Edit: Mina
Không dễ dàng gì mới xuống được dưới lầu, Hạ Mộc thật sự không thể chịu đựng được nữa, gọi điện thoại cho Kỷ Tiện Bắc, sau khi chuyển máy cô hỏi anh: “Anh bên đó kết thúc chưa?”
Kỷ Tiện Bắc: “Vẫn đang bàn luận.”
“Alo?” Kỷ Tiện Bắc không nghe thấy giọng cô, gọi tên cô: “Hạ Mộc?”
Hạ Mộc dựa vào thân cây, dùng sức bóp bụng, “Chừng nào thì anh xong?”
Kỷ Tiện Bắc: “Một lát nữa, em thì sao?”
Hạ Mộc đau đến rơi nước mắt, không chịu nổi, “Em ăn rồi, anh bận việc của anh đi.”
“Ừ, em đi ngủ sớm một chút, đừng chờ anh.”
Hạ Mộc cúp điện thoại, trực tiếp gọi 120.
Gọi điện thoại cấp cứu xong, Hạ Mộc nhịn không được, nôn ra tơ máu.
Cô lấy khăn giấy lau lau.
“Hạ Mộc?” Bên cạnh có người gọi cô.
Cô nghiêng mặt, tầm mắt có hơi choáng váng, vài giây sau mới thấy rõ người trước mặt: “Thẩm tổng.”
Thẩm Lăng là chồng của học tỷ, trước kia trong lúc đi học học tỷ đã rất nhiều lần chiếu cố cô, còn giúp cô giới thiệu việc làm thêm, có đợt kỳ kinh nguyệt của cô không đều, cũng là học tỷ bảo cô nhanh chóng tìm bác sĩ trung y điều trị xem sao.
Thẩm Lăng ngửi thấy trên người cô toàn mùi rượu, liên tưởng đến vừa rồi mấy người trong phòng vây một chỗ xem video, anh ta hỏi thẳng: “Cô và Hoàng tổng cùng đi ăn cơm à?”
Hạ Mộc sửng sốt: “Sao anh biết?” Lại nghĩ nghĩ, trong giới này rộng như vậy, chắc chắn là mấy người kia phát sóng trực tiếp.
Thẩm Lăng thở dài: “Cô không muốn sống nữa hay sao mà uống nhiều như vậy!”
Hạ Mộc không có sức giải thích cụ thể: “Thẩm tổng, có thể đưa tôi đi bệnh viện được không, tôi không chờ nổi đến khi xe cứu thương tới, cảm giác sắp chết mất.”
Thẩm Lăng đỡ cô: “Tôi ngồi xe của bạn, anh ta sắp đến đây rồi.”
“Thẩm Lăng, đi không?”
Hạ Mộc nghe tiếng quay đầu, Nhậm Ngạn Đông ngồi trên ghế sau của ô tô, đang giục Thẩm Lăng.
“Đưa cô ấy đi bệnh viện đã, cô ấy chính là người tối nay uống rượu ăn ớt cay.” Thẩm Lăng đỡ Hạ Mộc đi qua.
Trong ô tô tối, Hạ Mộc thấy không rõ cảm xúc dưới đáy mắt Nhậm Ngạn Đông.
Quan tâm anh có bằng lòng hay không làm gì, bây giờ cô chỉ muốn đến bệnh viện sớm một chút.
Ghế lái phụ có người, Thẩm Lăng không nghĩ nhiều, trực tiếp nhét cô vào ghế sau, bản thân cũng chen ngồi vào, dặn tài xế lái xe đến bệnh viện gần nhất.
Hạ Mộc ngồi giữa Nhậm Ngạn Đông và Thẩm Lăng, không rảnh chào hỏi Nhậm Ngạn Đông, cô nhét túi xách vào trong lòng che bụng, đau không chịu nổi, một tay khác cô bóp chân đau để dời lực chú ý.
Đến giao lộ gặp đèn đỏ, tài xế dừng xe.
Nhậm Ngạn Đông rốt cuộc dừng tầm mắt lên người Hạ Mộc, cô vẫn luôn nhích tới nhích lui, cánh tay cọ vào anh nhưng Hạ Mộc lại không hay biết gì.
