Uống cạn bát thuốc, Tiểu Duệ cuống quýt quơ chân quơ tay, có một chén rượu mai đưa đến trước mặt nàng. Nàng vội đón lấy, một hơi uống cạn. Rượu mai êm ái trong vòm họng, không quá cay, lại hơi ngòn ngọt, hương quả mai chín rất thơm.
– Rượu này ngon quá, chẳng trách ngươi luôn mang theo bên mình.
– Nhà ta có một vườn mai, đến mùa quả chín đều đem ủ rượu. Trước đây nàng cũng rất thích uống rượu này.
Hắc Mã lục tục lấy ra mấy món khô, bày trên bàn, mời Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ lại ngồi. Vì Tiểu Duệ nhất quyết bắt Hắc Tôn, Hắc Mã ngồi cùng nên bốn người cùng uống rượu, ngắm trăng. Mảnh trăng hạ tuần cong cong treo trên bầu trời, đẹp đẽ mà nhuốm chút cô đơn, bi ai. Dương Thiên Vũ nhìn trăng, quay sang Tiểu Duệ hỏi.
– Tiểu Duệ, trước đây chúng ta thường trèo lên mái nhà ngắm trăng, thổi sáo. Nàng có muốn nghe không?
– Ngươi biết thổi sáo hả? Hay quá! Mau biểu diễn đi.
Dương Thiên Vũ bình thản rút trong ngực áo ra cây sáo màu xanh ngọc, áo trắng như tuyết dưới bóng trăng lạnh, ngọn gió thổi qua khiến tà áo phơ phất bay. Hắn ngồi đó, hướng đầu về phía vầng trăng, nhẹ đặt môi lên sáo. Âm thanh dịu dàng miên man như nước chảy mây trôi. Trong đêm khuya thanh vắng, giữa núi rừng bạt ngàn vừa mang vẻ phóng khoáng, lại nhuốm chút tâm sự sầu bi. Tiểu Duệ tay chống cằm, để tâm hồn trôi theo tiếng sáo du dương.
Hình như, có hình ảnh nào đó mơ hồ trong trí óc, cứ bập bềnh, hư ảo. Nàng vừa muốn nắm bắt, nó lại vuột trôi đi mất, muốn nhìn cho rõ lại không cách nào nhìn được. Hình như, hình ảnh này thực sự rất quen… nàng đã thấy ở đâu rồi? Đầu óc váng vất vì mệt mỏi cả ngày lại thêm uống rượu nãy giờ, Tiểu Duệ chẳng cố sức nhớ lại nữa, nàng để mặc tiếng sáo khi bổng khi trầm dẫn dắt, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Dương Thiên Vũ phất tay, để Hắc Mã và Hắc Tôn lui ra xa canh gác. Hắn ngồi bên, nhìn Tiểu Duệ đang dựa đầu vào cánh tay, an nhiên ngủ. Hắn đã tưởng mất nàng hai năm về trước. Hắn đã điên cuồng đào bới trong đống tro tàn của Mai phủ. Tất cả đã biến thành tro bụi, không thể nhìn rõ, nhưng hắn vẫn nuôi một hy vọng ngông cuồng: nàng còn sống. Hai năm trời, hắn phái người có, đích thân đi tìm kiếm cũng có, cắt cử người trông chừng Mai phủ hy vọng nàng trở về cũng có. Nhưng tuyệt vô tin tức. Hắn tưởng đã hết hy vọng được nhìn thấy nàng. Vậy mà hôm ấy, thật vô tình, hắn nhìn thấy nàng đứng bên đường, nụ cười tươi rói như những ngày thơ ấu, khi hai người còn chưa vướng vào vòng tranh đấu, mưu mô. Nàng ở đó, hồn nhiên, vui vẻ, đích thực là nàng! Hắn vui sướng đến mức điên cuồng. Nhưng… nàng không nhận ra hắn.
Trong giây phút ấy, hắn thậm chí còn nghi ngờ bản thân. Liệu có phải vì quá mong nhớ nàng mà nhìn nhầm? Nhưng ngay lập tức, hắn phủ nhận suy nghĩ ấy của mình, bởi hắn biết, vĩnh viễn hắn không thể nhận lầm nàng. Nàng là ai? Nàng là hình bóng khắc cốt ghi tâm của hắn? Nàng là mặt trời trong cuộc sống mệt mỏi tranh giành, lạnh lẽo cô đơn của hắn. Nàng là người duy nhất hắn tin tưởng trong cuộc đời này. Sao có thể nhận lầm nàng?
