Vùng đất nằm giữa Trấn Takeshita và Cảng Izu trải dài trong một vùng rộng hàng trăm dặm đường, nhưng thực chất không phải tất cả chúng đều thuộc thẩm quyền lãnh thổ của Lily. Phần lớn sô ấy đều nằm dưới quyền cai quản trực tiếp của Lãnh Chúa Kamakura bảo gồm các đồn điền màu mỡ hàng đầu.
Với sức mạnh, thanh danh cùng địa vị mà Lãnh Chúa Kamakura đang sở hữu, việc nắm giữ mảnh đất này âu cũng là chuyện không mấy bất ngờ.
Lily thuê một chiếc xe kéo ở Takeshita để đến Cảng Izu, nhưng tất cả đều được làm trong âm thầm. Chẳng có lý do gì đặc biệt khi cô thuê xe kéo đến đó ngoại trừ việc nếu phải cuốc bộ, hẳn đó sẽ là một cuộc hành trình vô cùng buồn chán.
Thế rồi, chiếc xe kéo chầm chậm lăn bánh dưới sự lèo lái của một nữ hầu cận từ Võ đường Genji. Lily không tìm thấy cô môn đồ tóc đuôi gà khi ghé qua trấn Takeshita trong dịp này, nhưng ít nhất cô cũng đã xác nhận được rằng cô ấy đã trở về an toàn. Có vẻ như cô ấy nhận được lệnh triệu tập lên Kamakura từ Thượng hội đồng nhằm cung cấp thông tin cho vụ việc vừa qua, vốn là chuyện hoàn toàn hợp lý .
Sau khi đã cân nhắc chuyến hành trình trước mắt, Lily đã quyết định chọn một nữ hầu cận làm người đánh xe cho mình. Bởi cô sẽ phải qua đêm ở vùng hoang vu vắng bóng người và thậm chí là còn chuyện giải quyết nhu cầu sinh lý, thành thử nếu chọn một người nam làm đánh xe thì tính huống lúc đó phải nói là hơi ngượng ngạo.
Vào lúc này, Lily đang an vị trong chiếc xe kéo bập bênh, diện trên mình bộ Kimono vàng nhạt mà thả hồn vào khí sắc mùa thu toát ra từ những chiếc lá vàng ở rặng cây trên đồi. Ngồi đối diện cô lúc này với vẻ mặt chán trường đăng kia là Kagura vốn đang tạm thời chiếm hữu thân xác Nanako.
“Chủ nhân. Vẫn có chuyện khiến em bận tâm.”
“Gì vậy?”
“Người rõ ràng là phụ nữ, nhưng sao phần hồn người lại mang dáng vóc của con trai? Mà cái dáng vẻ đó trông rất nữ tính, gần như chẳng có chút khí chất mạnh mẽ của đàn ông nào luôn ấy. Nếu chúng ta đặt vào bối cảnh quan niệm của Đế quốc Heian thì một cô gái có lối suy nghĩ bình thường chẳng đời nào có cảm tình với dáng vẻ nhỏ nhắn yếu ớt ấy đâu …”
“Ừ - hừm!” - Lily ngắt ngang với giọng bất mãn, “Ý em là sao, Kagura? Em đang hỏi tại sao chị lại có phần hồn con trai hay đang nhấn mạnh vào chuyện dáng vẻ con trai của chị không hút gái hả?” – Lily nói, trông tức ra mặt trước những lời của Kagura.
“Hể. Người khó đoán thật đấy, Chủ nhân. Có vẻ như miệng lưỡi em lại nói điều không nên rồi. Vậy thì, người có thể cho em biết tại sao người lại có phần hồn là con trai không?”
Tới đây, Lily không biết phải trả lời sao cho phải, có nên cho Kagura biết rằng thực chất cô là một cậu con trai đến từ thế giới khác không. Cô sợ bản thân không đủ khả năng giải thích cho ngọn ngành, mà ngay cả khi có làm được đi nữa, phía đối diện có thể chỉ xem nó là chuyện vớ vẩn.
“Kagura. Chị không muốn trả lời câu hỏi này.”
“Hừm… Vì là chủ nhân em, nên nếu người không muốn, em cũng không ép,” – Kagura cảm thấy sự đáng tin nơi bản thân vừa mới lãnh một đòn cảnh báo, tay tiếp tục vuốt ve phần tóc đuôi gà dài mượt của mình, “Tuy nhiên, dẫu mảnh ý thức của em vẫn đang nằm trong tấm gương, em vẫn nhớ đã cảnh báo người rằng việc tu luyện của người sẽ bị ảnh hưởng nếu như hồn và xác không hài hòa. Chúng ta không thể nào thay đổi sự thực rằng người đang sỡ hữu cơ thể của một nữ nhi, nhưng do phần hồn của người là phản chiếu của tâm trí, nó rất có thể sẽ trải qua biến đổi cùng với sự thay đổi lối suy nghĩ. Bộ người chưa từng nghĩ về chuyện này sao, chủ nhân?”
