“Chị, chúng ta làm gì bây giờ?” - Shiu hỏi.
Do Lily và Shiu đã tự nhận mình là một cặp chị em Samurai lúc tiến vào thành, họ cần phải hành xử cho đúng với vai diễn trên đang khi di chuyển bên trong thành.
“Cứ đi trên đường thế này dễ bị để ý lắm. Tốt nhất là cứ nên đợi tới lúc bình minh rồi thu thập thông tin về tình hình thành trấn vậy,” - Lily đáp.
“Nhưng lỡ như trong các nhà trọ khác cũng có yêu quái thì sao? Giờ đang lúc lệnh giới nghiêm, rất có thể phần
lớn các nhà trọ còn mở cửa đều là bẫy cả.”
“Đúng ha. Lý do trăm mạng người thiệt mạng trong nhà trọ này mà không bị phát hiện chắc không phải vì nó nằm sâu trong hẻm tối. Nếu cứ tiếp tục đi lòng vòng, có khi chúng ta còn phát hiện ra vài sự lạ thường ở đâu đó trong thành với mức độ nghiêm trọng nữa kìa,” – Lily tiếp tục, “Phần lớn dân cư trong thành đều đã chuyển đi hết, thôi thì tốt nhất hai ta cứ tìm một căn nhà bỏ trống làm chỗ sống tạm đi đã. Chị có thể thi triển chút ít linh lực do thám đủ để không đánh động đến Lãnh chúa Takeda trong tháp thành kia, mà ngay cả khi ông ấy không ở trong đấy đi nữa, cũng khó có khả năng ông ta hiện diện ở khu thường dân này.”
Quyết định như thế, Lily và Shiu rời khỏi nơi sặc mùi máu tanh đó và nhanh chóng tìm thấy một ngôi nhà trung lưu tương đối sạch sẽ nằm khuất sau những thân cây ở một khu vắng vẻ của sườn đồi. Từ nơi đó có thể nhìn thấy bao quát một nửa thành trấn, nên sau khi xác định bên trong không có bất kì quái vật nào thông qua linh lực dò thám, cả hai người tiến vào trong, chọn nơi đây làm nơi trú ngụ tạm thời.
“Không biết hôm nay có ban ngày không nữa,” - Lily cất tiếng, ánh mắt trông về phía bầu trời qua khung cửa sổ.
“Thật sự không có con quái nào ở đây ạ?” – Căn nhà này từ lâu đã không có người ở, bầu khí bên trong nhuốm màu ảm đạm khiến Shiu cứ lo lắng liên tục ngó nghiêng qua lại.
“Chị đã dùng linh lực khám xét xung quanh rồi,” - Lily nói, “Thả lỏng đi. Chúng ta có thể nghỉ ngơi thoải mái ở đây một lúc.”
“Được rồi,” – Nghe vậy, Shiu hoàn toàn tin tưởng Lily.
…
Đêm hôm ấy kéo dài như vô tận.
Vào lúc này, một toán binh độ khoảng trăm người đang tiến bước trên con đường núi xứ Kai, hướng thẳng về Thành Tsutsujigasaki.
Dẫn đầu cả đoàn là một nhóm gồm các Samurai cao lớn trong bộ giáp đen, trên đầu đội chiếc mũ chiến sừng vàng cong, từng người đều mang dáng vẻ toát ra khí chất đầy hùng dũng, kiên cường.
Thủ lĩnh của họ là một Samurai dũng mãnh trong bộ giáp đen, có chiều cao hơn ba thước, cưỡi trên lưng một con chiến mã khổng lồ có làn da đỏ sẫm đủ sức để so sánh với Nioh. Bộ giáp đen của vị Samurai đó có xen lẫn vài mảnh giáp màu lục lam và vàng sẫm, trong khi chiếc mũ chiến phía trên thì được làm nổi bật với cặp sừng hươu lớn trông không khác gì của những tà thần cổ xưa, khiến cho dáng vẻ con người ấy thêm phần kinh sợ.
