Hoàng đế cười ha hả vẫy tay với Vũ Trinh, ôm lấy Thái tử mập mạp trong tay Mai quý phi, mang theo lão bà con cái và một đống hộ vệ thị tùng chen ra khỏi đám người, đi đến bên cạnh Vũ Trinh và Mai Trục Vũ.
Vũ Trinh đã được Mai Trục Vũ thả xuống, cũng không hành đại lễ gì, mọi người dựa theo bối phận thân thích mà xưng hô một hồi.
Bên này, Nguyên Chân công chúa cười hì hì ôm cánh tay Vũ Trinh gọi tiểu di, lại gọi Mai Trục Vũ là dượng.
Bên kia tiểu Thái tử cũng hô theo một tiếng tiểu di, lại nhìn Mai Trục Vũ, lại gọi là biểu huynh.
Xét từ phía Mai quý phi, Mai Trục Vũ đúng là biểu huynh của hắn, bối phận này tuy có chút rối loạn, nhưng không ai để ý, mọi người dứt khoát cùng nhau đi dạo chợ đèn lồng.
"Nhị nương à, hai tiểu phu thê các ngươi ra ngoài sao không mang theo mấy người hầu hộ vệ?" Hoàng đế hỏi với giọng điệu hiền hòa.
Vũ Trinh đáp: "Quá phiền toái, chỉ có hai chúng ta là tự tại nhất."
Hoàng đế gật gật đầu, tràn đầy đồng cảm: "Đúng là rất phiền phức, bất quá vẫn phải chú ý an toàn."Hoàng hậu tiếp lời: "Tứ lang nói đúng lắm, ngươi hiện giờ thân thể đang mang thai nặng nề, ra ngoài nhất định phải mang theo tôi tớ.
Còn như vừa rồi, các ngươi đang làm cái gì vậy, giơ lên cao như thế, vạn nhất ngã xuống thì biết làm sao? Ngươi chính là bên cạnh không ai quản giáo, cái gì cũng chẳng để ý, càng ngày càng vô pháp vô thiên."
Xem Hoàng hậu muốn dạy người, hoàng đế lại vội khuyên Hoàng hậu,"Ai nha, hôm nay là ngày hội tốt, chúng ta cũng khó được ra ngoài một chuyến, không bằng để cho nhị nương dẫn chúng ta đi cái nhạc phường Ngọc Trúc rất nổi danh gần đây kia nghe hát một chút?"
Ngọc Trúc nhạc phường chính là nhạc phường mà Vũ Trinh dẫn bọn yêu bộc đến kinh doanh, bây giờ thanh danh lan xa, mỗi ngày không biết hấp dẫn bao nhiêu người đến, Vũ Trinh tự nhiên là quen thuộc.
Mai quý phi: "Ta nói lần này Tứ Lang sao lại có hứng thú với việc ngắm hoa đăng xuất cung như thế, thì ra là ý của Túy Ông không phải ở rượu."
Hoàng đế lơ đễnh, cười ha hả hai tiếng, nháy mắt với Vũ Trinh, Vũ Trinh tự nhiên tiếp lời,"Kỳ thật ta đã sớm đặt xong hôm nay sẽ qua, hôm nay nghe nói bọn họ muốn dựng sân khấu ở Dẫn Nguyệt hồ, còn vì thế mà sắp xếp vũ đạo mới, không xem thì thật đáng tiếc, mọi người cùng nhau đi náo nhiệt một chút." vậy chúng ta còn chờ gì nữa, đi thôi!"
Hai người Vũ Trinh và Mai Trục Vũ đi sau cùng, Mai Trục Vũ nhìn Vũ Trinh từ dưới chân lôi một con tiểu yêu ra, hạ giọng căn dặn nó đi tới nhạc phường Ngọc Trúc dặn dò chuẩn bị một nơi thanh tịnh xem ca múa.
Mai Trục Vũ: "Không phải nàng đã đặt trước rồi sao?"
Vũ Trinh: "Đương nhiên là không, ta chuẩn bị đưa chàng đi ngắm đèn hoa cả đêm, ngày nào đó không thể đi nhạc phường, xem các nàng ca múa, làm sao so được với hai người cùng nhau ngắm đèn."
Nàng nói lời ấy, nhưng mà sau khi thực sự đến Ngọc Trúc lạc phường, Vũ Trinh và Hoàng đế hai người xem đến hăng say nhất, cao giọng khen thưởng, mỗi lần hoa thuyền kia xin thưởng đến dưới đài nhỏ bên cạnh bọn họ, hai người này liền vung tiền, còn thỉnh thoảng bình luận một phen giọng hát vừa rồi không tệ, lại khen khổng hầu đàn hay.
Nhìn động tác ngữ khí tương tự, người không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ có quan hệ huyết mạch gì, mới có thể giống nhau như vậy.
Hoàng hậu nhìn hai người này với vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng, tựa như mắt đau mà quay đầu đi.
Giữa chừng nghỉ ngơi, Vũ Trinh ra cửa, sau đó Nguyên Chân công chúa cũng rất nhanh đi ra.
"Tiểu di, ta còn tưởng rằng ngươi không chú ý tới ám chỉ của ta chứ!" Lý Nguyên Chân nói.
Vũ Trinh xoa xoa trán,"Mắt ngươi gần như sắp bị co giật, ta nhìn không ra sao? Nói đi, chuyện gì? Chẳng lẽ lại là vì hoa sơn trà của ngươi xảy ra chuyện gì chăng."
"Đương nhiên không phải, hắn rất tốt!" Lý Nguyên Chân hừ một tiếng,"Là gần đây nương nương các nàng muốn tìm Phò mã cho ta!"
Vũ Trinh: "Người đã chọn xong rồi ư?"
Lý Nguyên Chân gật gật đầu,"Chọn xong rồi, là Trạng nguyên lang năm ngoái, hình như tên là Bùi Tĩnh Huyền gì đó!"
Vũ Trinh có chút ấn tượng, hình như là một thanh niên tài tuấn, xuất thân bình dân, cùng nàng chơi đùa với một lang quân nhà Dương thi đậu Thám Hoa, rất không phục Trạng Nguyên này, lúc trước khi vây săn đã nói với mọi người một lần về Bùi Tĩnh Huyền này, nghe nói Trạng Nguyên lang nhà nghèo, đến Trường An ngay cả một tòa nhà cũng thuê không nổi, mượn ở trong một ngôi chùa đổ nát nào đó.
"Vậy ngươi muốn ta làm gì? Nói trước, các loại chuyện giết người diệt khẩu là không được đâu." Vũ Trinh nói đùa.
Lý Nguyên Chân chớp chớp mắt: "Làm sao có thể vì việc này mà giết người, tiểu di lại nói đùa rồi, thật ra ta đã sớm nói với phụ thân rồi, người đã hứa với ta là không gả chồng."