Tay trái cô nổi đầy gân xanh, từ nãy đến giờ cứ bóp đùi, anh đánh giá cô vài giây rồi lại xoay mặt nhìn bên ngoài cửa sổ.
Thẩm Lăng liếc cô một cái, trên trán cô đổ mồ hôi, tóc ướt nhẹp, nhìn vẻ mặt cô quá đau đớn anh ta cũng không biết phải an ủi ra sao.
Dạ dày Hạ Mộc như bị lửa thiêu, đau đến nỗi sắp không thở nổi, cô nhìn Thẩm Lăng: “Thẩm tổng, có thể nói chuyện cùng tôi không?” Cô cần dời lực chú ý, cảm giác giây tiếp theo có thể đau quá mà chết.
Thẩm Lăng sợ cô không chịu nổi: “Cô muốn nghe cái gì?”
Hạ Mộc nghĩ nghĩ: “Sao anh đột nhiên nhập cổ phần vào Công ty Nhậm tổng?” Cô gắng gượng nở nụ cười: “Đây là tôi muốn lấy tin và biên soạn tin tức, anh nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời tôi.”
Thẩm Lăng cười bất đắc dĩ: “Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn lo cho công việc của mình à.”
Hạ Mộc bị đau cong eo, trán tì lên đầu gối, cô nghiêng đầu nói chuyện với Thẩm Lăng: “Không phải lo lắng công việc, công việc cũng chẳng có gì, tôi là lo tiền của tôi, có tin tức tôi mới có tiền thưởng.”
Nói xong cười.
Thẩm Lăng quét mắt liếc Nhậm Ngạn Đông, nãy giờ anh vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Lăng suy nghĩ vài giây, ngữ khí đùa giỡn: “Nhậm tổng uy hiếp tôi, cậu ấy nói cậu ấy có thẻ tín dụng của ngân hàng Thẩm thị chúng tôi, nếu tôi không nhập cổ phần vào, cậu ấy sẽ vứt thẻ đi, không bao giờ dùng đến.”
Nhậm Ngạn Đông: “… …”
Hạ Mộc cười: “Tôi cũng có thẻ tín dụng của Thẩm thị các anh, nếu sau này anh không nhận phỏng vấn của tôi, tôi cũng sẽ hủy thẻ.”
Dừng lại, cô lại nhắc nhở Thẩm Lăng: “Thẩm tổng, vừa rồi tôi hỏi anh vấn đề kia là tôi thực sự muốn viết tin tức.”Thẩm Lăng gật đầu: “Ừ, tùy cô viết, nếu viết bài khiến Nhậm tổng vừa lòng, nói không chừng cậu ấy còn có thể nhận phỏng vấn của cô ấy chứ.”
“Thật?” Ánh mắt Hạ Mộc sáng lên.
Thẩm Lăng: “Thật, dù cậu ta không muốn, tôi cũng sẽ giúp cô lừa cậu ta.” Anh ta cố ý dừng lại, cường điệu: “Tiền đề là bài báo lần này phải khiến cậu ta thật sự hài lòng.”
“Không thành vấn đề.” Hạ Mộc lại dịch túi xách vào trong chịu đựng, nhớ tới: “Thẩm tổng, tin tức của tôi cần ảnh chụp, hôm nào tiện có thể chụp một bức ảnh chung giữa anh và Nhậm tổng không?”
Thẩm Lăng cười: “Nhiều yêu cầu quá.” Anh suy nghĩ một lát: “Được, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho cô.” Lấy di động lưu số điện thoại của Hạ Mộc vào.
Từ đầu đến cuối, Nhậm Ngạn Đông không hề mở miệng, làm như ngầm cho phép cô chụp ảnh cho vào tin tức.
Hạ Mộc đau đến mệt lả người, “Thẩm tổng, còn bao nhiêu phút nữa tới bệnh viện?”
“Năm sáu phút.”
Lâu quá.
Cô cảm giác bản thân đang ở dưới địa ngục, mỗi một giây đều bị dày vò.
Thẩm Lăng sợ cô ngất xỉu, lại tìm đề tài: “Lá gan cô cũng lớn đó, không sợ uống không bằng bốn người kia cuối cùng vẫn bị lão Hoàng đánh bại à?”
