Maiasa No Tsuugaku Densha De Gakkou Ichi No Bishoujo Ga Tonari Ni Suwatte Kurundaga

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đó là ngày cuối cùng của mùa hè tại Mon Pet Kuwa, nơi tôi làm việc bán thời gian.

Tôi có ca làm từ 12:00 trưa tới 3:00 chiều. Khi tôi vào phòng nghỉ, Echizen đã sẵn sàng ở đó trong bộ đồng phục. Có vẻ như hôm nay tôi vẫn sẽ làm việc với Echizen. Hai tuần gần đây, cả tôi và Echizen đều không có nhiều thời gian, nên cũng khá lâu rồi chúng tôi chưa gặp mặt.

“Cùng cố gắng nhé, Echizen.

“Cậu cũng thế, làm việc tốt nhé”

Tôi vào phòng thay đồ sau mấy lời chào hỏi. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Echizen kể từ Hội thảo thông tin dành cho học sinh Sơ Trung ở nhà văn hóa.

Kí ức về lần gặp mặt gần nhất của chúng tôi hơi mơ hồ. Tôi mơ hồ nhớ có lẽ là vì cú sốc đến từ Mamiko, nhưng hình như lần cuối chúng tôi gặp nhau, Echizen đã có một gương mặt buồn bã.

Thú thật là, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Tâm trí tôi bị lấp đầy với những suy nghĩ về Mamiko. Vì nó mà tôi không có động lực để làm gì cả. Cũng may là bây giờ đang là kì nghỉ hè. Nếu bây giờ đang là kì học, tôi nghĩ mình sẽ phải nghỉ học mất.

"Haaaaaaaaaaaaa~"

Tôi ghét bản thân mình vì đã không cố níu giữ Mamiko. Nhưng đó đâu phải lỗi của tôi, tôi không phải là lý do cho cuộc chia tay. Cô ấy chỉ nói : "Mình chia tay đi" và đó là tất cả. Thật tệ phải không?

"Haaaa ~"

Tôi thở dài một lần nữa. Với tâm trạng chán nản, tôi rời phòng thay đồ và bắt gặp ánh mắt của Echizen. Cô ấy dường như đang nhìn chằm chằm vào tâm tôi.

"Chuyện gì vậy Echizen?"

"Cậu thở dài nhiều quá đó, nó làm tôi khó chịu"

"Ah, xin lỗi"

Thở dài trước mặt người khác không được lịch sự cho lắm. Tôi sẽ phải cẩn thận hơn.

"Với lại, tại sao cậu lại thở dài như vậy?"

"Ah, không có gì đâu" - Tôi vừa trả lời vừa lê bước để bắt đầu ca làm với Echizen

"... Thật không?"

"Thật đấy"

Khác với thường lệ, lần này Echizen cố hỏi tôi nhưng những gì tôi làm là những câu đáp lời ngắn gọn. Tôi không có lý do gì để kể cho cô ấy về cuộc chia tay gần đây cả. Nó rất là phiền phức để nói và giải thích.

Echizen và tôi bắt đầu dọn dẹp cửa hàng như bình thường. Chúng tôi dành thời gian lau chùi từng chiếc ghế một.Cả hai đứa đều hoàn thành công việc sớm hơn dự kiến. Và khi tất cả đã xong xuối, chúng tôi vẫn còn dư ra một chút thời gian rảnh. Echizen vẫn giữ khoảng cách với tôi và đứng cách tôi khoảng 1 mét.

Trong những lúc như thế này, bình thường thì chúng tôi sẽ nói về Human Beast Wars, nhưng dạo gần đây tôi không đăng nhập vào nữa nên tôi không có gì nhiều để nói cả. Vì thế, chúng tôi tiếp tục đứng đó trong im lặng. Trước đây, sự yên tĩnh sẽ làm tôi cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ thì không. Thật ra thì,... bây giờ tôi cũng không muốn nói chuyện với ai cả.

"Có chuyện gì đó đúng không? Cậu có vẻ hơi buồn."