Lily đã luôn suy nghĩ về chuyện đấy. Sau khi đặt chân đến thế giới Heian này, Lily đã luôn hành xử trước mặt Uesugi Rei, Shimizu, Nanako và Shiu như là một cô gái. Vì thế, bất kể miễn cưỡng hay xấu hổ đến mức nào, bản thân cô vẫn muốn tâm hồn mình hoàn toàn trở thành con gái hơn.
Nói là vậy…
Lily vẫn còn đó Tiền bối và cô không tài nào quên được buổi đêm cuối cùng ở bên cạnh người con gái ấy, cả khoảnh khắc cả hai rơi vào chốn tận cùng của thế giới, tay trong tay khi cô mang thân phận của một cậu con trai!
Lily tin rằng Tiền bối không giống những người con gái cô đã từng gặp và khá chắc rằng chị ấy là gái thẳng, minh chứng qua việc Tiền bối thích phần nam tính của Lily hồi trước. Bởi thế, để có thể đem đến hạnh phúc đời con gái dành cho Tiền bối cũng như giữ lại lòng tự trọng duy nhất còn sót lại của một người con trai trước mặt cô ấy, thì ngay cả khi buộc phải mặc lên mình bộ đồ hở hang và gợi cảm nhằm luyện tập Kiếm thuật Tsukuyomi đi chăng nữa, cô vẫn phải giữ lại dáng hình tâm hồn con trai như là lời minh chứng cuối cùng!
Phụ nữ thường thích làm đẹp bản thân cho người họ yêu. Và tuy dùng lối nói so sánh ấy coi bộ không được đúng cho lắm, nhưng lý do Lily vẫn cố tự ý thức bản thân mình là con trai tất cả đều là vì Tiền bối cả!
Dẫu vậy, cô không biết phải xử trí ra sao với Uesugi Rei và những người khác nếu như một ngày nào đó trong tương lai, nhận thức của họ được chuyển vào trong không gian gương. Thật chẳng vui vẻ gì khi phải tạm thời dấu giếm sự thật giống như trường hợp của Nanako.
“Chị không biết. Thứ lỗi cho chị, Kagura, nhưng chị thật sự không biết câu trả lời cho vấn đề em vừa nêu ra,” – Mái tóc đẹp đẽ của Lily nhẹ nhàng xõa xuống khi cô yếu ớt tựa lưng vào thành xe kéo. Kagura ngước ánh nhìn dửng dưng về phía chủ nhân mình, nhưng thân hình nhỏ nhắn ấy của cô lại nhẹ nhàng bò đến gần mà rằng, “Chủ nhân, trông người có hơi cô đơn. Có muốn em ‘khỏa lấp chỗ trống’ ấy nơi người không?”
“Hể?” – Vào cái lúc Lily nhận ra chuyện gì đang xảy ra, thì khoảng cách giữa cô và Kagura đã thu hẹp lại đáng kể. Bối rối, cô lắp bắp hỏi, “E-Em đang làm cái gì thế, Kagura?”
“Chủ nhân. Sao người trông lo lắng vậy? Chẳng phải chủ nhân và Shikigami của họ có hành động thân mật với nhau là chuyện hoàn toàn bình thường sao?” - Kagura mặt không biến sắc thẳng thừng cất tiếng với ánh nhìn nghiêm trang trên gương mặt, như thể cô đang đề cập đến việc luyện tập vậy.
“Gì cơ?!” – Lily run hết cả mình mẩy, và đứng trước sự bình tĩnh của Kagura, cơ thể đầy đặn, thon gọn mà mỏng manh ấy của cô cứ thế căng thẳng dâng cao. Đây phải nói là con người của cô rồi; Thân xác nữ nhi của Lily quá dễ bị tác động bởi tâm trạng và cách tiếp cận của cộng sự mình, nên nói không ngoa thì cô vốn có bản tính có hơi thụ động (Xuồng xã là bột tôm đã ăn vào máu).