Đúng, hắn không lầm. Chỉ có ông trời đã lầm. Ông trời oan nghiệt để nàng quên đi tất cả quá khứ. Nhưng… là nhầm lẫn hay may mắn? Nếu nàng nhớ được tất cả những chuyện từng xảy ra, liệu nàng có thể vui vẻ ở bên hắn như hôm nay? Liệu nàng có thể lặng im nghe hắn thổi sáo, an nhiên chìm vào giấc ngủ của hắn như thế này?
Đau lòng, hắn đưa tay vuốt sợi tóc vương trên má nàng. Nhìn gương mặt bầu bĩnh đang say ngủ, ánh mắt Dương Thiên Vũ càng lẫn lộn vô vàn cảm xúc trái ngược. Hắn muốn ở bên, chăm sóc, bảo vệ nàng, năm ấy hắn đã không thể bảo vệ nàng, hiện giờ hắn cũng chẳng thể đảm bảo an toàn cho người con gái mà hắn yêu. Hắn chỉ còn cách cử Hắc Tôn, Hắc Mã ở bên bảo vệ nàng, còn bản thân thi thoảng mới dám tới đây. Hắn muốn lưu giữ khoảnh khắc bình yên này vĩnh viễn, vĩnh hằng như ánh trăng trên bầu trời kia.
– Tiểu Duệ, tin ta, ta nhất định bảo vệ nàng, không để nàng phải chịu tổn thương nữa.
Ngón tay hắn chạm vào má Tiểu Duệ làm nàng đưa tay xoa xoa má, vẫn ngủ ngon lành. Dương Thiên Vũ mỉm cười, hắn bế nàng, đưa vào nhà, ngoài này đêm sương lạnh, không tốt cho sức khỏe.
Đặt Tiểu Duệ ngay ngắn trên giường, hắn cũng nằm xuống cạnh bên. Nàng vô thức rúc sâu vào lòng hắn, cái mũi nhỏ xinh xắn khẽ cọ cọ lên lồng ngực hắn. Không biết nàng đang mơ thấy gì mà mỉm cười ngọt ngào? Dương Thiên Vũ cũng mỉm cười theo. Rất nhanh, hắn chìm vào giấc ngủ êm ái.
Đúng vậy, rất, rất nhiều năm rồi hắn ngủ không ngon giấc, luôn bất ngờ giật mình giữa đêm, hoặc trằn trọc không yên. Sống giữa trùng trùng nguy hiểm, ngay cả người thân cũng không thể tin tưởng được, liệu có thể ngủ một giấc an nhiên không? Nhưng đêm nay, thực sự hắn đã có một giấc ngủ an bình, không mộng mị.– A… A… A… A…
Căn nhà lung lay muốn đổ sụp, chỉ thấy một bóng áo xám lao vọt ra, miệng vẫn không ngừng la hét. Hắc Tôn, Hắc Mã phi như bay đến, tay lăm lăm thanh kiếm, mặt đầy sát khí.
– Mai cô nương, có chuyện gì?
Chỉ thấy một bóng trắng đủng đỉnh đi ra, miệng nở nụ cười xấu xa.
– Hai người mau đi chuẩn bị đồ ăn sáng đi. Ta đói rồi.
– Vâng.
Hắc Tôn, Hắc Mã lập tức lui xuống, nhưng ánh mắt cực kỳ phức tạp, trên má còn có vệt ửng hồng hết sức khả nghi, bờ vai run run như cố nín nhịn điều gì. Tiểu Duệ lừ lừ nhìn Dương Thiên Vũ, hai tay thủ thế trước ngực.
– Ngươi… ta… ngươi…
Hắn ung dung ngồi xuống chiếc ghế, mở quạt, phe phẩy đầy nhàn nhã.
– Ngươi… ngươi… lợi dụng ta!
Tiểu Duệ tức giận kêu lên. Hắn lắc đầu, vẻ đầy bất đắc dĩ.
– Tiểu Duệ, nàng không nhớ gì sao? Đêm qua nàng uống say, làm loạn một hồi rồi còn lôi kéo bắt ta phải nằm ngủ cùng, nếu không sẽ một đao chém chết ta. Ta cũng là vạn bất đắc dĩ mới đành phải chiều theo ý nàng.
– Ngươi nói láo…
– Vậy nàng nói xem, tại sao lại như thế?
Tiểu Duệ cau mày, cố nhớ lại. Hôm qua, nàng nghe hắn ta thổi sáo, sau đó hình như nghĩ gì đó, sau đó uống một chén rượu mai rất thơm, sau đó… sau đó… Nàng cố gắng mà không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra.
