Bây giờ là 7:52 sáng, và hôm nay, tôi tới trường sớm hơn mọi ngày.
Vì trường tôi thường giao rất nhiều bài tập về nhà trong kì nghỉ. Nên chúng tôi không có nhiều hoạt động ngoại khóa trong khoảng thời gian này. Nếu đã vậy, thì tại sao tôi lại tới trường?
Đó là vì trường tôi, Cao Trung Touyama, có một buổi hướng nghiệp cho học sinh triển vọng vào hôm nay.
Tôi sẽ có mặt ở trường để phụ giúp. Trong buổi định hướng, chúng tôi sẽ nói chuyện với những học sinh Sơ Trung về trải nghiệm ở Cao Trung, và làm một vài hoạt động nhẹ cũng như giải trí với chúng.
... Thành thật mà nói, tôi không muốn đi tí nào. Tôi cảm thấy có chút bực bội rằng kì nghỉ quý giá của mình sẽ bị dùng cho chuyện này.
Ngay trước khi kì nghỉ hè diễn ra, lớp chúng tôi đã oẳn tù xì để xác định một nam và một nữ đi phụ giúp buổi định hướng này. Cuối cùng, tôi thua sáu ván liên tiếp. Tôi nhớ mang máng rằng từ hồi còn bé, tôi luôn dở tệ trong những trò kéo-búa-bao để quyết định mọi công việc như này.
Chà, bây giờ thì tôi không làm gì khác được. Hôm nay, tôi cần làm việc một cách đàng hoàng và chia sẻ trải nghiệm của mình cho những em Sơ Trung. Cuộc đời của ai đó có thể sẽ thay đổi vì những gì tôi nói, nên tôi cần phải đảm bảo tính nghiêm túc trong công việc hôm nay.
Sau khi thể hiện sự quyết tâm của mình, tôi bước lên tàu. Do đang là thời gian nghĩ hè, có rất nhiều ghế trống như thường lệ. Tôi chọn đại một ghế và ngồi xuống.
Sau đó...
“Chào buổi sáng, Setsu-kun. Em sẽ ngồi bên cạnh anh vậy.”
“Ừ, chào buổi sáng.”
Như thường lệ, Mamiko ngồi kế bên tôi. Đúng thế, người còn lại chịu trách nhiệm cho việc phụ giúp chính là Mamiko. Sau khi thấy tôi thua trò kéo-búa-bao một cách thậm tệ, Mamiko đã kiên quyết xung phong đòi làm người còn lại. Mamiko đó giờ đây đang nhìn tôi với khuôn mặt tươi cười.
[note26235]
“Eh..., gì thế?”
“Không có gì ~ Em chỉ nghĩ là đã lâu lắm rồi chúng ta mới ngồi sát nhau như thế này.”
Đúng thế, kể từ khi kì nghỉ hè bắt đầu, thời lượng chúng tôi có thể gặp nhau trở nên thưa thớt hơn.
“Đúng là như vậy, em nhắc anh mới nhớ.”
“Muu~ , anh không vui à Yoshiki-kun? Em biết rằng giờ đây em đang rất hạnh phúc đấy.”
“Tất nhiên rồi. Sau cùng thì chúng ta đã không thể gặp nhau nhiều như trước nữa.”
“Thật à? Ehehehe ~ Em cũng rất hạnh phúc đấy.”
Tôi đã hẹn hò cô ấy được một khoảng thời gian rồi, nhưng tôi có thể nói rằng hình ảnh của Mamiko trong mắt tôi đang dần sụp đổ.
Trước đây, cô ấy chưa từng nói những thứ như “Eheheh~”. Nhưng, nhìn thấy một cô gái dễ thương nói ra một thứ dễ thương như thế thật sự làm tôi thấy hạnh phúc.
Tôi thật sự cần phải trân quý điều này.
“Anh cũng thế, anh cũng rất vui vì điều này.”
Nói xong, tôi ép Mamiko xích lại tôi. Khoảng cách của chúng tôi trở thành không.
“Eh, Yoshiki... kun...”
Mamiko trở nên bối rối vì tôi chưa từng làm điều này bao giờ. Nhưng, tôi vẫn chưa nói gì cả, và tôi cứ ôm lấy Mamiko. Mới sáng sớm mà hai người làm gì thế?