“Giờ sao người lại trưng cái vẻ mặt ngạc nhiên ấy vậy, chủ nhân? Vì là một Shikigami, nên trong em không có tình cảm của con người. Bởi thế, em không hoàn toàn hiểu được tình yêu giữa hai người nữ hay tình cảm nam nữ là gì. Nhưng mà, chủ nhân trước của em, Suzuhiko-hime, thường yêu cầu em làm vài thứ kì lạ với ngài ấy trong cuộc hành trình. Nói thêm là ngài ấy trông có vẻ rất tận hưởng chuyện đó. Tuy bản thân em không hiểu lắm, nhưng người hẳn cũng thích được đối xử như thế, đúng không, chủ nhân? Mà, đôi lúc em lại thấy người tỏa ra mùi hương giông giống Suzuhiko-hime đấy, chủ nhân ạ,” – Nói thế rồi, Kagura áp sát lại gần Lily rồi ngửi lấy vai và nách cô trước khi tiếp tục di chuyển cái mũi nhỏ xinh của mình xuống vùng dưới rốn.
“Không đời nào chị thích mấy cái trò đó đâu… Kagura, chị không giống chủ nhân trước của em,” - Lily nghiêng đầu sang bên làm mái tóc mượt xinh của cô xõa xuống hai bờ vai trong khi phần khe ngực nơi vòng một nở nang kia thì cứ nhấp nhổm lên xuống từng đợt. Một tay Lily ép xuống mặt sàn xe kéo nhằm nâng đỡ cơ thể, tay còn lại thì yếu ớt đẩy Kagura lùi lại.
“Cái kiểu né tránh này của người, Suzuhiko-hime cũng đã từng làm vậy khi hai chúng em vui đùa với nhau đấy, Chủ nhân. Cái này gọi là nghiện mà còn ngại, đúng không nhỉ? Thực chất, người đang muốn em chủ động hơn rồi mạnh bạo tiến đến bước tiếp theo với người ngay cả khi người có hơi chống cự, phải không nè, Chủ nhân?” – Nói rồi, Kagura đẩy Lily xuống sàn xe ngựa rồi lần mò tới bầu ngực của cô.
“Đùa thế đủ rồi!” – Dù yếu ớt, Lily vẫn đẩy Kagura ra được rồi vội vàng bò đến một góc xe kéo làm bờ mông săn chắc vô thức đong đưa qua lại trước khi quay người tựa lưng vào thành xe mà rằng, “Kagura, em có hiểu là dù có là nữ với nữ hay nam với nữ đi nữa, thì cũng không được làm mấy chuyện kì cục đó trừ phi có dính líu đến tình cảm không vậy?”
Nghe vậy, Kagura mơ màng nhìn Lily, “Em đương nhiên hiểu chuyện đó tương đối rõ bởi bản thân em đầy lòng khao khát, sùng kính và tôn thờ Suzuki-hime mà… Còn về phần tình cảm mà người nói đó, em cũng nhận thức được, thưa chủ nhân. Chỉ có điều là em không cảm nhận được nó, thế thôi…”
Sau đó, Kagura tựa người vào thành gỗ xe kéo với đôi mắt vàng trống rỗng rồi khoanh tay ôm lấy vòng ngực mình, trở nên còn đơn côi cô quạnh hơn nữa.
“Kagura…”
Mặc dù Kagura sỡ hữu vẻ ngoài thanh tú của một thiếu nữ lẫn thân xác của Nanako, Lily vẫn thấy thương cảm cho Kagura – vốn không thể cảm nhận được cái yêu cái mến của một người con gái.
Thế rồi, Lily mỉm cười dịu dàng rồi nhẹ nhàng bò đến chỗ Kagura, mặc cho mái tóc dài của cô trượt trên sàn xe kéo trước khi ôm lấy một Kagura còn đang bàng hoàng từ đằng sau, kẹp lấy phần gáy của cô bé vào chính giữa
hai núi đôi nảy nở nơi cô. Lily tựa cằm mình lên đầu Kagura rồi cứ thế ôm lấy cô bé như vậy không nói một lời nào.
“Chủ nhân… Suzuhiko-hime thích được Kagura ôm. Nhưng mà, có vẻ như người thích ôm Kagura hơn nhỉ?” Kagura thật thà nghĩ thành tiếng, chớp chớp mắt trong bối rối.
***
Khi mặt trời đã lặn, Lily đành qua đêm trong chiếc xe kéo với ý thức được truyền vào trong không gian gương. Do vùng hoang vu này không mấy an toàn, thành thử Kagura tiếp tục ở bên ngoài sử dụng thân xác Nanako để canh giữ.
