Kotoka đã quá quen với mấy vụ ‘làm ăn’ như vầy. Thành thử, cô mỉm cười đáp lại, “Vậy ra đây là ngài Daisuke Emon, Hắc Hổ xứ Izu. Xin lượng thứ cho sự bất kính của tôi nếu có. Chúa Công tôi đây, Rinhime, là Shugo mới của Cảng Izu được Lãnh chúa Kamakura. Đây là lần đầu tiên chúng tôi đặt chân đến nơi này, nên có lẽ sẽ có nhiều điều cần tham khảo ý kiến của ngài rồi, Ngài Emon.”
Daisuke Emon nheo mắt nhìn Kotoka mà nuốt nước bọt khi ánh mắt gã lướt từ đường viền cổ xuống tới phần khe ngực tuyệt đẹp với làn da trắng ngần. Kế đó, gã ngước mắt nhìn Lily vốn đang ngồi xa xa đằng kia rồi thầm cảm ơn thần may mắn vì cô cũng là một thiếu nữ xinh đẹp đầy quyến rũ.
Ngắm đã rồi, Emon bỗng phá lên cười khanh khách mà rằng, “Là Ssamurai từ Kamakura được Lãnh chúa Kamakura chỉ định làm Shugo, thế sao lại cưỡng bước lấy nhà của ta hả?”
“Nhà cùa ngài?” – Kotoka giật mình trong thoáng chốc, nhưng rồi lại khúc khích đáp, “Hẳn là ngài đang đùa, Emon Đại nhân. Tôi đã mua lại ngôi nhà này từ một nhà buôn Izu tên Oozake Yasushi với giá 500 kwan.”
“Cô mua nó à? Cô mua nó sao được khi không có sự đồng ý của ta?”
“Heh, ngôi nhà này vốn dĩ thuộc quyền sỡ hữu của ngài Yasushi và tôi còn có trong tay chứng từ nhà đất làm bằng chứng rõ đây. Có cần tôi đem ra cho ngài xem không, Emon Đại nhân?”
“Cóc cần! Chứng từ gì đó ta không quan tâm. Tên Oozake nợ tiền ta nên đã thế chấp căn nhà này từ lâu rồi, giấy nợ và giấy thế chấp còn sẵn đây!” - Daisuke Emon rút từ áo ra vài tờ giấy rồi phe phẩy chúng trước mặt Kotoka.
“Thế thì lạ nhỉ,” - Kotoka chẳng thèm liếc lấy giấy nợ ấy lấy một cái mà thẳng thừng nói tiếp, “Nếu nó thực sự đã được thế chấp, thì tại sao chứng từ nhà lại ở chỗ tôi chứ không phải ngài, Emon Đại nhân?”
“Một thằng thất học như ta làm sao biết được hả?! Ta chỉ biết là từng đứa trong cái làng này đều biết tên Oozake đó đã thế chấp căn nhà với ta, nên giờ có trách thì trách cái sự thiếu hiểu biết và cái xui rủi của cô ấy! Rồi. Đây là nhà ta, nên tụi bay mau bỏ trống nó ngay lập tức!”
Thấy vậy, Sugiyama tiến lên trước định cãi tay đôi, nhưng Kotoka ngáng tay dừng anh ta lại rồi nói tiếp, “Ngài Emon. Chiếu theo luật lệ Đế quốc Heian, chứng từ là thứ chứng minh quyền sỡ hữu đất. Nên dù ngài có mang bao nhiêu người tới đi nữa, thì tất cả đều vô giá trị. Còn về món nợ giữa ngài và Oozake, chúng tôi không liên can…”
“Cô nói, luật lệ à?” – Emon nói, đánh mắt liếc tay thương buôn Oozake đang sợ hãi cúi gầm đầu xuống lén nhìn Kotoka, “Anh em. Cho cô ta biết luật xứ Izu là gì!”