Hạ Mộc cắn môi, sau lưng ướt đẫm, cô nhẫn mãi có sức nói chuyện: “Tôi lấy mạng sống ra đấu, sao có người là đối thủ của tôi được chứ?”
Tay trái cô véo tới véo lui đã tê cứng, lại đổi tay phải.
Nói với Thẩm Lăng: “Chỉ cần tôi không muốn thua thì không một ai có thể khiến tôi thua.”
Thẩm Lăng cũng đồng tình với cô: “Cô nhìn cô như bây giờ cũng mất nửa cái mạng rồi.”
“Thế cũng tốt hơn là để bọn họ khinh thường, nếu tối nay tôi không uống thắng bọn họ, bọn họ sẽ cảm thấy chỉ cần có tiền là có thể ngủ được với tôi.” Hạ Mộc nói, đột nhiên hỏi Thẩm Lăng: “Có thể đưa tôi chai nước lạnh không?”
“Cô còn định làm gì!” Thẩm Lăng không đồng ý.
Hạ Mộc chịu đựng, nước mắt và mồ hôi đổ ra như suối, cô lấy mu bàn tay lau lau, nói tiếp: “Tôi thừa nhận tôi vô cùng yêu tiền, nhưng không phải tiền của ai tôi cũng muốn, về sau tôi còn phải kết hôn sinh con, tôi muốn con gái hãnh diện về tôi.” Vậy nên sẽ không bao giờ làm tiểu tam.
Lại một đợt đau nhói ập tới, cô nhét nắm tay vào trong miệng.
Nhậm Ngạn Đông thực sự nhìn không được cô tự mình hại mình, tối đó ở Thượng Hải, sau khi tan cuộc, anh nhắc nhở chính mình đừng xen vào việc của người khác nữa, vậy mà hôm nay lại phá lệ.
Anh vươn tay gỡ nắm tay trong miệng cô ra: “Nhịn một chút, sắp đến bệnh viện rồi.”
Hạ Mộc chợt quay đầu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lần đầu tiên, anh cách cô gần như vậy.
Gần hơn cả lần gặp nhau ở tiệm tranh chữ.
Mặt cô đầy nước, không rõ đâu là mồ hôi đâu là nước mắt.
Hạ Mộc muốn rút tay về nhưng Nhậm Ngạn Đông không buông.
Cô đau đến nỗi không còn thiết tha mạng sống, trừ việc cắn bản thân, cô không biết phải giải tỏa cảm giác đau đớn sống không bằng chết này như nào.
Cô vừa nâng một tay khác lên, lại bị Nhậm Ngạn Đông nắm lấy.
Hai người đối diện vài giây, Nhậm Ngạn Đông nói: “Cắn nữa là sẽ mất thịt.”
“Buông tôi ra, tôi không chịu nổi!” Hiện giờ Hạ Mộc cực kỳ muốn nổi điên, rất muốn đá Nhậm Ngạn Đông một cước từ trên xe xuống.
Thẩm Lăng nhìn về phía Nhậm Ngạn Đông: “Da cậu dày, đưa tay cho cô ấy cắn, có vẻ cô ấy thực sự đau không chịu được rồi.” Anh ta cũng không có ý nói đùa.
Chắc chắn Hạ Mộc sẽ không cắn người khác, cô cảm giác bản thân như bị nướng cháy, cái loại dạ dày bị bỏng quặn thắt làm cô vô cùng đau đớn.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ không khỏi quay đầu, lần đầu tiên thấy Nhậm Ngạn Đông xen vào chuyện của người khác.
Xem ra cô gái này quen biết Thẩm Lăng, hình như cũng quen biết luôn cả Nhậm Ngạn Đông, không biết quan hệ cụ thể giữa họ là gì, nhớ đến một màn hồi nãy nói bậy trong phòng, hiện tại hận không thể cắn đứt đầu lưỡi.
Đau từng cơn lại tới, Hạ Mộc không rảnh lo nghĩ người ngồi bên cạnh là ai, cô coi anh là Kỷ Tiện Bắc, hai móng tay ngón cái dùng sức véo.
