“Cảm ơn nhé, cậu vất vả rồi.”
Trưa thứ bảy, tôi tới quán Cà phê Dâu Tằm. Hôm nay, tôi có rất nhiều giờ làm vì ca của tôi bắt đầu từ 12 giờ trưa và kết thúc cho đến khi quán đóng cửa lúc 9 giờ tối.
“Cậu vất vả rồi. Hôm nay ca của cậu rất dài đó, hãy nghỉ nghơi đi.”
Khác mọi hôm, chủ quán đang ở trong văn phòng phía sau.
Hôm nay vẫn vậy, ông ấy vẫn để bộ râu đặc trưng trên cằm. Chủ quán đang bận dùng laptop cho vài việc mà tôi không rõ.
“Bác quản nổi không đó?”
“Ah, giờ cũng không có nhiều khách lắm, nên chắc là ổn thôi.”
Nếu khách tới bây giờ, ông ấy sẽ làm gì đây?
Hiện giờ không có ai coi quán cả, đúng chứ?
Dù cho tôi có nghĩ vậy, ông chủ cũng không phải dạng bình thường nên việc nói với ông ấy những điều đó cũng không có tác dụng gì cả.
Tôi quay đầu lại nhìn ông chủ trong khi đi thay đồng phục và bước ra ngoài.
Như chủ quán đã nói, hôm nay cũng không có nhiều khách lắm. Ghế nào cũng trống cả.
Thường thì cũng sẽ có một vài người ngồi. Nhưng hôm nay thì không , tôi tự hỏi rằng có sự kiện hút khách nào đạng diễn ra ở đây à?
Vừa nghĩ, tôi vừa xếp bàn.
Tuy nhiên, dường như sẽ không có khách trong một khoảng thời gian, có lẽ tôi sẽ được thảnh thơi một lúc.
Tôi luôn nghĩ về việc này, nhưng nơi này được quản lí tốt không vậy?
Tất nhiên, làm việc bán thời gian một cách nhẹ nhàng là rất tuyệt, nhưng tôi không thể ngăn cảm giác lo lắng được.
Cuối cùng, chủ quán đã xong công việc ở phía sau, bước ra với vẻ mặt vui vẻ.
“Cuối cùng cũng xong~. Làm việc trên laptop quả thật rất khó mà.”
“Ah, vất vả rồi. Cháu thắc mắc từ lâu rồi, nhưng mà bác làm gì trên laptop vậy?”
“Một vài việc... Như bán hàng, dạng vậy.”
Lúc ông ấy trả lời, trông ông ấy mệt tới nỗi mà tôi không thể hỏi thêm một câu nào nữa.
Doanh thu rất thấp, tôi đoán vậy... Tôi hỏi ông bằng giọng vui vẻ để đổi chủ đề.
“Mà, nhận tiện, hôm nay chỉ có em làm thôi ạ?”
“Không, Echizen-chan sẽ có mặt lúc 3 giờ.”
Thiệt luôn? Tôi với Eechizen, lần nữa à. Không phải là tôi không thích, nhưng vì chúng tôi không thể nói chuyện, thời gian như ngừng trôi vậy.
Thật sự thì, cũng không có nhiều khách lắm, chỉ cần một nhân viên thôi là đủ.
“Nhớ là phải hòa thuận với nhau đó!”
Nói xong, ông chú này, người đã hơn 30 tuổi và có hàm râu bạc, nháy mắt với tôi.
Đôi khi, ông chú ấy lại rất dị như thế đó.
Vì lí do nào đó, ông ấy cố gắng ghép cặp tôi và Echizen.
Chính vì vậy, bầu không khí trở nên ngượng nghịu. Thực tình thì, có hơi chút phiền, nhưng tôi không thể nói điều đó với người đã nhận tôi vào làm.
Cho dù có cùng thời gian nghỉ với Echizen, nếu ông ấy kêu tôi nghỉ vào thời khắc đó, tôi vẫn phải nghe lời.
Ah~ Nặng nề quá.
Chúng tôi đã từng nghỉ cùng nhau, nhưng vào thời khắc đó, bầu không khí rất nặng nề.
Khi mọi việc như thế thì đó không thực sự gọi là nghỉ. Tim tôi không hề được nghỉ một tí nào.
Thời gian dần trôi qua trong lúc tôi đang có những suy nghĩ đó trong người.
“Vất vả rồi.”
Đã là 3 giờ và Echien bước vào. Cô ấy trông như đang khó chịu. Hiểu rồi, cô ấy ghét ở chung với tôi đến mức đó.
“Làm việc tốt nhé.”
Sau khi đáp lại Echizen, tôi di chuyển khu ngồi của khách và bắt đầu sắp xếp bàn. Có rất ít việc để làm, nhưng tôi vẫn cố sắp xếp lại tất cả.
Tôi đã cố giết thời gian. Có quá ít việc để làm nhưng lại có quá nhiều người làm. Tôi tự hỏi rằng tôi có xứng đáng được trả lương hay không?
Echizen ở phía sau, sắp xếp lại dụng cụ và thực phẩm. Thực sự thì việc đó cũng không cần thiết.
Cô ấy có lẽ đang cố gắng giết thời gian bằng cách riêng của cô ấy.
Sau 30 phút dọn dẹp, tôi - một lần nữa lại không có gì để làm. Echizen cũng rơi vào tình trạng tương tự, cho nên chúng tôi lại đứng im ở vị trí thường ngày.