Các bạn có thể nghĩ như vậy, nhưng ít nhất Mamiko quan trọng với tôi đến mức này. Well, tôi đoán là không nhất thiết phải làm chuyện này trên tàu nhỉ.
“Yoshiki-kun... em thích... anh...”
Sau đó, Mamiko cũng choàng tay qua và nhìn trực diện tôi với một khuôn mặt như đang muốn tan chảy. Có lẽ không phải vì tiết trời nóng bức của mùa hè, nhưng khuôn mặt đỏ ửng ấy có chút gì đó khêu gợi. Do tôi không thể nhìn thẳng vào Mamiko được nữa, tôi đảo mắt qua một bên...
“Anh cũng rất thích em.”
Tôi nói nhỏ nhẹ.
[note26236]
Sau khi tới trường, Mamiko và tôi bước vào một phòng học đặc biệt. Phòng học này không được dùng trong giảng dạy, mà được dùng trong hội học sinh và họp đại diện lớp. Nó rất to, gấp đôi phòng học bình thường.
Trong đó có ba người ngồi trước một cái bàn dài. Hiện tại thì trong phòng chỉ có một giáo viên nữ đeo kính để tóc ngắn: Wada-sensei, hai người khác đến từ hội học sinh, Mamiko và tôi.
“Setsu-kun và... Kii-san, đúng chứ?”
Sau đó một chàng trai với kiểu tóc crew [note26237] trong hội học sinh gọi tên chúng tôi.
“Dạ, đúng ạ.”
“Tôi là Yoshimura, năm ba. Chúng tôi sẽ trông chờ vào sự cố gắng của các bạn trong hôm nay.”
Yoshimura-senpai cúi người lịch sự và tự giới thiệu bản thân mình. Sau đó, anh ấy đưa cho chúng tôi một xấp giấy.
“Vậy thì, đi thẳng vấn đề, tụi anh sẽ giải thích những gì sẽ diễn ra hôm nay. Xin hãy nhìn vào số tài liệu này.”
“Dạ, vâng.”
“Chúng ta sẽ bắt đầu với một và lời giải thích sơ qua về ngôi trường, sau đó, ta sẽ cho chúng đặt câu hỏi. Kế tiếp, Wada-sensei sẽ tiến hành một tiết dạy thử, và chúng ta sẽ kết thúc bằng một vòng tham quan trường.
“Em hiểu. vậy thì, tụi em nên làm gì?”
“Các em sẽ trả lời tất cả những câu hỏi, và kể cho chúng nghe về những điều mà em thích ở trường. Ah, và các em cũng sẽ là người dẫn tour.”
Yoshimura-senpai giải thích tất cả cho chúng tôi với một nụ cười.
... Không phải là có quá nhiều việc sao?
Bên cạnh đó, thay vì bây giờ mới giải thích, tôi mong rằng bản thân mình đã có thể được nghe dặn dò trước. Giờ đây, không còn quá nhiều thời gian để nghĩ về chuyện đó.
Tôi muốn phàn nàn, nhưng vì người đối phương là đàn anh của mình, tôi đành kiềm chế lại.
“Nhân tiện, không còn ai khác sao? Nếu em nhớ không lầm thì có hai học sinh ở mỗi lớp mà.”
“Ah ~ Họ sẽ ở những phòng khác nhau. Trường của chúng ta dường như khá có tiếng, nên sẽ có rất nhiều người tham gia vào buổi định hướng này. Ah, không còn nhiều thời gian nữa, bây giờ chúng ta nên đi chuẩn bị thôi.”
Sau khi Yoshimura-senpai nói xong, chúng tôi sắp xếp lại tài liệu và bàn ghế để chuẩn bị cho sự kiện.
Bây giờ đã là trưa.
Buổi định hướng đã kết thúc. Nên nói thế nào đây nhỉ, tôi có thể thấy mình đã bị cuốn trôi đi bởi nguồn năng lượng từ những học sinh Sơ Trung?