Người đó sở hữu gương mặt chữ điền với chân mày rậm đi kèm với sống mũi cao và đôi mắt tinh tường sắc bén. Thần thái nam tính từ người ấy tỏa ra tương đối hùng hồn, mãnh liệt nhưng vẫn không mất đi vẻ khôi ngô tuấn tú đủ sức làm rung động con tim phụ nữ.
Vị Samurai thúc ngựa dừng lại khi trông thấy ánh sáng lờ mờ của Thành Tsutsujigasaki trong bóng đêm đàng xa. Kế đó, ông ta quay lại và đứng chờ một người đàn ông tuổi tầm ngũ tuần, thân hình bệ vệ, cưỡi trên lưng một con bò mộng toàn thân đen tuyền, đôi mắt đỏ máu và cặp sừng cong vút đang vững bước tiến đến quan sát trấn thành phía trước họ.
Vị Samurai hùng dũng kia cao hơn nhiều người đàn ông mới đến, nhưng vẫn tỏ thái độ kính trọng và trung thành. Ông cúi đầu nói, “Bẩm Đại nhân Tokugawa. Đó là Thành Tsutsujigasaki, nơi nhà Takeda cư trú.”
Tokugawa Shigemori nhìn về tòa thành u ám đàng xa rồi cất tiếng, “Honda Yahatarou. Lần này chúng ta đi sâu vào núi, thế mà không hề bị lũ yêu ma quấy phá dù chỉ là một lần. Tất cả đều là nhờ năng lực của ngươi đấy. Hahaha.”
“Bẩm Chúa Công, thần chỉ là dân nhà võ tầm thường, và việc không có lấy một con yêu quái quấy phá thực sự khiến thần thất vọng. Nếu có một lượng lớn yêu quái tấn công chúng ta, thần sẽ rất vui lòng được săn lùng và thu thập hồn yêu của chúng!”
Honda Yahatarou sử dụng một cây thương thép sáng loáng có chiều dài không tưởng lên đến năm thước trông còn đáng sợ hơn nhiều so với một thanh tachi, chưa kể ở đầu chuôi thương còn có một mũi giáo chữ thập đi kèm với một cái đầu chuồn chuồn cỡ lớn bằng đồng, chân thực, trông rất dữ tợn làm vật trang trí.
“Hahahahahaha! Honda thân mến của ta, ngươi quả là bề tôi trung thành và dũng cảm. Nhưng mà, địa điểm chúng ta đến lần này là trấn thành của người anh em Takeda. Tuy chúng ta đến thăm, nhưng không phải lúc để ngươi thể hiện thực lực của mình!”
“Đã rõ thưa ngài! Qủa là một tin ấm lòng! Dẫu vậy, dù có là gia tộc Takeda đi nữa, thì miễn là lệnh của Chúa Công ngài, thần sẽ lấy đầu bất cứ ai dám cản đường!” - Honda vui vẻ cúi đầu.
“Honda. Ông bạn Takeda ta sở hữu sức mạnh phi thường và nếu như không có ngươi đồng hành cùng ta chuyến này, ta thực không dám tự mình đến thăm người mang danh Con hổ xứ Kai đâu. Nhưng, kẻ thù không nhất thiết phải là người của gia tộc Takeda.”
Honda không hiểu lời của Shigemori lắm, chỉ tiếp tục cúi đầu, “Hừm! Ngoài ngài ra, Chúa Công, ba người còn lại của nhóm Furinkazan chẳng là gì trong mắt thần!”