Nước mắt rơi xuống cằm, từng giọt từng giọt.
“Rốt cuộc cô ăn bao nhiêu ớt?” Đây là câu thứ ba tối nay Nhậm Ngạn Đông nói.
“Một mâm.” Uống rượu cũng gần một cân.
Hạ Mộc nói xong cắn môi dưới, cảm thấy mình sắp chết đến nơi, nếu không phải từ nhỏ có thể ăn cay chắc hẳn đã sớm toi mạng.
Thẩm Lăng nghe thôi đã dựng thẳng tóc gáy, anh ta không hiểu: “Chỉ là một công việc thôi mà, cùng lắm thì từ chức không làm nữa, nếu liên lụy đến tính mạng, đáng giá không?”
Nếu đổi thành người phụ nữ của anh ta thì đã đạp hai chân bỏ đi rồi, tức chết người mà.
Hạ Mộc nói: “Không phải đổi việc làm là giải quyết được, dù có đổi sang công việc khác, tôi sẽ vẫn gặp phải loại chuyện như này.”
Gương mặt và dáng người của cô, có thể nên việc cũng có thể hỏng việc.
Có thể mang đến lợi ích cho công việc của cô, nhưng càng mang đến nhiều phiền toái hơn.
Trước kia cô quá ngây thơ, nghĩ rằng chỉ cần bản thân không muốn làm tiểu tam thì sẽ không có người nào ép được.
Bây giờ nhìn lại, có vài người nhìn trúng liền nhất định phải có được, sẽ tìm mọi cách thiết kế bẫy, buộc cô nhảy vào tròng.
Cuối cùng cũng tới bệnh viện, sau khi Hạ Mộc xuống xe đi chưa được vài bước liền ngồi xổm xuống, đau không đứng dậy nổi.
Tài xế và người ngồi ghế lái phụ không xuống xe, Nhậm Ngạn Đông cảm thấy Thẩm Lăng có vợ, chắc chắn sẽ không tùy tiện ôm nữ giới khác, định bảo tài xế xuống đỡ, lời đến bên miệng lại không nói ra.
Đưa điện thoại cho Thẩm Lăng, anh khom lưng ôm ngang người Hạ Mộc đi vào sảnh cấp cứu.
Hạ Mộc ăn quá nhiều ớt, cần phải rửa ruột, đưa đi phòng cấp cứu.
Vợ của Thẩm Lăng đang trong thời kỳ mang thai, Nhậm Ngạn Đông bảo anh ta về nhà trước.
Nhậm Ngạn Đông chạy lên chạy xuống, nộp tiền viện phí nằm viện cho Hạ Mộc.
Hạ Mộc vẫn đang được cấp cứu, Nhậm Ngạn Đông ngồi chờ ngoài hành lang.
Hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng bước chân dồn dập của y tá.
Anh muốn hút thuốc lá, nhìn tấm nhắc nhở đính trên tường, lại cất hộp thuốc đi.
Đây là lần thứ hai anh ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, lần đầu tiên anh đang là bạn trai của người khác.
Hạ Mộc được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, người cô nhìn thấy đầu tiên là Nhậm Ngạn Đông, chỉ có một mình anh.
“Thẩm tổng đâu?” Giọng cô khàn khàn, gắng gượng nói.
Nhậm Ngạn Đông: “Về rồi.”
Không nói gì thêm.
Y tá đẩy cô vào thang máy, Nhậm Ngạn Đông cũng đi vào theo, Hạ Mộc nhìn anh một lát: “Anh về đi, tôi không sao.”
Nhậm Ngạn Đông không tiếp lời.
Y tá thi thoảng liếc nhìn Nhậm Ngạn Đông, không nhận ra anh là ai, hoàn toàn là bị khí chất của anh hấp dẫn.
Dọc đường yên tĩnh, tới phòng bệnh y tá dặn dò một chút những việc cần lưu ý liền rời đi.
Hạ Mộc nằm trên giường truyền dịch, hai tiếng ngắn ngủi, giống như vòng xuống thăm địa ngục một chuyến, cảm giác sống lại thật tốt.
