì cớ gì mà giờ đây lại khúm núm thế này?”
“Hả? S-Sao cô biết chuyện đó…” – Ngay cả một Yukiko trưởng thành cũng thấy có chút xấu hổ, nhưng cô nhanh chóng cúi đầu xuống lần nữa và vuốt vẻ mái tóc, vừa cất giọng não nề mà rằng, “Thời thế thay đổi, phụ nữ cũng vậy. Tôi cũng từng có lúc kháng cự lại, nhưng dần dà sự thỏa hiệp là thứ tôi chọn.”
Lily lắc đầu đáp, “Có lẽ cô đúng. Nói gì thì nói, phụ nữ là sinh vật hay thay đổi và những người đã ở trong hôn nhân gia đình thì lại càng khó đoán hơn nữa. Những dẫu có là gì, tôi phải đưa cô đi khỏi đây ngày hôm nay.”
“Hể?”
Hiện giờ họ đang ở dưới cùng một hiên với Takeda và Tokugawa, nên Lily không mảy may quan tâm đến mấy thứ rườm ra, phức tạp như cố gắng thay đổi tâm thế ‘đội chồng lên đầu’ của người phụ nữ đã lập gia đình này. Cô cần phải kéo cô ta ra khỏi đây để còn lấy kho báu.
“Chị Yukiko,” – Vào lúc này, tiếng gọi bồn chồn của Yumi vang lên bên ngoài cửa.
Cô mở cánh cửa trượt rồi tiến vào trong phòng sau khi đã kiểm tra hành lang trước khi đóng sập nó lại.
Cùng lúc ấy, một mảng trên mái nhà trượt sang bên, và Shiu từ nơi đấy nhẹ nhàng nhảy xuống.
“Chị!” - Shiu vui mừng ra mặt khi trông thấy Lily.
“Shiu,” - Shiu trông không hề hấn gì, có vẻ như Yumi đúng là đã nói thật.
Tập hợp xong xuôi, Yumi bèn lên tiếng, “Chị Hai, ta đi mau thôi!”
“Hể, nhưng mà…”
“Còn nhưng nhị gì nữa hả Hai?! Chẳng phải chúng ta đã nói chuyện này tối qua rồi sao?!” - Yumi lo lắng nói.
“Lỡ chúng ta bị Tokugawa bắt thì…” - Yukiko coi bộ có nhiều nỗi lo khó hiểu thường thấy ở người đã có gia đình.
“Bộ cô nghĩ rằng Tokugawa sẽ để yên cho hai người nếu cứ ở lại đây à?” - Lily lạnh lùng hỏi.
“Tôi biết Tokugawa muốn gì,” - Yukiko đáp, “Đi cùng cô gái này đi, Yumi. Tokugawa sẽ không chạm tay vào được kho báu miễn là em chạy thoát thành công, bản thân chúng ta cũng sẽ đồng thời bảo vệ được bí mật của gia tộc Midō.”
Thấy tình hình dằng cọ mãi không xong, Lily bất lực tiến lên trước, “Chị của Yumi, kể từ giờ cứ gọi tôi là Lily. Chúng ta sẽ có khối thời gian để trò chuyện trên đường.”
“Hể?”
Lily không nói gì thêm mà thẳng thửng xốc nách bế Yukiko lên, “Đi thôi!”
“K-Khoan đã… Cô làm chuyện này quả thực rất liều lĩnh đấy. Cô không biết Tokugawa đáng sợ đến mức nào đây… Cô Lily. Xin cô cứ rời đi cùng với con bé Yumi đi! Sao cứ muốn tôi đi cùng vậy hả?! Tôi đã thành thế này rồi, cơ thể tôi cũng đã bị con quỷ đó làm cho ra ô uế rồi… không cần biết có đi đâu về đâu, chẳng có gì sẽ thay đổi cả,” - Yukiko buồn bã mà vùng vẫy yếu ớt.
Bực bội, Lily xoay mặt Yukiko đối diện với mình. Bản thân Yukiko có chiều cao tương đối, và vóc dáng của cô cũng ẩn chứa ít nhiều sự cao quý, thành thử Lily không tài nào hiểu được tại sao người phụ nữ này lại hành động nhu nhược và ủy mị đến vậy.
“Yukiko, bộ cô nghĩ em gái cô sẽ chịu rời đi khi không có cô sao?” - Lily hằn giọng áp lực.
“Hể?”
“Yukiko, chẳng phải cô bám víu vào tên lãnh chúa đó là vì muốn một cuộc sống không lo lắng gì sao? Vậy thì để tôi nói cho cô biết điều này, tôi còn hống hách hơn cái lão chồng độc ác đó của cô đấy! Thõa mãn chưa hả? Nếu tên Tokugawa dám đứng ra ngăn cản chúng ta, thì những gì trước mắt sẽ là chiến trường và đổ máu đấy! Giờ đi thôi nào!” - Lily nói, lòng tràn đầy tự tin.
“Hả?”