“Hehehehehehe,” - Shigemori nhìn vị tướng cao lớn, hùng dũng nhưng cũng không kém phần điển trai bên cạnh mình mà thầm nghĩ bụng, “Lãnh chúa Kamakura, ôi Lãnh chúa Kamakura, ngài hẳn không thể ngờ được rằng tôi lại có thể tìm thấy một tên lập dị như vậy ở xứ Mikawa, một kẻ có sức mạnh chỉ đứng sau nhóm Furikazan. Xét riêng về sức chiến đấu, ngay cả Con hổ xứ Kai và Con rồng xứ Echigo có khi cũng không phải đối thủ của hắn! Hơn hết, Honda thân mến của ta vừa hùng dũng, vừa khôi ngô, trung thành lại vô song. Nếu hắn khôn hơn chút thì quả là tốt, nhưng bản thân chuyện đó cũng ổn bởi nó không quan trọng… Nó chỉ khiến cho ta kiểm soát và chiếm được lòng trung của hắn dễ dàng hơn thôi. Đầu óc hắn mà sáng dạ hơn thì khó trị lắm. Hehehehe.”
Cùng lúc ấy, ở chiếc xe kéo trang nhã nằm gần cuối đoàn là nơi mà vợ của Tokugawa Shigemori, Yukiko, và Kunoikichi, Mayumi đang yên vị.
“Thứ lỗi cho chị nhé, Yumi. Chỉ vì chị mà em bị ép phải đi cùng và nghe theo lời Shigemori,” - Yukiko dịu dàng nói.
“Không phải lỗi của chị. Nhiệm vụ của em vốn là tiếp cận Shigemori và củng cố mối quan hệ giữa ông ta với Bách Qủy. Tuy bề ngoài em kháng lệnh là thế, nhưng ngay cả khi lão ta không lấy chị ra đe dọa, em vẫn sẽ thực hiện yêu cầu của lão,” - Mayumi ngồi thế chính tọa vô cùng nghiêm chỉnh với thanh kiếm thẳng giắt sau lưng.
“Nhưng mà, Chị Yukiko, bộ chị thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ trốn sao? Nếu chị đúng là đã từng vì yêu mà trốn đi cùng tên trà nhân dạo trước, chẳng lẽ chuyện trả thù, chị cũng không nghĩa đến ư?” - Mayumi hỏi.
“Yumi, em vẫn còn quá non trẻ. Chẳng lẽ em vẫn còn trinh?”
“Hể?” - Mayumi giật mình, gương mặt lập tức đỏ lên, “Hai, tự dưng hỏi cái gì vậy?!”
“Phụ nữ còn trẻ tìm kiếm tình yêu, nhưng khi trưởng thành hơn, thứ mà họ cần là một người mà họ có thể nương tựa, nhất là những phụ nữ trong thời kỳ loạn lạc thế này. Vị trà nhân lúc đó, anh ta không thể bảo vệ chị và kết quả là chị bị Shigemori đoạt lấy, nên việc chị nương tựa Shigemori âu cũng là lẽ đường nhiên. Phụ nữ chỉ cần một con đường sống qua thời đen tối này theo cách của mình, thế thôi,” - Yukiko bình tĩnh đáp kèm tiếng thở dài.
Mayumi nhìn chị gái mình, lòng đầy đau xót khi thấy chị đã trở thành một người vợ nhút nhát. Dẫu vậy, cô bắt đầu có chút hoài nghi khi đồng hành với chị gái mình mấy ngày nay. Bởi thế, Mayumi cúi đầu hỏi, “Thật là vậy sao?”
“Hầy. Thế còn gì khác nữa à?” - Yukiko ngước mắt cất tiếng, “Chị được trao cho số phận như vậy. Có là thật lòng hay bất đắc dĩ, đó không phải thứ phụ nữ chúng ta có thể quyết định. Cách để một người nữ có thể sống thành công trong thời buổi hỗn loạn hiện nay là biến những thứ ta ghét và giả tạo nhất thành những thứ hiện thực và yêu thích. Nếu không, chúng ta chẳng thể thay đổi được gì, chỉ có thể kết thúc trong buồn rầu và trống rỗng.”
“Hừm! Đó đúng là lý do thuyết phục đấy, nhưng mà…”
Ánh mắt Mayumi bất chợt sáng lên và với tốc độ phi thường của mình, cô rút kiếm hướng về Yukiko vốn đang ngồi trước mặt mình.
“Vù!”
Cơn gió tạo ra sau đấy khiến mái tóc dài của Yukiko bay phất lên, và lưỡi kiếm bạc lấp lánh ấy chỉ cách phần trán Yukiko một khoảng mỏng manh như sợi chỉ.
