Ngày cuối cùng tôi làm việc cho Cà Phê Dâu Tằm là một ngày gần cuối tháng Chín, khi mà nhiệt độ không khí bắt đầu giảm xuống. Mặc dù tôi có những xúc cảm mãnh liệt về điều này, nhưng những suy nghĩ vể Mamiko đã lấn át đi tất cả.
Mình nên tỏ tình khi nào?
Mình nên tỏ tình ra sao?
Tôi hoàn toàn không biết mình phải làm gì…
Mặc dù thời điểm mà tôi có thể tỏ tình với cô ấy còn khá xa vời.
Sau nửa tháng, chúng tôi vẫn chưa có một cuộc nói chuyện riêng nào cả. Dù vậy, tôi vẫn cứ nghĩ về chuyện đó không thôi.
Có lẽ là vì tôi cứ nghĩ đến những chuyện đó, nó khiến tôi không thể nào an tâm mà tỏ tình được. Tôi cứ nghĩ quá lên, rồi sau đó lại từ bỏ ý định ấy. Mấy chuyện như thế này nên để nó diễn ra tự nhiên thì sẽ hay hơn, nhưng nếu bị cái cảm xúc đó dắt mũi đi và hành động dại dột, thì chỉ tổ hối hận về sau. Vậy nên, tất nhiên là phải nghĩ quá lên rồi.
“Setsu-kun? Cháu đang làm gì đấy?”
“A – Xin lỗi nhé!”
Dường như tôi đã bị cuốn trôi theo những dòng suy nghĩ của mình, đến nỗi đứng như trời trồng ngay trước cửa quán Cà Phê Dâu Tằm luôn. Trong lúc tôi đứng hình, ông chủ đã thấy tôi và cất tiếng gọi.
“Gì thế? Con đang suy nghĩ gì đó sao? Có lẽ do đây là ngáy cuối cùng, nên con cảm thấy tiếc nuối ư?”
Sự thật là, tôi đang nghĩ về Mamiko, nhưng tôi vẫn đồng tình với những gì ông ấy nói. Bởi ông ấy vốn có sai đâu; tôi cũng xúc động vì chuyện đó nữa. Vì đây là lần cuối cùng tôi đến đây làm việc, nói chuyện với ông chủ cũng là một chuyện nên làm. Tôi thoáng buồn khi nghĩ thế.
“Ừm, sẽ thật buồn nếu như nơi này vắng đi bóng dáng của nhóc đấy, Setsu-kun.”
“Con cũng hơi buồn.”
“Haha, chỉ là “hơi” thôi sao? Chà, Setsu-kun này, chúc may mắn với ước mơ của nhóc nhé”
Chủ quán ngẩng khuôn mặt đượm buồn của ông lên và vỗ vào vai tôi một cái.
“Con sẽ cố gắng hết sức!”
Tôi trả lời ngắn gọn, và tiến về phòng thay đồ sau quán. Sau khi tôi thay đồ xong, tôi nhìn lên tấm bảng phân ca. Có vẻ như ca của Echizen sẽ bắt đầu ba mươi phút sau ca của tôi.
Mặc dù tuần này chính là tuần chúng tôi bắt đầu đi học lại, nhưng khả năng tôi gặp được Echizen quả thật rất hiếm hoi. Chà, một hay hai người cũng chả sao, dù gì cũng có mấy khách hàng đâu.
“Xin chào, Setsu-kun.”
Ba mươi phút sau, Echizen bước vào. Nửa tháng đã trôi qua kể từ lần cuối tôi gặp Echizen, luôn có một sự căng thẳng đến kì lạ giữa tôi và cô ấy. Tôi còn chả nói gì với Echizen nữa, nhưng tôi sẽ nói cho cô ấy về việc tôi sẽ nghỉ việc kể từ hôm nay.
“Cảm ơn nhé, Echizen. Nói chuyện chút được không?”
Tôi ngăn cô ngồi xuống bàn. Cô dừng lại và đối mặt với tôi.
“Gì thế?”
“Khá là đột ngột, nhưng tớ sẽ nghỉ việc vào ngày hôm nay.”
“Ừ, biết rồi.”
“Ể?! Làm sao mà?!”
“Chủ quán có nói rồi. Cậu còn muốn làm những công việc khác, phải vậy không?”
“Ừ, đúng vậy. Vậy thì, ờm, cảm ơn vì mọi thứ.”
“Cậu cũng thế.”
Echizen vẫn tỏ ra không mấy thân thiện như thường lệ. Cô ấy còn chẳng thèm ra vẻ buồn bã hay gì cả. Ý tôi là, tôi cũng chẳng mong chờ chuyện đó đâu, nhưng ít ra, thì “Tôi xin lỗi” còn được chút chút. Nhưng đây cũng là lần cuối tôi được nói chuyện với Echizen như vầy. Chúng tôi học ở hai trường khác nhau, và tôi có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại Echizen. Buồn thật đấy, nhưng cô ấy còn chả thèm quan tâm, vậy thì tôi cũng thế! Tôi vừa nghĩ, vừa nhìn cô ấy xếp ghế như thường lệ.
Một tiếng sau, kể cả đó là ngày làm việc cuối cùng của tôi, củng chẳng có ma nào thèm tới quán, và chúng tôi cũng vẫn chẳng có việc gì để làm như thường lệ. Echizen và tôi đứng cạnh nhau.
Cho dù đến đây là hết, nhưng vẫn chả có lấy một cuộc nói chuyện nào. Tôi nghĩ đến chuyện bắt chuyện với cô ấy, nhưng tôi có cảm giác rằng mọi thứ nên được kết thúc với bầu không khí này, nên tôi cũng không nói năng gì cả.
