Tiểu Duệ khoác áo choàng cổ bằng lông cáo, vải gấm đỏ thêu hình hoa mai vàng chầm chậm dạo trong vườn hoa. Nàng nhìn rừng mai mùa đông lạnh lẽo đã rụng hết lá, chỉ còn trơ lại cành, trên cành mai đọng trắng xóa tuyết, nhìn khung cảnh cô tịch ấy có phần tiêu điều, thê lương. Đúng lúc ấy, phía góc tường bên kia vang lên tiếng thì thầm trò chuyện, không gian vốn yên tĩnh nên nàng có thể nghe rất rõ. Có lẽ mấy nô tỳ rảnh rỗi ngồi nói chuyện cùng nhau.
– Thái Huyền chân nhân ngày mai sẽ lập đàn đấy.
– Thật ư, nhưng ngày mai ta phải trực rồi, không thể đi được, thật đáng tiếc.
– Đúng vậy, ngươi không đi chính là đã đánh mất cơ hội ngàn năm có một rồi. Chân nhân sẽ ban linh đan và nước thánh nữa.
Nghe hai nữ tỳ trò chuyện say mê, Tiểu Duệ hơi cau mày, mấy trò mê tín này quả là giỏi huyễn hoặc nhân tâm. Vừa khi nàng định rời bước đi thì nghe thấy.
– Có tin cực kỳ bí mật, nghe đại đệ tử của chân nhân nói mấy hôm trước phía tây xuất hiện dị tượng, điềm báo có đại sự.
– Là đại sự gì nhỉ?
– Không biết, chỉ nghe nói hình như thiên long xuất thế, nhưng vẫn chưa rõ thực hư thế nào.
Tiểu Duệ lạnh mặt, tiến lên mấy bước, nhìn hai nữ tỳ vẫn đang trò chuyện vô cùng say mê kia.
– Hai ngươi vừa nói gì?
Hai nữ tỳ lập tức quỳ sụp xuống, bọn họ sợ Tiểu Duệ trách phạt tắc trách, dám trốn góc này lười biếng, nhưng họ cũng không quá sợ hãi vì trước giờ vương phi chưa bao giờ quản mấy việc này.
– Tham kiến vương phi, chúng nô tỳ không nhìn thấy người, xin người trách phạt.
– Ngẩng lên, hai người vừa nhắc đến ai?
Nghe giọng Tiểu Duệ uy nghiêm khác hẳn ngày thường, hai người bọn họ ngơ ngác liếc nhìn nhau. Một người run rẩy lên tiếng.
– Bẩm vương phi, nô tỳ nghe người trên phố nói ngày mai trên đường Tự Thanh, Thái Huyền chân nhân sẽ lập đàn “Thần tiên tụ hội”, lại còn phát đan dược và nước thánh cho người dân đến xem. Chúng nô tỳ cũng… muốn đến đó… xem… xem…
– Còn chuyện gì nữa.
– Dạ…
– Cái gì mà dị tượng, thiên long?
– Thưa vương phi, chúng nô tỳ nghe người ta đồn hai ngày trước ở phía trời tây xuất hiện dị tượng, thiên long xuất thế, chúng nô tỳ không biết gì khác. – Người này vừa nói vừa đập đầu cộp cộp xuống nền gạch, nàng ta không hiểu mình phạm lỗi gì nhưng nhìn thái độ của Vương phi cứng rắn như thế khiến đáy lòng nàng ta cực kỳ hoảng sợ.
– Các ngươi còn muốn để đầu trên cổ không?
Nghe thấy lời này, cả hai nữ tỳ đều kinh hãi, ra sức dập đầu xin tha lỗi, hứa hẹn sẽ không bao giờ dám lơ là công việc nữa. Tiểu Duệ lắc đầu.
– Ta không trách các ngươi trốn việc ra đây nói chuyện. Tội của các ngươi là ở chỗ dám nói những lời đại nghịch, có thể khiến không chỉ đầu các ngươi, mà đầu của tam tộc các ngươi cũng không còn trên cổ đâu.
Hai tỳ nữ mặt cắt không còn giọt máu, kinh hãi đến mức há miệng, không biết nói gì.
– Tất cả những chuyện như này về sau cấm không được hé răng nghị luận. Bằng không, ta cũng không giúp được gì cho các ngươi.
– Tạ ơn vương phi, tạ ơn vương phi!