Dẫu vậy, ánh nhìn nơi Yukiko vẫn bình thản như thường và cô không hề nhúc nhích dù chỉ một chút, vẻ mặt hoàn toàn vô cảm.
Thế nhưng, Mayumi nhận ra một thứ vào thời khắc cô trông thấy cái nhìn tĩnh lặng nơi đôi mắt người con gái ấy.
“Hừ!” - Mayumi hắng giọng lạnh lùng một tiếng, và cả hai không nói gì với nhau một lúc lâu.
Thiên tài sáng chói một thời của gia tộc Midō, người chị gái mà Mayumi chưa từng có thể đánh bại, dường như đã quay trở lại vào khoảnh khắc đó.
Mayumi trong lòng không khỏi kinh ngạc, “Đây rõ ràng không phải là một người vợ bình thường cố sinh tồn trong thời kỳ hỗn loạn. Đối mặt với đường kiếm chớp nhoáng như vậy, người bình thường làm gì không có phản ứng! Nói cách khác, vô cảm chính là phản ứng đáng sợ nhất. Chị Yukiko đã nhìn thấu đòn tấn công của mình trước cả khi mình xuất kiếm! Rốt cuộc chị đang toan tính gì khi đội lốt một người vợ nhu mì vậy, chị Yukiko?”
…
Trong khi đó, Lily và Shiu đều đang say giấc dưới sự bảo hộ của phép báo động.
Hồi trước, Lily có thể giữ sự cảnh giác ngay cả khi đang ngủ, nhưng đêm hôm nay, chiếc gương yên vị nơi thắt lưng cô bông phát ra một thứ ánh sáng tím kỳ lạ chưa từng thấy. Tuy nhiên, luồng sáng ấy không kéo Lily vào trong không gian gương, mà thay vào đó là vùng đất của giấc mơ.
“Mình… đang ở đây đây?”
Nhìn xung quanh, Lily thấy đó là nơi phủ đầy bóng tối.
Sao mình lại tỉnh giấc ở nơi tối như mực thế này?
“Chẳng phải mình đang ở trong một ngôi nhà tại thành Tsutsujigasaki sao? Hay đây là mơ? Không. Nếu là vậy, sao mình biết nó là mơ được chứ? Cơ mà, coi bộ mình không tự đánh thức được rồi.”
Lily bước đi trong màn sương đen và rồi bất chợt đụng mặt với một con chó trắng khổng lồ.
Nhìn qua thì con chó ấy trông rất quen. Nhưng trước khi Lily kịp hỏi gì, con chó đã vội vàng quay đầu bỏ chạy ngay khi trông thấy bóng dáng cô. Tuy đã cô đuổi theo, nhưng những gì trước mắt Lily chỉ là một màn sương tăm tối, không thấy vết tích của con chó đó đâu cả.
Bất thình lình, màn sương phía trước cô bỗng trở nên hỗn loạn và lần lượt nhiều con quỷ cao lớn sừng sững với nước da đen kịt bước ra từ đó. Thấy thế, Lily sợ hãi vô cùng do giờ đây cô chỉ có độc mỗi bộ Yukata mỏng manh, không vũ khí, cũng không có chỗ chốn. Dẫu vậy, đám quỷ ấy như thể không hề trông thấy cô, cứ tiếp tục bước đi thậm chí là đi xuyên qua người cô.
“Gì vậy? Bộ mình không tồn tại à? Nơi này không phải thế giới thực, nhưng rốt cuộc nó là gì?”
Lòng tuy sợ, nhưng cô biết rằng, tất cả mọi sự kiện dị thường bí ẩn đều có thể là đầu mối dẫn đến tiền bối của cô. Do đám quỷ không nhìn thấy được cô, Lily quyết định quay lại theo sau chúng.