Nhậm Ngạn Đông điều chỉnh giường, đắp kín chăn cho cô.
Trong phòng vẫn luôn lặng yên.
Nhậm Ngạn Đông không biết quan hệ hiện tại giữa cô và Kỷ Tiện Bắc ra sao, anh không tiện hỏi nhiều, uyển chuyển hỏi: “Cô đủ lông đủ cánh rồi, không thể nhẫn nhịn chút? Cứ phải cứng đối cứng?”
Hạ Mộc biết anh muốn nói gì: Chuyện này có thể nhờ Kỷ Tiện Bắc giải quyết mà cô lại khăng khăng muốn thể hiện bản thân.
Cô không đáp hỏi ngược lại: “Nhậm tổng, anh nói xem, với xuất thân và độ tuổi này của anh, còn cảm thấy tình yêu có thể thay cơm ăn không? Còn vì tình yêu không màng hết thảy không?”
Nhậm Ngạn Đông ngừng lại, vô lực phản bác.
Hạ Mộc mỉm cười: “Anh xem ngay cả anh cũng không tin, vậy anh nói anh lấy gì để thuyết phục tôi, tôi có thể ở bên Kỷ Tiện Bắc mãi mãi? Kỳ thực các anh đều rõ, ở trong giới thượng lưu của các anh, không có mấy cô bé lọ lem có thể gả vào, dù có là cô bé lọ lem đi chăng nữa thì cha của cô bé lọ lem cũng không phải thường dân.”
Im lặng vài giây, cô nói: “Không phải Kỷ Tiện Bắc sai, thực ra nói đến cùng tôi chết vì sĩ diện, không muốn dựa vào ai cả, từ nhỏ phải dựa vào chính mình, sớm đã thành thói quen.”
Tiếng nói chuyện ngày càng nhỏ, cô cố nói hết câu.
Nhậm Ngạn Đông nhìn đồng hồ, anh còn có việc phải về, dù không có việc gì, anh cũng không thể ở lại đây cùng cô xuyên đêm, “Kỷ Tiện Bắc đâu? Tôi giúp cô gọi điện thoại?”
Hạ Mộc lắc đầu: “Anh ấy đang bận.”
Nhậm Ngạn Đông hỏi cô: “Muốn gọi điện thoại cho gia đình hay bạn bè gì không?”
Hạ Mộc: “Muộn rồi, tôi cũng không có gì đáng lo.” Lại giục anh: “Anh về đi.”
Mí mắt trên dưới đánh nhau, cô vẫn kiên trì. Lại nghĩ tới: “Tối nay cảm ơn anh, cả lần trước ở Thượng Hải nữa, cũng chưa kịp cảm ơn anh.”
Nhậm Ngạn Đông nhàn nhạt nói: “Không cần khách sáo.”
Hạ Mộc dừng tầm mắt trên cổ tay anh bị cô véo ra máu.
Sau khi xin lỗi, “Anh đi trạm y tế khử trùng đi.”
“Không sao.”
Căn phòng lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Hạ Mộc bất giác nói: “Bảo Thẩm tổng giải thích hộ anh đi.”
Nhậm Ngạn Đông ngước mắt: “Giải thích cái gì?”
Đàn ông như anh không thể không có bạn gái, cô véo anh thành như vậy, chắc chắn sẽ bị bạn gái hiểu lầm, Hạ Mộc nói: “Lỡ bạn gái anh hiểu lầm.”
Vấn đề nhàm chán như vậy Nhậm Ngạn Đông không trả lời.
Hạ Mộc thấy anh không nói, thức thời không nói thêm.
Nhậm Ngạn Đông đứng dậy, nhìn về phía Hạ Mộc: “Tốt nhất lát nữa cô gọi cho Kỷ Tiện Bắc đi.”
Hạ Mộc: “Không sao, có vấn đề tôi sẽ gọi y tá ngay.”
Nhậm Ngạn Đông gật đầu, một lát sau, muốn nói gì đó lại nhịn xuống, rời khỏi phòng bệnh.
Lúc đi qua trạm y tế, Nhậm Ngạn Đông muốn giấy bút, viết số điện thoại của mình, thêm ghi chú: Hạ Mộc phòng bệnh 1210, người liên lạc khẩn cấp.