Nanako hiện giờ đã thành công kích thích tiềm năng thể chất Tennyo và đã có thể thực hiện các kỹ thuật chiến đấu ngang với Kengo Thượng đẳng dưới sự kiểm soát của ý thức đầy tràn kinh nghiệm chiến trường của Kagura. Mặc dù vậy, chừng ấy sức mạnh cũng chỉ đủ để đóng vai trò làm lính canh giữ chứ chưa thể hỗ trợ Lily trong chiến đấu
“Phù…” – Dẫu phải mặc trên mình bộ thần phục xuyên thấu của Tennyo đáng xấu hổ đến mức không dám trưng ra cho ai xem, Lily cũng đã bắt đầu nắm được sơ sơ đoạn đầu tiên của tầng thứ bảy Kiếm thuật Tsukuyomi. Thế nhưng, quả đúng là thứ kiếm pháp bí ẩn, rất khó để có thể thực hiện được bước cuối nhằm đạt được đoạn thứ nhất
tầng bảy, ngay cả với Lily.
Lau đi lớp mồ hôi trên trán rồi nhìn vào ảnh phản chiếu thanh nhã mà luộm thuộm của mình trong sắc pha lê, Lily tự nhủ, “Chẳng hề có lấy một chút gì giống con trai cả. Nhưng mà, đây là vì niềm ám ảnh trong tim! Không được phép do dự nếu không việc luyện tập của mình sẽ bị ảnh hưởng.”
Thế rồi, Lily toàn tâm toàn ý đắm mình trong việc tập luyện lần nữa.
…
Chiếc xe kéo cuối cùng cũng đến được Izu, một cảng biển nằm ở hướng Đông Nam so với Kamakura, vào sáng sớm ngày hôm sau.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh dọc theo con đường với một bên là đồi đá gồ ghề còn bên kia là biển xanh bát ngát. Trời hôm đấy phủ mây, và những cơn gió biển mang theo cái mùi muối mặn cùng sự hùng vĩ của biển khơi khẽ khàng lướt qua làn da nơi Lily.
Bản thân cô từng nghe nói rằng gió biển không tốt cho da và thường dẫn đến đen sậm khi tiếp xúc quá nhiều. Lẽ đương nhiên, chuyện này chẳng thể nào xảy ra với một người sỡ hữu linh lực như cô. Mặc dù vậy, Lily và Nanako vẫn bôi chút kem mỹ phẩm cho nhau. Thứ kem này được làm từ những nguyên liệu và thảo mộc quý giá chỉ có thể được mua bởi các nữ quý tộc nội thành Kamakura.
Trong lúc Nanako thoa kem lên mặt Lily với vẻ bình thản thường thấy, Lily lại chợt nghĩ đến Kagura và mông lung băng khoăng rằng liệu bản thân mình có nhạy cảm và bồn chồn hơn trước không nếu như người thoa kem cho cô là Kagura bằng thái độ trang nghiêm cung kính.
Thứ được gọi là cảm xúc quả đúng là điều kỳ diệu xét ở khía cạnh này.
Nói về cảng Izu, nó tọa lạc ở một cái vịnh được bao quanh bởi dãy núi hình vòng cung. Tại đó, một khu cảng nhỏ cũ kĩ được xây dựng ở lưng chửng núi và là nơi neo đậu của vài chiếc thuyền buồm cùng một số thuyền đánh cá cỡ nhỏ khắp nơi trên biển. Tuy nhiên, vào lúc này không có con tàu nào đi ngang qua đây do ảnh hưởng của gió bão.
Dẫu hiện giờ đang là cuối thu, nhưng do cây cối ở đây phần lớn là thông và trắc bá, thành thử ngọn núi xanh tươi kia chỉ có một chút nâu xen giữa trong khi vách núi nằm thẳng đứng với vùng nước ven biển lại ánh lên cái sắc xám tro – kết quả của những đợt sói mòn đến từ lớp lớp sóng biển bao la vô tận không ngừng đập vào.
Những ngôi nhà gỗ đủ loại nằm rải rác bốn phương tám hướng phối hợp cùng khung cảnh núi non, biển khơi và bầu trời u ám trên cao đã hòa quyện lại thành một bức tranh cảng biển khác biệt hẳn với sắc thái giàu đặc điểm nơi Đế quốc Heian.
“Vậy ra, cảng biển nhỏ sờn cũ tràn ngập sự quyến rũ mộc mạc này sẽ là nơi thuộc quyền mình,” - Lily, từng tay trắng bước vào cõi Heian, cảm thấy được an ủi đôi chút khi nhận ra điều này.
P/S: Chap này đc dịch sau khi t đọc một đống yuri + onimai để thấy bị Loli đè có khi cũng không phải là chuyện gì quá đáng sợ. :))