“Hahahahahaha!” – Đám côn đồ cười khẩy chế diễu trước khi tên gù lưng lên giọng tuyên bố, “Để ta nói cho mà nghe, lũ ngoại lai. Ở cái Cảng Izu này, đại ca bọn ta, Hắc Hổ Daisuke Emon, chính là luật!”
“Phải! Ta là luật! Lôi cái tên đó lên đây!” - Daisuke Emon hét.
Vừa dứt lời, chúng lôi sền sệt người lái buôn trung niên Oozake, trông có vẻ đã bị đánh tơi tả lên trước.
“Giờ nói. Bộ mày chừa từng thế chấp nhà cho tao hả?”
“Tôi… có…”
“Thế sao mày lại bán cho bọn này?”
“B-Bởi vì tôi muốn lừa họ! Chuyện này không liên quan gì đến ngài hết, Emon Đại nhân. Ngôi nhà và mảnh đất này đều thuộc về ngài!” - Oozake rõ ràng đã bị đánh đập thậm tệ và đang sợ hãi cho tính mạng mình. Thành thử, việc ông ta hùa theo vở diễn của bọn đánh mình âu cũng là lẽ đương nhiên.
“Ngươi…” – Kotoka tức run người, không ngờ mình lại đụng mặt một tên cặn bã như vậy.
“Giờ thì sao? Ngay cả người chủ trước cũng đã lên tiếng thừa nhận rồi, thế sao bọn bay còn chưa chịu biến khỏi đây nữa hả?!”
“Emon Đại nhân,” – Thái độ nơi Kotoka đã dịu xuống vài phần, “Bên chúng tôi có mặt Shugo được đích thân Lãnh chúa Kamakura chỉ định. Tốt nhất là ngài nên thương thảo và giải quyết vụ này trong hòa bình.”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Daisuke Emon đổi khác, lộ hết vẻ dâm tà ra ngoài, “Thương thảo hả? Cũng được thôi. Nếu cô em không muốn rời khỏi đây, thì cứ để ta vào sống chung với mấy quý cô xinh đẹp thì sao. Ta thậm chí còn có thể cân nhắc miễn tiền thuê nhà luôn.”
“Phải!” – lũ côn đồ ở bên cũng om xòm chen vào, “Cô cũng phải ngủ với đại ca bọn này mỗi đêm nữa!3”
Kotoka cau mày, “Daisuke Emon. Ngươi có nhận ra mình đang xúc phạm ai không? Rinhime là thành viên cốt cán cùa gia tộc Genji được đích thân Lãnh chúa Kamakura phong tước! Bộ ngươi nghĩ ngươi có thể…”
“Hahahahahaha! Ta cóc quan tâm đến lũ nhà Genji hay Hojo. Ở cái Cảng Izu này, ta là luật, rõ chưa?! Cô khỏi cần lấy cái tên Lãnh chúa Kamakura đó ra để hù dọa ta đâu. Nếu có khả năng, thì đi đi, đi yêu cầu lão Lãnh chúa Kamakura đó sai lính đến bắt thằng này đi! Lũ đàn bà không thể quản lý nổi lãnh thổ mình thì chỉ nên rúc đùi lão ta mà khóc thôi, thủng chưa hả?! Lãnh chúa có khi sẽ lên tiếng an ủi mấy cô đấy! Hahahahahaha!”
“Hahahahahaha! Hahahahahaha!” – Đám côn đồ cũng đồng loạt cười khúc khích.
“Daisuke Emon!” - Kotoka hằn giọng nói.
“Đủ rồi,” – Vào lúc này, Lily - vốn ngồi im trên bục, liền đứng dậy lên tiếng.
Toàn bộ đám côn đồ đồng loạt chuyển hướng nhìn cô.
“Êy, anh đại. Coi bộ đứa con gái kia sắp sửa đi ra kìa.”