“Vẫn còn chơi Cuộc Chiến Người Thú chứ?”
Và rồi, bất ngờ thay, Echizen nói với tôi. Mặc dù tôi đang trong trạng thái ngạc nhiên, tôi vẫn trả lời lại.
“Ừm, vẫn còn.”
Mới hôm qua thôi, tôi đã làm một quest đồng đội.
“Còn cậu?”
“Cũng vậy.”
“Thế à? Chắc là cậu vẫn làm quest và các thứ với bạn bè, nhỉ?”
“Ừ, lúc nào cũng vậy.”
Khi Echizen đáp lại, trông cô có chút gì đó hồi hộp, như thể chuyện đó rất khó nói. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô từ từ hỏi.
“Vậy thì, nếu người bạn đó là con gái, và cô ấy cũng đồng thời là người quen, thì cậu sẽ làm gì?”
Và, với khuôn mặt đỏ ửng hệt như trong manga, cô nói.
“Hừm, chà, chắc là không có nổi một người như vậy đâu, nhưng nếu vậy thì, tớ sẽ coi đó là định mệnh.”
“Định mệnh sao…”
“Ừ. Thông thường thì, tớ sẽ cho rằng gặp được một người như thế là định mệnh, và tớ và người đó có một mối liên kết nào đó hay đại loại vậy.”
“Đúng rồi. Vậy nên, xác suất để chuyện đó xảy ra, cho dù chỉ là nghĩ về nó mà thôi, tôi cũng có cảm giác là nó sẽ không đời nào xảy ra rồi.”
Cái tình huống giả định oái oăm này là sao đây? Và sao tôi lại trả lời nghiêm túc đến thế chứ? Tôi có chút xấu hổ vể bản thân.
“Còn cậu thì sao, Echizen?”
Nhằm nén sự ngượng cùng của tôi, tôi hỏi lại một cách thẳng thừng.
“Tôi thì… hừm…”
Và rồi, Echizen bắt đầu động não. Chẳng lẽ cô ấy vừa hỏi một câu mà cổ còn chưa nghĩ tới sao? Và sao cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế? Tôi làm gì sai à?
“Chắc là… tôi sẽ đổ người ta…”
“Thật luôn?”
“Ừm…”
Dường như Echizen đã bình tĩnh hơn nhiều. Tôi chỉ mới coi đó là định mệnh thôi, chưa đến mức phải đổ vì chuyện đấy. Ý tôi là, nếu cảm xúc dâng trào, thì tôi cũng không biết khi nào tôi sẽ đổ nữa, nhưng mà… ừ. Vừa nghĩ, tôi vừa tiếp tục cuộc trò chuyện với Echizen.
“Chà, chắc là, cậu rồi cũng sẽ đổ ai đó mà thôi. Mà sao cậu lại hỏi một câu như thế?”
“Eh, không có gì đâu, thật đấy.”
“Hừm, sao cũng được. Dù sao thì, cậu làm xong cái quest đặc biệt mới đây chưa. Dù sao thì, tớ không thể hoàn thành nó một mình được.”
“Tôi cũng vậy, nhưng có thêm người nữa trong đội thì được.”
“Tớ cũng có thể hoàn thành nó khi lập đội, nhưng tớ vẫn muốn làm một mình hơn.”
Tôi dành ra kha khá thời gian để bàn chuyện game gủng với Echizen, cho dù đó là ngày cuối cùng của tôi. Và cứ thế, giờ đóng cửa đã điểm, tôi cùng với chủ quán đóng cửa tiệm, và nói chuyện tầm phào trong suốt khoảng thời gian đó.
“Cảm ơn vì mọi thứ nhé, Setsu-kun. Chààà, sẽ cô đơn lắm đây!”
“Vâng, con cũng buồn nữa.”
Mặc dù tôi nói với biểu cảm như thường lệ, nhưng có một phần bên trong tôi đang rưng rưng nước mắt. Tất nhiên rồi, ai cũng sẽ nghẹn lòng trong những cái kết như thế này, phải vậy không? Ý tôi là, không phải là tôi sẽ không gặp lại chủ quán, nhưng tôi vẫn cảm thấy một điều gì đó khác lạ.
“Vậy thì, con về nhà đây.”
“Về mà không nói gì với Echizen sao?”
“Con cũng có nghĩ tới rồi, nhưng hôm nay cô ấy thay đồ lâu quá nên đành vậy. Với lại, chuyện gì cần nói con cũng đã nói rồi, chắc vậy.”
“Ô-ồ, thật sao…? Hừm, vậy thì, cảm ơn nhóc lần nữa nhé.”
“Vâng, bác cũng thế.”
Sau cùng thì, như mọi khi, tôi rời khỏi Cà Phê Dâu Tằm sau khi nói lời tạm biệt. Tôi thả bộ trên con đường mà tôi vẫn thường hay đi, nhưng cảnh quan có chút gì đó khác biệt.
Sao nhỉ, nó dường như có chút lấp lánh hơn mọi khi. Những đoá hoa tươi thắm mà tôi đã chẳng hề nhận ra, cả là chú mèo hoang dễ thương mà tôi đã chưa từng để ý đến. Và rồi, tôi nghĩ đến chuyện sẽ không bao giờ được trở lại đây nữa, tôi cảm thấy thoáng buồn.
Tôi bước tới nhà ga với tốc độ chậm hơn mọi ngày.