Đưa tờ giấy cho y tá: “Nếu có việc gấp hãy gọi vào số này của tôi, cảm ơn.”
Y tá cười nói được.
Nhậm Ngạn Đông lại dặn dò lần nữa, Hạ Mộc đang truyền nước, bảo y tá để ý nhiều chút.
Anh vừa nâng bước đã bị y tá trưởng gọi lại: “Trong phòng bệnh không có người nhà sao?”
“Không có.”
“Thực quản và dạ dày đều có vấn đề, mất nửa cái mạng rồi, lòng của các người cũng thật lớn, không có ai ở lại.” Y tá trưởng lại nhắc nhở: “Lát nữa thực sự xảy ra chuyện, bệnh viện phải tìm ai?”
Nhậm Ngạn Đông nói với y tá trưởng: “Trông cô ấy rất khá.”
“Giỏi chịu đựng.” Y tá trưởng lắc đầu: “Chưa thấy người nào nhẫn nhịn được như vậy, đau cũng không rên một tiếng, đổi thành người khác, nam hay nữ thì cũng sớm đau đến ngất đi rồi.”
Nhậm Ngạn Đông hơi co ngón tay lại, nói cảm ơn y tá trưởng, lại trở về phòng bệnh.
Phòng bệnh, Hạ Mộc đã ngủ, cả người mệt lả, ngủ say.
Nhậm Ngạn Đông đứng bên mép giường, lúc này mới nhìn kỹ mặt cô, nước mắt đọng lại trên má, môi cũng nứt nẻ.
Đây là phòng bệnh đơn bình thường, không có đồ dùng rửa mặt, anh đến trạm y tế dặn y tá để ý chút, còn mình xuống lầu mua đồ cho cô.
Kỷ Tiện Bắc chưa biết Hạ Mộc nằm viện, tiệc kết thúc, anh về đến nhà Hạ Mộc vẫn chưa về, gọi cho cô cũng không có ai nhận máy, đang tự hỏi bỗng Đường Văn Tích gọi đến.
“Anh, anh với Hạ Mộc chia tay rồi?”
Kỷ Tiện Bắc nhíu mày: “Đang nửa đêm, cậu bị bệnh gì đấy?”
Đường Văn Tích tò mò: “Anh không thấy video trong diễn đàn?”
“Video gì?”
“Hạ Mộc, tưởng anh và cô ấy chia tay, cô ấy không có người chống lưng nên mới lấy mạng liều chết.”
Kỷ Tiện Bắc không hiểu ra sao: “Liều mạng cái gì?”
“Tự anh xem video đi, hiện giờ Hạ Mộc đã thành danh sau một đêm, em cũng bắt đầu có chút ngưỡng mộ cô ấy, không biết bây giờ cô ấy ra sao, anh hỏi một chút xem, mấy ông chú uống rượu giỏi như vậy cũng suýt chết, huống chi cô ấy là nữ…”
Kỷ Tiện Bắc không có tâm tư nghe tiếp, cúp điện thoại, bắt đầu tìm video trong diễn đàn, mò tìm vài phút vẫn không thấy, đêm nay trong diễn đàn như bị điên rồi, nội dung nói chuyện đều xoay quanh Hạ Mộc.
Anh đăng: [ Ai có video? ]
Đường Văn Tích lập tức chia sẻ cho anh: [ Đây chỉ là một đoạn ngắn, chỗ em còn nhiều lắm. ]
Trong diễn đàn lại bắt đầu ồn ào, có lẽ không ngờ tới Kỷ Tiện Bắc cũng hứng thú loại chuyện này.
Kỷ Tiện Bắc mở video, trong video Hạ Mộc đang ăn ớt cay, tay phải bưng chén rượu, trên trán, trên cổ đổ mồ hôi, như được vớt ra từ trong nước, bị sặc ớt cay chảy nước mắt đầy mặt, nhưng hết lần này tới lần khác trong mắt đều hiện lên vẻ không chịu khuất phục.
Xem hết, tim anh như bị ai đó xé mở, đau đến nỗi hít thở không thông.
• 07/02/2019 •