Như thường lệ, chúng tôi đứng cách nhau khoảng 5 mét.
Và, những phút giây im lặng ngượng nghịu bắt đầu.
Ah~ thời gian ơi. Làm ơn trôi nhanh hơn đi.
***
“Hai người có thể nghỉ ngơi rồi.”
Sau cùng, về cơ bản là không có khách và khi đồng hồ điểm 6 giờ, Echizen và tôi được nghỉ.
Echizen đã cố gắng nói với ông chủ rằng, “Không cần phải cho hai người nghỉ cùng lúc...”, nhưng ông ấy bỏ ngoài tai và ép chúng tôi nghỉ ngơi.
“...”
“...”
Giờ đây, chúng tôi lại đang kẹt sâu hơn trong sự im lặng. Tại sao ông chủ lại cố gắng tạo ra bầu không khí này chứ? [note21826]
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, trong một bầu không khí căng thẳng. Trong khi nghĩ về nó, tôi nghe một điệu nhạc quen thuộc vang lên.
Đó là tiếng nhạc nền của game điện thoại Cuộc chiến Người Thú, game mà tôi thường chơi.
Nó đền từ điện thoại của Echizen. Echizen trước giờ luôn tỏ ra nghiêm túc và gây ấn tượng vời người khác như một người đọc sách, thay vì chơi game.
Tuy nhiên, Echizen đó lại đang chơi một game di động, và, đó cũng là tựa game tôi chơi.
Tôi quay qua Echizen với vẻ mặt ngạc nhiên, khi Echizen giáp mặt tôi, mặt của cô ấy hơi ửng đỏ.
Cô ấy tắt âm thanh đi và tiếng nhạc nền biến mất, nhưng tôi chắc chắn rằng đã nghe thấy nó. Tôi không thể nói gì về việc đó. Tôi ngưng dòng suy nghĩ và mở miệng.
“Game đó, Echizen cũng chơi à? Tôi cũng có chơi đấy.”
Khi được hỏi, Echizen trưng ra một biểu cảm ngạc nhiên, sau đó đáp lại với một chút khó chịu.
“... Tôi có.”
“Đúng như tôi nghĩ! Nó thú vị mà đúng không!”
Sau khi biết rằng cô ấy cũng chơi Cuộc chiến Người Thú, tôi vui tới mức tôi làm cô ấy choáng ngợp với cảm xúc của mình.
Thường thì Echizen đã lảng tránh tôi rồi, nhưng bây giờ, cô ấy nhẹ nhàng hơn với tôi một chút.[note21827]
“... Thú vị.”
Như thường lệ, câu trả lời vẫn không mấy thân thiện, nhưng tôi cảm thấy rằng cô ấy nhẹ giọng hơn mọi khi.
“Echizen, bà ở cấp mấy rồi? Nhân tiện, tôi khoảng cấp 50.”
“Hiện giờ là 35. Dù sao thì, tôi cũng không phải kiểu người khát máu.”
Có nhiều kiểu chơi trong Cuộc chiến người thú, nhưng được chia ra làm hai loại chính.
Loại thư nhất là bạn đi săn và giết quái, trong khi loại thứ hai giống kiểu hỗ trợ không thực sự tấn công nhưng lại đi cung cấp đồ hỗ trợ và hồi máu trong khi chiến đấu.
Tôi là một trong những người chơi kiểu tấn công.
Vì cô ấy tránh giết chóc, Echizen là kiểu hỗ trợ.
[note21828]
“À. Bà có ở trong party nào không?”
“Tôi có.”
“Eh, vậy à. Tôi cũng vậy. Chơi với người khác rất là vui đó!”
“Ừ, ở trong party, chúng ta có thể diệt kẻ thù mạnh hơn.”
“Ừ ừ, tôi biết mà! Nó thực sự có ích khi môi người giúp đỡ nhau.”
“Đúng vậy. Đó cũng là điều tốt.”
Cuộc nói chuyện cứ diễn ra như thế.
Có cảm giác như chúng tôi đã có thể nói chuyện cùng nhau. Đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện như những người đồng nghiệp.
“Đúng rồi, kết bạn đi. Trong thời gian rảnh, như bây giờ nè, chúng ta có thể đi quest cùng nhau?”
“Tôi ổn mà.”
“... V-vậy à. Tôi xin lõi.”
Tôi bị từ chối ngay lập tức.
Tại sao cô ấy lại trả lời cay đắng như vậy nhỉ? [note21829]
Cô ấy trông rất vui khi nói về nó lúc trước cơ. Bằng một cách nào đó, bầu không khí lại trở nên kì lạ.
Tôi vẫn muốn nói chuyện với cô ấy thêm, nhưng cô ấy lại quá chú tâm vào màn hình điện thoại tới nỗi tôi không thể nói gì thêm.
Không thể kiềm được, tôi cũng mở Cuộc chiến Người Thú lên và chơi.
Khi tôi vào game, tôi nhận ra rằng Ryouma, người chung party tôi, cũng đang online. Xem ra chúng tôi vào game cùng lúc.
Đã lâu rồi, nên cùng đi quest nào.
Sau đó, tôi đi quest với Ryouma-san đến khi giờ nghỉ kết thúc.
Tôi không thể trò chuyện với Echizen trong khoảng thời gian ấy, nhưng vì chúng tôi cùng chơi một tựa game, thời gian trôi qua nhanh hơn mọi khi.
Tôi cảm thấy khoảng cách của chúng tôi đã được thu hẹp lại một chút.