Nghe thấy những lời này của Tiểu Duệ, bọn họ lập tức dập đầu lia lịa như tế sao, mừng rỡ vì vừa nhặt lại được tính mạng. Sau đó Tiểu Duệ phẩy tay, ra dấu cho bọn họ lui xuống. Chỉ còn mình nàng đứng trong vườn, tuyết rơi đầy vai áo, tai và mũi đã đỏ ửng, nhưng nàng không thấy lạnh, bởi những lời vừa nghe thấy khiến nàng cảm thấy vô cùng kinh hoàng. Bọn chúng không chỉ bài binh bố trận trên chiến trường mà còn dám tung tin đồn nhảm, lay động nhân tâm.
Liền sau đó, nàng trở gót, thẳng tiến về phía thư phòng. Tiểu Duệ ngồi trong thư phòng đọc tài liệu được khoảng một canh giờ thì Dương Thiên Vũ trở về. Nhìn lông mày hắn hơi chau lại, Tiểu Duệ như đã đoán được đôi phần điều khiến hắn lo nghĩ.
– Thiên Vũ, có phải chuyện đạo sĩ…
Dương Thiên Vũ nhìn nàng có chút kinh ngạc.
– Nàng đã biết?
Tiểu Duệ hơi gật đầu, giúp hắn cởi áo choàng bám đầy tuyết ra.
– Ta vô tình nghe hai nữ tỳ nói chuyện với nhau.
Hàng lông mày của Dương Thiên Vũ lại nhíu sâu hơn một chút.
– Không ngờ ngay cả người của Lâm Vũ vương phủ cũng dám nghị luận chuyện này. Chém!
Tiểu Duệ giữ tay hắn, lắc đầu.
– Bọn họ đều vô tri đâu biết chuyện gì, đều là bị kẻ xấu lợi dụng mà thôi, ta đã nói tha cho bọn họ rồi.
– Tiểu Duệ, đây không phải chuyện đùa, nàng nhân từ…
Tiểu Duệ ra dấu ngăn lời hắn, nàng nhìn sâu vào mắt hắn.
– Sinh mạng nào cũng là sinh mạng, họ không có ý, kẻ đáng chết là mấy kẻ tung tin kia.
Dương Thiên Vũ đành lắc đầu.
– Thôi vậy, nghe theo nàng.
– Tình hình cụ thể như thế nào?
Tiểu Duệ khéo léo chuyển trọng tâm câu chuyện, đưa Dương Thiên Vũ trở về với mối lo đích thực. Hắn ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà ấm rồi mới lên tiếng.
– Hôm nay có một số tấu chương đồng loạt báo lên rằng ở một loạt địa phương có tin đồn hai hôm trước xuất hiện dị tượng.
– Đúng ngày sinh nhật hoàng thượng.
Dương Thiên Vũ gật đầu, không ngờ ngày này lại có nhiều việc xảy ra đến vậy, mà những việc này bề ngoài không liên quan đến nhau, nhưng ẩn sâu bên trong đều cùng mục đích khiến tình hình thêm rối ren, hỗn loạn.
– Đã có đối sách gì chưa?
Dương Thiên Vũ lắc đầu.
– Tất cả tin đồn đều xuất hiện trong dân chúng, bọn họ nói do các đệ tử của những đạo sĩ danh tiếng trong vùng truyền ra. Nhưng đám đạo sĩ đó đệ tử đông đúc, rất có danh tiếng, chưa đủ bằng chứng thì chưa thể vọng động.
– Ta nghe nói ngày mai Thái Huyền chân nhân gì đó sẽ lập đàn “Thần tiên tụ hội”, phát linh đan, nước thánh cho dân chúng. Như vậy có thể thấy bọn chúng chuẩn bị thò cái đuôi ra rồi.
– Tuy chúng thò cái đuôi nhưng bọn chúng cũng như hồ ly, có đến chín cái đuôi, thực hư khó đoán.
– Chẳng lẽ chúng ta cứ để im mặc cho chúng thao túng tình hình.
Dương Thiên Vũ lắc đầu, nhấp thêm một ngụm trà.
– Dĩ nhiên không thể, hoàng thượng đã phái người liên lạc với các cao tăng, đạo sĩ chân chính để các vị ấy nhắc nhở dân chúng chớ u mê tin lầm bọn lừa đảo, bán nước khoác áo tu hành.
Tiểu Duệ ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng tự rót cho mình một chén trà.
– Nhưng người tỉnh táo thì ít, kẻ mê lầm lại nhiều.
