Đã mười ngày trôi qua, dù tâm tư rối bời nhưng Tiểu Duệ vẫn chưa quyết định được bước tiếp theo nên làm gì. Về phía Vi Phương Quán và Lưu Hiên Hội cũng chưa có thêm tin tức gì, có lẽ bọn họ đã làm hết khả năng rồi.
– Xuân Nhi, muội chuẩn bị chút đi, hôm nay nắng ấm, ta muốn đi thăm mộ Mai gia.
– Vâng, vương phi.
Xuân Nhi lập tức chạy như bay đi chuẩn bị. Suốt mấy ngày nay vương phi lúc nào cũng mặt ủ mày chau, tâm trạng nặng nề khiến không khí trong phủ cũng đình trệ hơn hẳn. Bây giờ vương phi muốn đi ra ngoài, dù là đi thăm mộ phần Mai gia thì cũng là dấu hiệu tốt.
Tuyết đã ngừng rơi từ lâu, bầu trời đã xuất hiện những tia nắng yếu ớt báo hiệu mùa xuân đang đến gần. Ngoài mấy bộ đồ mặc bên trong, Tiểu Duệ chỉ khoác chiếc áo choàng mỏng bằng lụa màu lam nhạt, thêu mấy bông hải đường đỏ rực, cổ áo may viền một lớp lông cáo mỏng. Trút những bộ đồ mùa đông nặng nề xuống, nhìn nàng trẻ trung, thanh thoát hơn hẳn.
Nàng và Xuân Nhi đi trước, gần mười hộ vệ lặng lẽ theo sau. Phía bên dưới chân núi còn khoảng mười hộ vệ nữa đang đứng chờ bọn họ. Bởi vì mộ phần Mai gia đặt ở núi rừng thanh vắng nên nguy cơ có kẻ ám toán cao hơn trong nội đô rất nhiều, vì vậy Hắc Mã cũng bố trí nhiều hộ vệ đi theo bảo vệ nàng hơn bình thường.
– Vương phi, người nhìn xem, cây cối đang đâm chồi rồi kìa.
Xuân Nhi vui vẻ chỉ tay sang hai bên đường, cố tìm chuyện để nói nhằm giúp tâm trạng Tiểu Duệ khá hơn. Nhìn những hàng cây mới mấy ngày trước còn xám xịt, run rẩy trong gió tuyết giờ đây mơn mởn mầm non hé nụ, Tiểu Duệ không khỏi có chút cảm xúc phức tạp trong lòng. Cuộc sống cứ tiếp diễn mãi như thế, đông qua xuân lại, chỉ có đời người trôi đi thì không thể quay đầu.
– Vương phi, có cả một bông hoa này.
Xuân Nhi vui vẻ chạy sang bên đường hái một bông hoa nhỏ màu trắng như tuyết mang đến, đưa cho Tiểu Duệ. Tiểu Duệ đón lấy, đặt giữa lòng bàn tay. Cánh hoa mỏng manh như thế nhưng lại từ gió tuyết lạnh lẽo sinh ra, thật diệu kỳ.
Đi một lát đã đến nơi, nàng buông tay, cánh hoa xoay một vòng rồi chầm chậm rơi xuống nền đất lạnh lẽo, vậy là hết vòng đời của một bông hoa trắng, ngắn ngủi đến mức không kịp quan tâm, không kịp hoài niệm.
Tiểu Duệ đặt mấy bông cúc xuống mộ. Mộ Mai gia định kỳ lại có người đến chăm nom, quét dọn nên luôn sạch sẽ. Nàng châm ba cây hương, cắm xuống mộ, rồi quỳ xuống, im lặng nhìn những hàng bia đá lạnh lẽo. Nàng âm thầm muốn hỏi họ xem chuyện gì đã xảy ra, nàng nên làm gì bây giờ? Nhưng đáp lời nàng chỉ có mùi hương trầm thoang thoảng trong không gian yên tĩnh của núi rừng cùng những hàng bia mộ vô tri.
Vừa lúc ấy, hai hộ vệ phi thân, nhanh như cắt lao vào bụi cỏ, nhanh đến mức Tiểu Duệ và Xuân Nhi còn chưa kịp hiểu đang có chuyện gì xảy ra thì đã thấy họ xuất hiện trở lại. Trên tay hai người là một đứa trẻ quần áo rách rưới, mặt mũi bẩn thỉu, nhưng đôi mắt nó lại rất sáng, giống như hai vì sao lấp lánh trong đêm tối. Mấy hộ vệ còn lại lập tức tản đi tìm ở khắp các lùm cây xung quanh, nhưng tìm kiếm một hồi cũng không phát hiện ra kẻ nào khác. Tiểu Duệ hơi nhíu mày, đứng dậy nhìn mọi việc.
