Lạc Uyển Đình và Dạ Thiên Lăng ngồi trong rạp xem một bộ phim tình cảm lãng mạn. Đến đoạn hai diễn viên hôn nhau anh liền nắm chặt tay cô. Lạc Uyển Đình ngẩng lên nhìn Dạ Thiên Lăng thì bị anh kéo vào lòng, hôn mãnh liệt. Đến khi cô sắp không thở được thì anh mới buông ra.
Lạc Uyển Đình đỏ mặt đánh vào ngực Dạ Thiên Lăng
- Anh điên à! Chúng ta đang ở nơi công cộng đó!
- Anh mặc kệ, em còn nói thì anh sẽ tiếp tục đó!-Anh cười nháy mắt với cô
Nghe đến lời đó Lạc Uyển Đình không tiếp tục nhìn anh nữa mà quay lại xem phim
Đến ngày valentine, anh đưa cô đi ăn ở nhà hàng năm sao nằm sát biển. Từ chỗ hai người ngồi có thể ngửi thấy được mùi đặc trưng của biển và không khí mát lành thoáng qua. Gió thổi nhẹ khiến lòng người càng thêm thoải mái, thư giãn.
- Uyển Đình, nhắm mắt lại đi!-Dạ Thiên Lăng cười ôn nhu nhìn cô
Lạc Uyển Đình nghe theo anh nhắm mắt lại, chợt cảm thấy cổ mình có thêm một vật gì đó
- Được rồi, mở mắt đi
Cô mở mắt ra thì thấy trên cổ mình là một chiếc vòng cổ bằng bạc hình tròn. Mặt đằng sau khắc chữ " mãi yêu em ". Lạc Uyển Đình cười hạnh phúc nhìn Dạ Thiên Lăng
- Món quà này thật ý nghĩa, em sẽ giữ gìn cẩn thận!
- Em thích là tốt rồi
- Dù gì anh cũng đã tặng quà cho em em cũng nên tặng lại cho anh chứ nhỉ-cô cười vân vê vòng cổ trong tay
- Vậy anh sẽ chờ xem em tặng gì!
Mấy hôm sau khi đi với nhau, Dạ Thiên Lăng thấy cô xách một cái túi bèn hỏi
- Trong đó đựng gì vậy?
- Quà của anh đó! Nhưng khi nào về em mới đưa-Lạc Uyển Đình bí ẩn trả lời
- anh rất chờ mong đó!-hắn cười ha hả nhìn cô
- ---------------------------
Đến cửa nhà Lạc Uyển Đình, Dạ Thiên Phong liền đòi quà
- Bây giờ đưa được rồi
- Anh vội vàng như vậy làm gì?-Lạc Uyển Đình chê cười nhìn vẻ mặt như cún con của anh rồi đưa túi cho anh
- Về nhà mới được mở ra đấy!
- Anh biết rồi! Mai gặp lại em.-Dạ Thiên Phong không quên hôn tạm biệt cô
- ---------------------------
- mọi người có để ý không? Dạo này Dạ tổng rất lạ
- Lạ chỗ nào vậy?
- Cô không để ý sao? Ngài ấy dạo này hay choàng một chiếc khăn len
- Cô đùa à? Chuyện đó có gì đặc biệt đâu?
- Cô không để ý sao? Bây giờ còn chưa đến mùa đông mà? Có hôm trời nóng đến độ ngài ấy vẫn choàng.
- Đúng thật! Đã thế ngài ấy không có vẻ gì là khó chịu, mặt lúc nào cũng một bộ hạnh phúc!
- Kì lạ thật!
- Này mấy cô kia, làm việc đi lại còn ở đấy bàn tán cái gì???-trưởng phòng đen mặt nhìn một hội phụ nữ đang xúm nhau nghị luận. Dứt lời cả đám tan rã chỗ ai người đấy ngồi.
Khi nhìn thấy Dạ Thiên Lăng choàng khăn cô tặng cô cảm thấy buồn cười. Hỏi đến thì anh chỉ nói để lâu sẽ không còn mới nữa nên mới tranh thủ dùng dần. Suy nghĩ thật kì lạ!
Hai người cứ ngọt ngào như vậy khiến hai bên gia đình rất vừa ý.
- -------------------------------
Một năm sau
Dạ Thiên Lăng ngồi nhìn những tập hồ sơ của thư kí trên bàn, trong đó đương nhiên có cả hồ sơ của Dương Ái Linh. Anh có hơi chần chừ một chút nhưng vẫn thẳng tay loại cô. Lúc trước vì thấy hồ sơ của Dương Ái Linh rất hoàn hảo nên Dạ Thiên Lăng đã chọn cô. Công suất làm việc của Dương Ái Linh rất tốt, giúp anh bớt bao nhiêu phần công việc đã thế lại còn đưa ra nhiều ý tưởng hay và độc đáo khiến Dạ Thiên Lăng tin tưởng không thôi. Nhưng lần này anh không muốn cô xuất hiện trong cuộc đời của mình nữa nên nghĩ không bao giờ gặp lại.