Lũ quỷ ấy dường như đang tập trung lại một khu vực nào đó, xung quanh có vô vàn yêu ma quỷ quái. Tò mò, Lily tiếp bước, đi xuyên qua lớp lớp quỷ ma để tiến lên hàng đầu. Tại đó, cô trông thấy một cô gái, vẻ ngoài trưởng thành, diện mạo vô cùng xinh đẹp đang trôi nổi trên không trong vầng hào quang màu ánh bạc giữa rừng quỷ.
Người con gái ấy chỉ mặc mỗi bộ nội y mỏng manh bao gồm một chiếc quần lót tam giác nhỏ nhắn có dây buộc nhằm che đi vùng thầm kín trong khi phần ngực được giữ lại bằng một dây vải nhỏ họa hoằn lắm mới có thể giữ cho đôi gò bồng đảo đẹp không tì vết ấy của cô lộ ra khỏi dải vải – thứ dường như có thể tuột ra bất kì lúc nào.
Người con gái ấy sỡ hữu nhan sắc chững trạc trưởng thành cùng sự bình lặng sâu lắng đi kèm với mái tóc đen dài có thêm vài lọn tóc xinh xắn màu thiên thanh dài hơn chút đỉnh xen lẫn. Trên trán cô đeo một dải băng trắng, mái tóc được xẻ đều làm hai phần, duyên dáng đổ xuông bờ vai cô dọc theo hai bên thái dương.
Vẻ mặt cô có phần lạnh lùng xa cách, nhưng hai gò má lại có chút ửng hồng. Dáng người mảnh mai và quyến rũ của cô được bao bọc trong một lớp mồ hôi thoang thoảng mùi ngọt dịu, không hề có chút mỡ thừa. Ngoài ra, dẫu toát lên nhan sắc trưởng thành của một gái ba mươi, nhưng làn da cô lại trẻ trung, căng mịn như thiếu nữ đầu xuân.
Và một người con gái như vậy, vốn đang bận trên mình bộ đồ phong phanh bán xuyên thấu, đang thực hiện một vũ điệu đầy mê hoặc và nghiêm trang với một chiếc Gohei - gậy lễ nghi trong đạo Shinto, giữa rừng quỷ háu đói, nước miếng chảy ròng ròng.
Vũ đạo đều trang trọng nghiêm túc, không hề tỏa ra một chút quyến rũ nào, nhưng khi người thực hiện lại là một cô gái trưởng thành gần như khỏa thân kia với vẻ đẹp hoàn hảo thì dù không muốn, nó cũng toát ra sự khiêu khích, dâm đãng khó tả.
“C-Cô gái này là ai? Và sao lại biễu diễn một điệu múa trang nghiêm như vậy trước mặt lũ quỷ, đang khi mặc trên mình bộ đồ thiếu đứng đắn đó?”
Lily có cảm tưởng đã từng gặp cô gái ở đâu đó, nhưng cô lại không tài nào nhớ ra.
“Aaahh!”
Lily giật mình thức giấc.
Nhìn lại mình, cô trông thấy bản thân đang ướt đẫm mồ hôi, nhiều đến độ sàn nhà cũng âm ẩm, khiến cô cũng phải thắc mắc liệu đó có phải là mồ hôi hay không. Tuy nhiên, Lily không có thời gian để ý đến mấy thứ nhỏ nhặt đó mà bắt đầu ngẫm lại giấc mơ kỳ lạ mà đáng xấu hổ vẫn còn lưu giữ trong trí nhớ.
“Vậy ra, đó quả là một giấc mơ… nhưng tại sao nó lại khác mấy giấc mơ thường ngày, và ký ức về nó vẫn còn rõ ràng như thế? Thêm nữa, sao mình lại có thể nhận ra nơi đó có khả năng là một giấc mơ nhỉ?”
Ngay lập tức, Lily với óc thông minh đặc biệt của mình đưa ra kết luận.
“Phải rồi! Nó đúng là mơ!”
“Nhưng không phải giấc mơ của mình.”
“Mà là của… cô ta!”
P/S: Ờ - How? Rồi tại sao lại cho cảnh Ecchi vô đây, hả Tác?