– Ngươi là ai? Tại sao nấp ở đây? – Hắc Mã lên tiếng hỏi, giọng trầm trầm mang rõ hàm ý dọa nạt.
Đứa trẻ nhìn thấy khí thế ấy thì run rẩy nhìn quanh, không nói nên lời, cuối cùng ánh mắt nó dừng lại trên người Tiểu Duệ, nhìn nàng như van vỉ. Ánh mắt đứa trẻ như có kim châm vào lòng nàng, khiến nàng phải đi về phía ấy, khẽ ra dấu cho Hắc Mã.
– Đừng dọa nó sợ, nó chỉ là đứa trẻ, cũng không thể gây hại gì.
– Vương phi, đứa trẻ này rất đáng nghi, ở đây hoang vắng, tại sao nó lại trốn trong bụi cây như thế, rõ ràng là có ý đồ.
Đứa trẻ nghe thấy vậy thì lắc đầu kịch liệt, ánh mắt nó vẫn dán chặt vào Tiểu Duệ, rưng rưng như sắp khóc. Tiểu Duệ không nhịn được, đành cúi người hỏi.
– Tiểu đệ, sao đệ lại ở nơi này?
– Tiểu thư, tiểu thư cứu mạng, ta không có ý xấu, ta chỉ làm theo lời dặn của Lục thúc.
Vừa nghe thấy lời này, toàn thân Tiểu Duệ khẽ chấn động, nàng nhìn đứa trẻ thật kỹ. Quần áo rách rưới, bẩn thỉu, nó có phải là ăn mày? Lục thúc là ai?
– Lục thúc nói đệ đến đây tìm ta ư?
Đứa trẻ gật đầu chắc nịch. Tiểu Duệ ra dấu cho Hắc Mã thả nó ra.
– Ta với nó có chỗ quen biết, mọi người lui xuống đi, ta muốn nói chuyện với nó một chút.
– Nhưng… vương phi… chuyện này quá nguy hiểm. Đứa trẻ này… – Hắc Mã lên tiếng.
– Được rồi, ngươi kiểm tra xem nó có mang hung khí không, rồi để lại cho ta một cây đao là được. Chẳng lẽ võ công của ta, đến một đứa trẻ cũng không đối phó nổi?
Nghe thấy vậy, Hắc Mã không dám nói gì hơn, chỉ lặng lẽ tiến lên kiểm tra đứa trẻ một lượt, sau đó đưa cho Tiểu Duệ một thanh tiểu đao rồi ra dấu cho mọi người cùng lui xuống. Nhưng bọn họ không dám lui quá xa, chỉ cách chỗ Tiểu Duệ và đứa trẻ tầm hai mươi bước, có thể sẵn sàng ứng cứu bất cứ lúc nào.
– Được rồi, bây giờ đệ nói ta nghe, ta là ai? – Nàng muốn kiểm chứng đứa trẻ này một chút.
– Lục thúc nói nếu có một vị tiểu thư xinh đẹp đến vái lạy ngôi mộ này thì người ấy chính là Mai tiểu thư.
Trái tim Tiểu Duệ lại khẽ chấn động một lần nữa. Bởi đứa trẻ gọi nàng là Mai tiểu thư chứ không phải Lâm Vũ vương phi.
– Vậy Lục thúc dặn đệ nói gì với ta?
Đứa trẻ run rẩy nhìn quanh một vòng, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, cuối cùng mới ấp úng lên tiếng.
– Lục thúc nói thúc ấy chứng kiến cả quá trình trưởng thành của tiểu thư, và dặn tiểu thư cẩn thận kẻ địch ngay bên mình.
Câu nói này khiến Tiểu Duệ đứng lặng hồi lâu, cuối cùng giọng nàng cũng trở nên run rẩy giống như giọng đứa trẻ.
– Lục thúc mà đệ nói đến hiện đang ở đâu?
Đứa trẻ đột nhiên cúi gằm đầu xuống, lí nhí.
– Thúc ấy chết rồi.
– Chết rồi? – Tiểu Duệ suýt nữa không khống chế được mà nói to. – Tại sao lại chết?
Đứa trẻ vẫn cúi gằm mặt nhìn xuống đất, nhìn nó bé nhỏ và rách rưới như một nhúm giẻ lau.
– Sau khi nói chuyện này với ta thì thúc ấy bỏ đi. Hai ngày sau người ta tìm thấy xác thúc ấy trong một con mương cạn. Thúc ấy bị người ta giết rồi, còn bị cắt cả lưỡi.