– Ngươi nói láo. Rõ ràng ngươi nói láo.
– Nàng xem có phải ta rất oan ức không? Vừa bị nàng chiếm dụng cả đêm, lại còn bị mắng mỏ om sòm.
Dương Thiên Vũ ôm mặt đầy vẻ đáng thương, nhưng Tiểu Duệ nhìn thế nào cũng thấy dáng vẻ ấy thật vô lại. Nàng tức giận giẫm chân.
– Ta không cho ngươi ở nhà ta nữa.
Dương Thiên Vũ hơi nhướng mày nhìn nàng, bình tĩnh nói.
– Được… vậy số tiền…
Hắn cố ý kéo dài giọng. Nghe nhắc đến tiền, đầu óc Tiểu Duệ đột nhiên tỉnh táo lạ thường. Một tháng nay nàng ăn của hắn, uống của hắn, không lẽ hắn muốn đòi lại? Còn những ngày tháng sau này, tính sao bây giờ? Lắc mình một cái, Tiểu Duệ cười nịnh bợ, đi đến bên Dương Thiên Vũ.
– Dương công tử oai phong lẫm lẫm, bắt công tử làm gối ôm cho ta cả đêm qua, công tử thiệt thòi rồi, thiệt thòi rồi.
– Vậy nàng tính bồi thường ta thế nào? – Dương Thiên Vũ ghé lại gần nàng, bờ môi mỏng hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn nàng nửa si tình, nửa đùa giỡn.
– Ha… ha… – Tiểu Duệ cố gượng cười, trong đầu một loạt lời chửi mắng Dương Thiên Vũ nhưng không dám nói ra. – Công tử đại nhân đại lượng, sao lại so đo với ta chứ.
Dương Thiên Vũ vươn tay xoa đầu nàng.
– Được, coi như ta chịu oan ức chút vậy.
Nghe thấy lời này, Tiểu Duệ vui mừng vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
– Ta còn chưa nói hết mà.
– Hả?
– Ta vẫn muốn chịu ấm ức như thế nữa.
– Ngươi!
Thật là ép người quá đáng mà! Tiểu Duệ không kìm chế được nữa. Thế là một trận gà bay chó sủa ầm ĩ cả căn nhà lúc buổi sớm mai. Hắc Mã và Hắc Tôn ôm kiếm đứng phía xa xa, nhìn khung cảnh chủ nhân của bọn họ thường ngày cao cao tại thượng nay chạy loạn trong sân mà không biết nên khóc hay nên cười.
Suốt đến giờ ăn trưa Tiểu Duệ vẫn hằm hè với Dương Thiên Vũ, chỉ khổ Hắc Mã và Hắc Tôn trở thành điểm công kích của nàng. Thường ngày nàng chẳng bao giờ sai bảo gì hai người đó, nay vì tội chủ nhân của họ bắt nạt nàng, nàng lại không làm gì được tên áo trắng đáng ghét đó, vì vậy chỉ còn cách bắt nạt lại hai người kia cho bõ tức.
– Hắc Tôn, hạt dẻ nướng của ta đâu?
– Không có? Nhưng ta muốn ăn.
– Hắc Mã, đi bắt con cá về nuôi đi, đột nhiên ta muốn nuôi cá.
– Hắc Mã, hôm nay không uống thuốc đâu.
Hai người kia nhăn nhó chạy đông chạy tây phục vụ Tiểu Duệ suốt một ngày trời, đến tối, hai người mệt bở hơi tai đứng bên, một người bưng bát thuốc, người kia quạt cho Tiểu Duệ.
– Mai cô nương, cầu xin cô, cô uống hết bát thuốc này đi. Nếu không chúng tiểu nhân sẽ bị công tử phạt lương tháng này.
– Hả? Sớm biết như vậy ta đã không uống thứ thuốc đắng nghét này suốt một tháng trời. Hừ! Các ngươi đi mà uống. Đắng chết đi được.
– Cô nương!
Mặc kệ hai người họ ra sức năn nỉ, Tiểu Duệ vẫn nhất quyết không chịu.
– Vậy để chủ nhân các ngươi phục vụ đi.
Mây đen càng che kín đầu Hắc Mã, Hắc Tôn, bọn họ có mấy lá gan mà dám làm thế chứ? Dương Thiên Vũ mỉm cười, cầm bát thuốc trong tay Hắc Tôn.
– Hai người lui ra đi!
– Vâng!
Không đợi Dương Thiên Vũ phải nói đến câu thứ hai, hai người như chết đuối vớ được cọc tre, vội vàng dùng tốc độ tối đa lao đi, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt.