Tôi nhận ra Echizen, và dường như cô ấy cũng nhận ra sự xuất hiện của tôi, liền vội vã quay lưng lại.
“T-tại sao...?”
Echizen hốt hoảng nói.
Chà, tôi cũng muốn biết chuyện đó lắm đấy. Echizen cho chúng ta cảm giác cô ấy là một học sinh chuẩn mực, nên tôi không nghĩ cô lại đọc những thứ dạng như manga.
Nếu tính đến việc cô cũng chơi Cuộc Chiến Người Thú thì việc thích đọc manga cũng chẳng có gì là lạ... Nhưng dù vậy, thật bất ngờ khi cô nàng mua nhiều như này.
“Không, ý tôi là, tôi đến để mua manga. Bà cũng vậy sao, Echizen?”
Tôi liếc qua giỏ đồ của Echizen trong khi nói. Và rồi, với một biểu cảm xấu hổ, mặt cô ấy ửng đỏ trong khi cô vội vàng giấu cái giỏ sau lưng mình.
“K-không, đây là...”
“Đâu cần phải xấu hổ đâu, nhỉ? Con gái xem manga cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Dù vậy, mua nhiều như thề này thì cũng không thật sự bình thường cho lắm...
“V-vậy à?”
“Ừ, đó là nhửng gì tôi nghĩ.”
“Hiểu rồi... tốt quá đi.”
“Hả? Bà vừa nói gì thế?”
“À, không.”
“À, ok.”
Tôi tưởng rằng cô ấy vừa lí nhí gì đó, nhưng dường như đó chỉ là do tôi tưởng tượng mà thôi. Và rồi, hai chúng tôi đều im lặng. Chắc là, Echizen cũng không muốn tôi thấy cô ấy trong bộ dạng này, nếu là tôi thì tôi cũng cảm thấy như thế. Vì vậy, bầu không khí trở nên im lặng một cách ngượng ngùng. Không thể nào chịu nổi nữa, tôi nói:
“... V-vậy thì, tôi đi đây.”
“C-chờ đã!”
“Về chuyện này... và những người khác...”
“Được rồi, tôi không kể với ai đâu.”
Đúng hơn thì, tại sao tôi lại đi kể chứ. Mọi người đều có quyền riêng tư mà. Hơn nữa, Echizen cũng có quyền được có những sở thích riêng của mình.
“Vậy thôi à? Vậy thì tôi đi nhé.”
“Chờ chút đã. H-hôm nay cậu rảnh không?”
“Ừ, thì có...”
“V-vậy thì, ăn trưa cùng mình chứ?”
Bất ngờ thật đấy, tôi chưa bao giờ nhận được một lời mời nào kiểu như vầy. Thường thì, cô ấy chắc hẳn sẽ không mời một đứa con trai khác đi ăn đâu, nhưng dường như Echizen cũng đã coi tôi như “một người bạn” rồi. Tôi có chút hạnh phúc vì điều này, nhưng nói thật thì, tôi có chút xấu hổ khi đi cùng một người con gái khác ngoài Mamiko.
“Xin lỗi nhé, bây giờ thì có hơi...”
Tôi nhỏ nhẹ nói. Nhưng sau đó, Echizen phồng má lườm tôi.
“Gì cơ, cậu có việc phải làm à?”
“Không phải như thế, nhưng...”
“Vậy thì ổn thôi. Đi cùng tôi đi.”
“Không...”
“Đi thôi, nhanh lên.”
“Không được, bà thấy đấy.”
Tôi rất muốn phản kháng, nhưng sẽ là vô nghĩa mà thôi. Sau cùng, tôi đầu hàng trước sự hối thúc của Echizen, và quyết định đi cùng cô ấy tới một quán ăn gia đình. (Owen: Nó phải là quán ăn GIA ĐÌNH cơ đấy)
Thật sự thì, đối với những chuyện như này, tôi trông thật thảm hại. Con người tôi rất mỏng manh trước những lời thúc giục và nhanh chóng xuôi theo chiều gió. Vì bản tính tôi như thế, nên tôi rất dễ bị lung lay. Trong khi nghía qua thực đơn của quán ăn, những suy nghĩ tự ti dần hiện lên trong đầu tôi.
“Cậu quyết định chưa?”
Và rồi, Echizen, người đang ngồi dối diện tôi trong một cái bàn bốn người đang nhìn chằm chắm vào tôi, dường như cô ấy không nhận thấy nội tâm của tôi đang rất hỗn loạn.
“Ừm.”
“Gì thế?”
“Burger tiêu đi.”
“Được rồi. Để tôi gọi bồi bàn.”
Nói rồi, Echizen gọi bồi bàn và gọi món cho tôi luôn. Tuy nhiên, tôi có chút hối hận vì chuyện này, thường thì đàn ông mới là bên phải gọi đồ chứ.
“Bà gọi đồ giùm tôi làm tôi thấy cắn rứt quá.”
“Không sao. Cũng chẳng phiền lắm đâu.”
Không nhìn tôi, Echizen lấy cái giỏ chứa manga mà cô ấy vừa mua lúc nãy. Lúc trước thì cổ có tới 10 tập cơ, nhưng sau cùng thì cô chỉ mua hai ba tập thôi.
“Bộ manga đó, hay lắm nhỉ?”
Sẽ rất ngượng ngùng nếu không ai nói gì cả, nên tôi mở lời. Sau cùng thì, tôi cũng khá tòm mò về lí do tại sao Echizen lại đọc manga.
“Cậu biết series này à?”
“Ừ thì, tôi chỉ mới coi anime thôi.”
“Hiểu rồi, vậy ra cậu coi anime sao. Không ngờ đấy.”
“Nếu thế, việc bà đọc manga cũng bất ngờ không kém đấy.”
“Hệt như tôi nghĩ, một người như tôi mà lại đọc mấy thứ này thì hơi kì lạ, phải không?”
“Không không, không phải thế. Đúng hơn thì, tôi cũng khá vui. Tôi cũng thích manga mà.”
“Vậy... sa~o.”
Với đôi gò má đỏ ửng, Echizen lẩm bẩm. Theo dòng chảy của cuộc trò chuyện, tôi nghĩ rằng đây chính là cơ hội để tôi hỏi cái điều mà tôi đã tò mò.
“Nhân tiện thì, Echizen này, chẳng phải lúc nãy có tận 10 tập trong giỏ của bà sao?”
“... Ừ thì.”
“Không lẽ đó chỉ là dự định thôi sao?”
“... Ừ.”
Thật luôn à... Dù gì thì tôi cũng là kẻ ngáng đường, nên tôi cảm thấy có chút gì đó tội lỗi.
“Vậy thì, nếu bà mua đồ dùng rồi trên mạng, nó sẽ rẻ hơn đó.”
“Đồ mới tốt hơn.”
“Nhưng nếu vậy thì chẳng phải bà phải chi nhiều hơn sao?”
“... Đó là lí do tôi đi làm bán thời gian đấy.”
“Umm, vậy ra, lí do Echizen làm bán thời gian, là để mua manga sao...?”
Tôi có chút sợ hãi trước câu trả lời của cô ấy. Cỏn về phần mình, Echizen gật đầu xấu hổ. Có lẽ, Echizen còn otaku hơn tôi tưởng. Việc cô ấy đi làm để mua manga cũng có thể hiểu được. À đúng rồi, đó chắc cũng là lí do mà cô ấy giấu chuyện mình đi làm. Sau cùng thì, thật là khó để giải thích với người khác rằng bạn đi làm chỉ để mua manga.
“... Khá là kì cục, phải không...?”
Và rồi, chắc là do cái biểu cảm ngượng ngùng mà tôi trưng ra, Echizen đưa ra một nhận xét tiêu cực lần thứ ba trong ngày. Cô ấy dường như trở về với mode Echizen yếu đuối dễ thương như mọi ngày.
“Không lạ chút nào đâu. Mọi người đều có vài ba sở thích riêng mà, hoàn toàn bình thường.
Khi tôi nói thế, Echizen đưa ra một biểu cảm hạnh phúc. Và với cái biểu cảm đó, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi.”
“C-chuyện gì thế?”
“Manga mà cậu thích, cậu có muốn chia sẻ nó với tôi không?”
“... Tôi không phiền đâu, nhưng chúng đều nhắm tới lũ con trai mà thôi.”
“Không sao. Tôi rất muốn biết thứ mà cậu thích.”
“...”
“...’
Tôi đứng hình vài giây sau khi Echizen nói ra những lời mạnh bạo đó. Có lẽ cô ấy cũng nhận ra rồi; khuôn mặt cô cúi xuống, đỏ hơn lúc trước.
“Cảm ơn vì đã chờ~. Một burger tiêu và phô mai doria. Nóng lắm đấy nên hãy cẩn thận nhé.”
Như thể đã được canh giờ từ trước, bồi bàn chen vào giữa chúng tôi tại một thời điểm không thể nào chuẩn hơn. Thật nhẹ nhõm, bầu không khí xém chút nữa là lại trở nên ngượng ngùng rồi.
Sau đó, Echizen và tôi chỉ ăn trong im lặng và nhanh chóng rời đi ngay sau đó.