Nói đến đây đứa trẻ im bặt, đưa tay lên lau mặt. Tiểu Duệ bàng hoàng nhìn đứa trẻ rách rưới, bẩn thỉu kia hồi lâu.
– Vậy, người đó còn dặn đệ gì không?
Đứa trẻ lắc đầu.
– Lục thúc chỉ nói như vậy, dặn ta phải nói riêng với một mình tiểu thư. Nhưng ta đợi mãi, có lần đến muộn, chỉ thấy hương khói mà không gặp được tiểu thư.
Tiểu Duệ chầm chậm gật đầu.
– Đệ cũng là ăn mày ư?
– Ta là cô nhi, thường ngày hay ăn mày ở phía bắc thành.
Tiểu Duệ gật đầu, khẽ nói.
– Vậy đệ có muốn về… – Nói đến đây, nàng khựng lại, vốn nàng muốn đưa nó về Lâm Vũ vương phủ, nhưng chuẩn bị nói ra lại thấy không ổn nên đành sửa lại. – Đệ có muốn về Mai phủ làm việc không? Sẽ có chỗ ăn chỗ ở, không phải lang thang nữa.
Đứa trẻ thoáng do dự nhưng cuối cùng lắc đầu.
– Lục thúc từng nói nơi ấy rất nguy hiểm, ta tuy là ăn mày nhưng rất quý mạng sống của mình, ta không muốn về đó đâu.
– Cái gì? Người đó nói khi nào?
– Từ lâu rồi, lúc chúng ta vô tình đi qua đó, Lục thúc thở dài và bảo ta như thế.
Tiểu Duệ gật gật đầu, lúc này nàng sắp đứng không vững rồi, nhưng nàng vẫn phải cố gắng gượng, không được để bản thân gục ngã.
– Đệ tên là gì?
– Ta không có tên, mọi người đều gọi ta là Cẩu Tử.
– Ta có thể đến đâu tìm đệ nếu cần?
– Ta ở trong căn miếu bỏ hoang cuối phố Ngô Đồng. Ban ngày đi xin ăn, tối ta sẽ về đó ngủ.
Tiểu Duệ lần tìm trong người, nàng không định mua gì nên trong người lúc này chỉ có chút bạc vụn. Nàng lần tay lên đầu, gỡ cây trâm ngọc xuống, đưa cả cây trâm và bạc vụn cho đứa trẻ ăn mày. Đứa trẻ nhìn thấy mấy thứ đó thì lắc đầu quầy quậy.
– Tiểu thư, ta không dám nhận tiền của người đâu.
– Đệ cầm lấy, mua chút gì mà ăn trong mấy ngày tới.
– Ta có cầm trâm của tiểu thư đi bán thì người ta cũng nghĩ ta ăn trộm được, nhất định sẽ bị bắt lại tra hỏi, có khi còn bị đòn oan, ta không nhận đâu.
Tiểu Duệ nghe thấy thế thì hơi ngẩn người, cuối cùng đành cầm cây trâm lại.
– Vậy đệ nhận chút bạc vụn này đi, mấy hôm nữa ta sẽ tới thăm đệ, được không?
Đứa trẻ run rẩy đưa tay nhận lấy. Sau đó nó nắm chặt chút bạc vụn trong tay, quay người chạy xuống núi. Mấy hộ vệ thấy vậy lập tức muốn ngăn cản nhưng Tiểu Duệ ra dấu cho họ để đứa trẻ đi.
Nàng chậm rãi đi xuống núi, buổi viếng mộ đứt đoạn nhưng nàng cũng không nghĩ tới, vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều, chỉ là trầm lặng không nói gì. Mấy người bên cạnh không rõ đứa trẻ ăn mày là ai, đã nói với Tiểu Duệ những gì, nhưng cũng không dám nhiều lời.
Đến khi ngồi vào xe ngựa nàng mới có thể thả lỏng. Nàng thấy hai chân mềm nhũn, lòng bàn tay lạnh ngắt. Nàng nhắm mắt, dựa người vào thành xe, ngẫm nghĩ về những lời đứa trẻ vừa nói. Nhưng xe ngựa chưa đi được bao xa, đột nhiên Tiểu Duệ ngồi bật dậy, mở bừng hai mắt. Đứa trẻ nói gã ăn mày mà nó gọi là Lục thúc đã bị giết, vậy chuyện ngày hôm nay… liệu nó có bị…
Trái tim Tiểu Duệ như rơi xuống vực sâu khi nghĩ đến điều này, nhưng nàng không dám manh động, chỉ có thể giục người mau chóng trở về phủ, nàng muốn nhanh chóng đi xem xét tình hình của đứa trẻ ấy. Một mình!