"A ông! A ông! Ngươi đã trở về rồi!"
Mai Trục Vũ vừa đốt ba nén hương trong tay, chợt nghe thấy tiếng hô to của tiểu cô nương ở bên ngoài sân truyền đến, chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân vù vù từ xa đến gần.
Hắn cắm nén hương vào trong lư hương, quay đầu lại liền thấy một tiểu cô nương có đôi mắt tròn xoe nhảy qua ngưỡng cửa vào phòng, sau lưng còn có một con ngỗng trắng lắc lư theo sau.
Đại bạch ngỗng chân ngắn, bước không qua ngưỡng cửa.
Tiểu cô nương thấy vậy, xoay người đi thuần thục kéo cổ đại bạch ngỗng, xách nó vào, lúc này mới cười hì hì nhào về phía Mai Trục Vũ, nằm trên gối hắn kêu một tiếng ngọt ngào "A ông", lại hướng về phía hương án bên kia hô "A bà".
Mai Trục Vũ vừa thấy tiểu cô nương này, vẻ mặt nghiêm túc liền từ nếp nhăn khóe mắt khóe miệng chạy mất, lộ ra nụ cười hòa ái yêu thương.
Tiểu cô nương là cháu gái của con trai thứ ba của hắn, còn là một đứa con gái muộn, bởi vì trong nhà ba huynh đệ tổng cộng chỉ có mỗi một nữ oa nhi này, cho nên rất được sủng ái, Mai Trục Vũ làm tổ phụ, đặc biệt yêu thương nàng.
"Viên Viên, sao đến sớm vậy, không ngủ thêm chút nữa." Mai Trục Vũ vuốt ve cái đầu nhỏ của cháu gái.
Tiểu cô nương tự giác bò lên giường, ngồi bên cạnh tổ phụ, quơ quơ hai bắp chân kéo tay tổ phụ,"Con nhớ A ông rồi, A ông, sang năm ông lại tới Thường Hi quan chơi, dẫn Viên Viên đi cùng được không -""A ông không phải đi chơi, mà là đi làm chính sự." Mai Trục Vũ phá vỡ chút tâm tư của tiểu tôn nữ: "Hơn nữa, ngươi cũng không phải nghĩ tới A ông, ngươi chỉ là muốn ra ngoài chơi thôi."
Tiểu cô nương méo miệng, đáng thương nói: "A ông không ở Trường An, con thấy những yêu quái đó, sợ lắm, tối ngủ không yên."
Nàng nói chân tâm thật lòng, giống như thật sự bị cái gì làm cho kinh hãi, nhưng Mai Trục Vũ biết không thể coi là thật, vì thế bất đắc dĩ thở dài, hiểu rõ nói: "A ông không có ở đây, có phải ngươi lại lấy thẻ gỗ đào mà A ông làm cho ngươi ra rồi không?" Tiểu cô nương chột dạ trong chớp mắt, lại lập tức mặt dày chớp mắt mấy cái, ý đồ dùng sự đáng yêu lừa dối qua ải,"Viên Viên vẫn luôn rất ngoan mà-"
Mai Trục Vũ điểm điểm trán nàng,"Ngươi nhất định là cảm thấy thú vị, cố ý hái bảng hiệu đi xem yêu quái.
Ngươi còn nhỏ, đừng tiếp xúc quá nhiều với bọn chúng."
Tiểu cô nương một cái ót đập vào trong lòng hắn, rầm rì lắc lắc thân thể tròn trịa làm nững.
Mai Trục Vũ đành phải bế nàng lên, đong đưa con khỉ nhỏ trong lòng rồi hỏi: "Thật sự bị dọa sợ rồi sao? Sao trông gầy đi vậy?"
Tiểu cô nương lúc này mới ngẩng đầu, mũi nhăn lại nói: "Buổi tối gặp ác mộng, ngủ không được ngon.
Ta muốn ở lại chỗ A ông, không muốn về nhà ngủ!"
Mai Trục Vũ suy nghĩ một chút bèn nói: "A ông đi xem thử, có phải có yêu quái nào trốn trong phòng của Viên Viên hù dọa Viên Viên của chúng ta hay không."
Ba đứa con trai cách nhà rất gần, Mai Trục Vũ cũng không cưỡi ngựa, ôm tiểu tôn nữ rời khỏi Mai gia trang.
Hắn đi rất chậm, chờ con ngỗng trắng lắc lư theo sau, nghe cháu gái líu ríu nói với hắn những chuyện xảy ra gần đây.
Sau khi rẽ qua một con phố, bọn họ đã đến nhà Tam Lang.
Tam Lang hôm nay phải trực, không ở trong nhà, lúc này trong trang viện chính bởi vì tiểu cô nương Mai Viên đang trốn chạy mà loạn thành một đống, Mai Trục Vũ còn chưa vào cửa, đã nghe được tiếng phó phụ lo lắng hỏi: "Có thấy Viên nương không? Sáng sớm như vậy, đã chạy đi đâu rồi, cũng chưa ăn gì cả!"
"Có phải trốn đi đâu rồi không? Bình thường không phải thích chui vào vườn hoa phía sau kia sao?"
"Đã tìm rồi, không có ở đây!"
"Có thấy con ngỗng lớn không? Viên Nương đi đâu cũng mang theo con ngỗng lớn, ngươi kêu gọi xem?"
"Con ngỗng lớn cũng không thấy... Tốt xấu gì cũng có con ngỗng lớn đi theo, cũng không sợ có người khi dễ Viên Nương..."
"Có phải đi nhà cũ phía trước tìm Mai Ông không, nghe nói tối qua Mai Ông về Trường An rồi."
"Ôi chao, quả thật có khả năng lắm, ta sẽ đi qua bên kia hỏi thăm một chút!"
Đám người hầu vVa dứt lời thì thấy Mai Truc Vũ bế tiểu cô nưởng Mai Viên của họ vào, phía sau còn có con ngỗng lớn kêu cạc cạc đi theo.
Vị nha hoàn lớn tuổi hơn thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi tắn nghênh đón.
Mai Trục Vũ vốn nghiêm nghị, trong nhà ngoại trừ tiểu cô nương Mai Viên, những đứa con trai cháu trai khác đều sợ hắn, càng không cần nói đến đám người hầu dưới, Mai Viên có A Ông làm chỗ dựa, hoàn toàn không Sợ mẹ ruột mình quở trách, kéo A Ông đi vào phòng mình tìm yêu quái.