“Nom trông cũng đẫy đà dữ dằn gớm, một bé thử hoàn hào cho đại ca chúng ta! Rinhime Đại nhân! Hahahahahaha!”
Lily bỏ ngoài tai mấy tiếng hò reo của đám đông mà cứ thế bước xuống bậc thềm, bước lên vùng đất khô cằn với đôi tất trắng của mình.
“Ngươi nói mình là luật của Cảng Izu, đúng không nhỉ?” – Lily tiến tới, nhỏ giọng hỏi.
“Hử? Ừ đấy! Ở đây ta là luật!”
“Ừ-Ừ,” Lily dừng ngay trước mặt Daisuke Emon rồi nói, “Vậy thì kể từ giờ, luật nên được thay đổi rồi.”
“Hể? Gì cơ?”
“Daisuke Emon. Ta buộc phải phiền ngươi thông báo cho toàn bộ đám anh em ở Izu rằng kể từ ngày hôm nay, Kagami Lily này sẽ là luật ở đây.”
“Ể?!” – Nghe những lời ấy, Daisuke Emon giật mình trong khi những kẻ khác cũng ngạc nhiên không kém.
“Hahahahahaha!”
Kế đó, chúng bật cười nghiêng ngả.
Sau khi cười chán chê, Daisuke Emon liếc mắt trông xuống một Lily, vốn thấp hơn gã tầm nửa cái đầu, đang im lặng nhìn hắn thỉnh thoảng lại nghiêng đầu sang bên.
Bất thình lình, Daisuke Emon tung một đấm thẳng mặt Lily!
“Ùynh!” – Chấn động sau đó mạnh đến độ tạo ra cả luồng gió lớn, còn bản thân Lily thì cả cơ thể run rẩy lùi lại đằng sau, người đứng nghiêng sang bên khiến mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt.
“Chúa Công!”
“Rinhime Đại nhân!”
Lũ côn đồ cả gan đến mức dám đấm Lily!
Sugiyama nghiến răng kèn kẹt khi trông thấy cảnh tượng đó, và toàn bộ lính tráng nhà Saionji đồng loạt tuốt kiếm sẵn sàng lao vào chém giết đám hỗn xược.
“Lùi xuống!” - Lily nhỏ giọng ra lệnh; vẻ mặt vẫn lẩn khuất sau mái tóc suôn mượt kia.
Dẫu Daisuke Emon trông không khác gì lũ du côn du đãng, nhưng khi gã đẩy ngã Sugiyama, Lily ngay lập tức phỏng chừng sức mạnh của hắn ta phải ngang một Kengo Thượng đẳng.
Lý do mà Hojo thất bại trong việc điều hành Cảng Izu là vì sự hiện diện của những tên cầm đầu đám côn đồ -
có sức mạnh ngang tầm Hắc Hổ, được biết đến với cái tên Tứ Hổ Izu. Do Cảng Izu Port không phải vùng lãnh thổ trọng yếu của nhà Hojo, nên họ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện cử một cường giả dẫn một toán quân đi dẹp yên đám cướp cạn này. Thêm vào đó, lũ bặm trợn này mỗi khi đánh mùi có quân tiến đánh Izu để diệt trừ chúng thì cả bọn đều chốn hết lên trên núi rồi lại xuống tác quai tác quái sau khi đoàn quân rời đi. Vì lẽ đó, ngay cả gia tộc Hojo cũng không có cách để xử lý tận gốc đám này.
Lily đã nắm được chút tình hình khi đặt chân đến đây và nhìn ra được bức tranh toàn cảnh tình hình hiện giờ sau khi dùng linh lực dò thám: Việc cô giữ được Cảng Izu vĩnh viễn là điều không thể. Để cai quản cảng biển này, đánh bại đám thổ phỉ đây là chuyện dễ, khiến chúng tâm phục khẩu phục Lily coi mới là khó.
P/S: Tôi thấy Kotoka đuối lý: "Non"