Khi đặt câu hỏi, chúng tôi đã bị hỏi nhiều thứ như, “Anh có bạn gái chưa?”, hoặc những câu hỏi không liên quan khác. Khi chuyện đó xảy ra, Mamiko phản ứng rất lạ lùng.
Tôi cảm thấy mệt mỏi hơn sau khi đi làm. Tuy nhiên, một khi tôi đã vượt qua chuyện này, sẽ không còn thứ gì cả ngoại trừ nghỉ hè. Tất cả những gì tôi phải làm là làm thêm, bài tập về nhà, và lười biếng trong lúc viết truyện. Khi tôi đang nghĩ tới những ngày tháng thơ mộng còn lại của kì nghỉ, Yoshimura-senpai gọi tôi.
“Vất vả rồi.”
“Anh cũng vất vả rồi, senpai.”
“Hôm nay căng phết đấy chứ?”
“Đúng thế. Mấy đứa Cao Trung luôn (tăng động) thế này à?”
“Luôn luôn là vậy. Năm ngoái anh cũng làm rồi và nó cũng vô cùng mệt mỏi.”
“Em hiểu...”
“Tuy nhiên, sẽ có nhiều người chọn vào trường hơn nhờ em đấy, cảm ơn vì đã giúp bọn anh hôm nay nhé.”
“Không không, nhiêu đây không là gì cả...”
“Vậy thì, em về được rồi đấy. Vất vả cho em rồi.”
Dứt lời, Yoshimura-senpai rời phòng với tài liệu và một vài thứ cho buổi định hướng. Anh ấy có lẽ đang tới phòng Hội học sinh. Sau đó, anh ấy chắc hẳn còn việc gì đó phải làm. Người này làm việc nhiều cỡ nào vậy, nô lệ à.”
Do giờ đây tôi đã có thể về nhà, tôi sẽ làm thế...
Ah, tôi quên rằng mình sẽ ăn trưa với Mamiko. Cô ấy đã nói như vậy trên tàu mà. Tôi nhìn quanh phòng để tìm Mamiko, em ấy đâu rồi?
Chỉ có Wada-sensei ở trong. Ẻm đi đâu được nhỉ...?
“Setsu, cậu có một chút thời gian chứ.”
Sau đó, Wada-sensei gọi tôi ở cửa. Eh, tôi đã làm gì sai à?
Tôi đâu đó bối rối, vì tôi khá chắc rằng mình là một học sinh bình thường và không có lí do gì để gọi mình cả. Hơn nữa, Wada-sensei có ánh mắt sắc lẹm, và cô ta nổi tiếng là đáng sợ trong trường.
Bản thân cô ấy có lẽ cũng không có ý định lườm ai, nhưng khi cô ấy nhìn bạn từ một bên thì có cảm giác rất giống như cô ấy đang lườm bạn vậy. Có một số cô gái nghĩ như vậy là bình thường, nhưng đối với một chàng trai, nó thật là đáng sợ.
“C-chuyện gì vậy, thưa cô?”
“Chủ Nhật này cậu rảnh chứ?”
“Dạ có...”
“Vậy, đi cùng tôi vào Chủ Nhật này.”
“Eh.”
Nghe vậy, tôi bàng hoàng thốt lên và dường như người phía sau tôi cũng vậy.
Tôi có dự cảm không lành và những sợi lông trên gáy tôi dựng đứng lên. Tôi rất sợ khi phải nghĩ xem giọng đó xuất phát từ đâu, và khi tôi làm thế, Mamiko đã đứng ở đằng sau. Tôi nhắm mắt lại, và nhẩm lại cuộc hội thoại vừa rồi trong đầu. Ah, chắc chắn là cô ấy hiểu nhầm rồi[1]. Tôi chỉ tốn một ít thời gian để nhận ra điều đó.
“Cái gì đây, Yoshiki-kun?”
Giọng điệu tức giận của Mamiko tới tai tôi.
[1]: Hiểu nhầm cơ bản. Wanda-sensei nói: “日曜私に付き合え”, có thể hiểu là: “Đi/đồng hành với tôi trong ngày đi.” hoặc là “Đi chơi với tôi đi.” và tất nhiên, Mamiko hiểu theo nghĩa nào thì hiểu rồi đấy. (:>)