Không cần biết Yukiko suy nghĩ gì và tuy sỡ hữu ngoại hình cao ráo và mảnh dẻ, Lily vẫn dễ dàng dùng lực để ép cô gái có chồng vốn đã mất đi tiếng nói từ lâu theo mình.
Yumi nhìn chị gái với vẻ lo lắng, nhưng cô biết Lily hoàn toàn có lý khi phải dùng đến vũ lực trong trường hợp này. Nếu họ cứ thề chần chừ vì Yukiko, cơ hội trốn thoát của cả bọn sẽ phá sản.
“Chuẩn bị dây thừng mau, Shiu!” - Lily ra lệnh.
“Dây thừng?” - Yukiko ngơ ngác hỏi.
Lily thực sự hết chịu nổi người này, thế là cô nắm chặt tay Yukiko, kéo cô ra hiên mà rằng, “Cô chẳng phải trước đây từng là Tổng quản các Kunoichi sao? Đừng có nói với tôi là cô quên luôn cách dùng dây thừng rồi nha!”
Không đợi câu trả lời, Lily mạnh tay lôi Yukiko lên mái nhà. Dù vẻ mặt có hơi do dự, Yukiko vẫn nhẹ nhàng bước đi trền nền mái láng nhẵn theo sau dấu chân của Lily. Đúng như Lily nghi ngờ, cơ thể cô ấy vẫn còn nhớ được những kỹ thuật cơ bản mà cô từng mài dũa, không hổ danh là thiên tài của gia tộc Mido thuở trước.
Điều này khiến Lily yên tâm hẳn lên, “Shiu, xuống trước thám thính.”
Vâng lệnh, Shiu trèo dây rồi đáp xuống sân sau trước khi ra hiệu cho Lily rằng không có linh canh nào ở gần.
Chẳng nói chẳng rằng, Lily thẳng tay đầy Yukiko khỏi mái nhà.
“Cô làm cái gì vậy hả, Lily?!” - Yumi hoảng loạn.
Tuy nhiên, vào cái lúc tưởng trừng như Yukiko sắp sửa ngã, cô nhanh chóng điều chỉnh tư thế để giữ thằng bằng rồi vươn tay ra tóm lấy sợi dây.
Lily đã lường trước điều này . Rõ ràng là Yukiko vẫn còn đó những kỹ năng nền tảng của một Kunoichi, chỉ là ngọn lửa tinh thần của cô đã bị dập tắt chứ không như phần cơ thể vẫn còn ghi nhớ.
Cả nhóm sau đó lần lượt trượt xuống nhẹ nhàng rồi cẩn thận tẩu thoát khỏi khu vườn với Yukiko ở giữa đội hình. Người lính canh duy nhất ở khu vườn – dường như là một lính cầm thương -
dễ dàng bị Yumi hạ gục với một con dao phi, trước khi cô trèo lên tường thành từ ngọn đồi phía sau và xử nốt hai lính nhà Takeda đi tuần dọc tường cùng cách thức như trên, khiến bọn họ ngã nhào xuống đồi sau khi bị dính đòn.
Bốn người họ tiếp tục dùng dây thừng leo lên tường thành. Và khi giờ đây mọi chuyện đã đi quá xa, ngay cả Yukiko cũng biết rằng mình không thể quay đầu lại được nữa, cô không còn ngần ngại mà dùng sức nhảy xa hơn,
bám vào một cây thông cao lớn già cỗi ở sườn đồi cùng với Lily và những người còn lại rồi men theo hàng cây tiến vào khu rừng.
“Chúng ta trốn thoát như thế ư?” - Lily quay người nhìn lại tường thành sững sững và cảm thấy cuộc đào tẩu của cả bọn cọi bộ có hơi suôn sẻ quá mức. Hàng phòng thủ sân sau của Thành Tsutsujigasaki đúng là có yếu, nhưng lý do hợp lý nhất cho việc đó là do lúc này không phải thời chiến. Thêm nữa, nguyên do mà bọn họ có thể trốn thoát êm xuôi cùng là nhờ sự hợp tác giữa bên trong và bên ngoài, những người hiểu rõ hoàn cảnh hiện giờ bên trong thành.
“Đi! Chúng ta rời khỏi đây trước!” - Yumi nói.
“Từ từ. Chúng ta đi đâu cơ?” - Lily hỏi.
“Trốn lên vùng núi phía Đông Bắc xứ Kai trước rồi tính tiếp!” - Yumi đáp.
Vùng Đông Bắc xứ Kai là vị trí của Vô Tận Sơn, thành thử Lily có hơi lưỡng lữ, nhưng sau cùng cô không nói thêm gì cả bởi cô tin phán đoán của Yumi là đúng đắn. Trước mắt, họ cần thoát khỏi sự đe dọa từ Tokugawa và Takeda cái đã, nên không cần biết họ sẽ phải chạy đi đâu, lựa chọn tối ưu nhất lúc này là lùi vào chốn rừng sâu rồi bàn bạc đường đi nước bước sau này.
P/S: Điềm.