Echizen lẩm bẩm. Giọng của cô ấy rất nhỏ nên tôi không rõ là cô ấy đang nói chuyện với tôi, nhưng tôi biết cô ấy đang nhìn về phía tôi.

"Không, mọi chuyện đều ổn"

"Không, có cái gì đó không đúng. Cậu đang thở dài. Chắc chắn là có chuyện gì đó đã xảy ra."

Cô ấy vẫn cứ tiếp tục gặng hỏi, nên tôi miễn cưỡng đưa ra một lời nói dối ngẫu nhiên. Tuy nhiên, Echizen nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt không tin tưởng. Mamiko dễ dàng nhìn được lời nói dối của tôi, phải chăng tôi nói dối tệ lắm à?

Tôi nghĩ vậy nhưng không nói ra. Giả vờ không để ý cô ấy, tôi giữ một khuôn mặt lạnh. Tôi vẫn cảm thấy ánh mắt sắc bén của cô ấy ghim thẳng vào người tôi. Đến lúc 3:00, thì ca làm việc của tôi kết thúc.

Ca làm việc của tôi kết thúc và tôi về nhà sớm hơn bình thường. Như mọi hôm, bố mẹ và em gái của tôi đều không ở nhà. Tôi vào phòng riêng và nằm lên giường. Khác với mọi ngày, để đổi gió một chút, hôm nay tôi sẽ chơi Human Beast Wars.

Với suy nghĩ đó, tôi lấy điện thoại và bật game lên. 2 tuần đã trôi qua với rất nhiều cập nhật mới. Sau 2 phút, cập nhật đã hoàn thành và màn hình chuyển qua tiêu đề. Tôi xem xét nhiều thứ khác nhau sau khi đăng nhập vào. Có vẻ như một số sự kiện thú vị đang diễn ra, nhưng tôi không muốn tham gia.

Tôi đang muốn tìm một số con quái yếu để săn. Tôi nhận được một tin nhắn đúng lúc tôi đang chuẩn bị làm nhiệm vụ cấp D. Đó là một tin nhắn từ một thành viên trong nhóm của tôi, Ryoma-san. Lâu lắm rồi tôi mới nhận được tin nhắn từ Ryoma-san

[Yosshii-san, lâu lắm không gặp!]

Tôi nhớ lại lúc chỉ có Ryoma và tôi, anh ấy rất sôi động. Mặc dù chỉ qua màn hình, tôi vẫn có thể cảm nhận được luồng năng lượng tích cực từ anh ấy. Đó là bởi vì anh ấy là một người bạn tốt, và tôi biết sẽ không thay đổi.

[Lâu rồi không gặp. Dạo này tôi không thể đăng nhập vào được thường xuyên]

[Không sao hết!]

Đó là tất cả những gì Ryoma-san nhắn. Thật đáng ngạc nhiên, tôi nghĩ anh ấy sẽ hỏi lý do.... Nhưng ý nghĩ đó chỉ xuất hiện thoáng qua.

[Tại sao cậu không đăng nhập được?]

Cuối cùng thì Ryoma-san cũng hỏi. Mà không sao, tôi cũng đang đợi câu hỏi đó. Anh ấy cũng không biết gì về tôi cả.

"Nên nói gì bây giờ...?"

Tôi định nói dối nhưng tôi không có lý do gì để nói dối Ryoma-san cả, đúng không? Đây chỉ là một người bạn ảo tring game thôi mà, sẽ không có vấn đề gì nếu tôi nói thật. Cậu ấy có thể quan tâm được một lúc, nhưng cậu ta với tôi vẫn chỉ là trong mối quan hệ ảo, anh ấy sẽ không để bụng lâu.

Mà tôi cũng không muốn nói dối Ryoma-san.

Tôi lấy một hơi dài và bắt đầu đánh máy.

[Mình vừa chia tay với bạn gái... và không có tâm trạng chơi game vì sốc]

Sau khi đánh máy xong, tôi nhận ra một lần nữa tôi đã chia tay Mamiko. Tôi đâu có thể làm gì được nữa đâu. Tôi nhấn nút trả lời với tâm trạng bình tĩnh nhất có thể.

Truyện Chữ Hay