– Đó cũng là điều khiến hoàng thượng và tất cả triều thần hôm nay đều đau đầu, chưa tìm ra giải pháp triệt để.
Trong đám đông chen lấn trên đường Tự Thanh, Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ cũng bị xô đẩy đến mức phải gắng hết sức mới có thể trụ được ở vòng trong, nơi gần pháp đài của Thái Huyền chân nhân. Đài cao quá đầu người, được dựng bằng tre và gỗ, bốn xung quanh cắm cờ thái cực đồ, ở giữa đài, phía sau đặt một lô đỉnh to lớn, phía trước là một cái bàn và bốn chiếc ghế. Các đạo sĩ người mặc đạo bào, tay cầm phất trần đứng chắn xung quanh pháp đàn. Bọn họ đứng ở bậc dưới nên có thể bảo vệ pháp đàn không bị người dân lấn chen vào mà cũng không làm che mất tầm nhìn của người dân.
Ngay từ sáng sớm, khi trời còn tờ mờ chưa nhìn rõ mặt người, lạnh đến thấu xương mà người dân quanh đây đã đến đứng chật kín giữa pháp đài. Bọn họ thì thầm bàn tán về pháp lực cao thâm, có khả năng trò chuyện cùng thần tiên ma quỷ của Thái Huyền chân nhân. Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ mặc trang phục thường dân đứng chen trong đám đông. Nhưng vì sợ Tiểu Duệ bị lạnh nên Dương Thiên Vũ vẫn quấn nàng trong mấy tầng áo lông, đến nỗi khi trời sáng, dòng người đứng chật ken nhau khiến Tiểu Duệ cảm thấy rất nóng bức, vã mồ hôi ướt đẫm cả lưng. Nhưng nàng không dám than thở, sợ rằng Dương Thiên Vũ sẽ bắt nàng hồi phủ. Sự kiện này, quả thực kinh thiên động địa, Tiểu Duệ rất muốn xem toàn bộ diễn biến.
Cả con phố Tự Thanh hôm nay ngừng buôn bán, tất cả hàng quán đóng cửa, từ ông chủ đến trưởng quầy, tiểu nhị đều chen lấn ở đây. Đợi đến khi cả con phố đã đầy ắp người, mấy đạo sĩ mới tiến lên, ra dấu cho tất cả im lặng. Mọi âm thanh ngay lập tức đều nín bặt, im lặng đến mức dường như có thể nghe thấy cả tiếng tuyết rơi.
Sau đó có một đạo sĩ mặc đạo bào, tay cầm phất trần, dáng người cao, gầy, râu trắng, mắt sáng, nhìn rất ra dáng tiên phong hạc cốt chậm rãi bước lên đài. Người này chính là Thái Huyền chân nhân. Lập tức có mấy đệ tử của hắn tiến lên, bắt đầu huyên thuyên giới thiệu về tài năng thông thiên của sư phụ mình. Bọn họ ba hoa đến nửa canh giờ mới chịu ngừng lời, tuyên bố sư phụ bọn họ sẽ cầu thần tiên hạ phàm để che chở cho dân chúng, cứu khổ cứu nạn cứu chúng sinh.
Ngay sau đó, Thái Huyền chân nhân ung dung ngồi xuống một trong bốn cái ghế. Một đệ tử của hắn bưng lên một cái khay, trên đó đặt một bình rượu bằng sứ, màu trắng, kiểu dáng rất phổ thông và bốn chiếc chén sứ cùng màu. Sau đó tên đệ tử lần lượt đặt bình rượu xuống giữa bàn, bốn chiếc chén bốn góc rồi khom lưng lui xuống.
Lúc này trên đài cao chỉ còn có một mình Thái Huyền chân nhân, hắn vung phất trần, miệng lầm rầm chú ngữ. Ngay khi hắn đang niệm chú thì ở bốn góc đài, bốn ngọn lửa cháy bùng lên, khiến không ít người giật mình, kinh ngạc hô lên nho nhỏ. Sau khi niệm chú một hồi, Thái Huyền vung phất trần mấy cái, rồi thong thả đứng dậy, cầm bình rượu, rót lần lượt vào bốn chiếc chén sứ. Mọi người dưới đài có thể nhìn rõ rượu trong bình chậm rãi chảy vào bốn chiếc chén. Sau đó hắn ngồi lại vị trí của mình, một tay nâng chén rượu lên cao như kính ai đó. Lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến há hốc miệng…