Dù là như thế, Triệu lang quân vẫn giơ bàn tay đỏ bừng của mình lên thở hắt ra vì đau, những thiếu niên thiếu nữ đứng xem khác cũng sững sờ, một lúc lâu sau mới có người lên tiếng: "Con ngỗng này sao lại hung dữ đến vậy? Trinh tỷ, tỷ nuôi nó như thế nào vậy, có phải cho nó ăn thứ gì kỳ quái hay không?"
Vũ Trinh mỉm cười đáp: "Nó tên là Ngỗng Tử, ta mang về từ Phủ Châu.
Còn về việc sao lại nuôi dưỡng nó hung dữ như vậy, ta cũng không hay biết, từ khi mang Ngỗng Tử về đều do lang quân chăm sóc cả."
Sau khi Ngỗng Tử cùng bọn họ trở về Trường An, vốn lão bộc trong phủ định làm cho nó một cái chuồng ở hậu viện, nhưng Ngỗng Tử không vừa ý.
Một hôm Vũ Trinh và Mai Trục Vũ phát hiện nó tự chạy đến cái ao nhỏ bên ngoài thư phòng an cư, còn không biết ngậm cỏ khô từ đâu về đắp thành một cái tổ trên bãi cỏ gần đó.
Vũ Trinh thấy thú vị nên cứ mặc kệ nó.
Ngày thường Ngỗng Tử tự kiếm ăn trong ao, Vũ Trinh chưa từng quản, chỉ thỉnh thoảng khi thấy lang quân đang đọc sách trong thư phòng, nàng sẽ ném cho Ngỗng Tử ít đồ ăn.
Vũ Trinh vừa nói ra những lời này, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía Mai lang quân trầm mặc đứng bên cạnh nàng.
Mọi người và Mai Trục Vũ đều không quen thuộc lắm, không tự nhiên như đối với Vũ Trinh, đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là vì nhìn dáng vẻ của Mai Trục Vũ là biết hắn không vui, các thiếu niên thiếu nữ cảm thấy không thể nào làm ầm ï với hắn được, vì vậy chuyện về con ngỗng cứ thế bị bỏ qua."Người đã đến đông đủ, chúng ta ra khỏi thành thôi.
Đợi đến Tây Sơn, nếu thời gian còn sớm, hôm nay chúng ta có thể bắt đầu săn thú, cũng đỡ phải đợi ngày mai!" Một vị lang quân có lòng nóng vội nói.
Vũ Trinh gật đầu: "Được, ra khỏi thành!" Nàng ra lệnh một tiếng, mọi người giục ngựa chạy như điên ra khỏi thành, nhiều thiếu niên tranh giành vị trí số một, nhưng mà chạy vội, mọi người phát hiện không đúng, Trinh tỷ của bọn họ đâu rồi, tại sao không đuổi theo?
Thường ngày ra ngoài săn thú, Vũ Trinh đều dẫn đầu một người.
Mọi người ghìm cương dừng ngựa chờ ở ven đường, hai người chạy nhanh nhất xoay người chạy trở về.
"Trinh tỷ đâu rồi?"
"Hình như, còn ở phía sau."
Mọi người vươn cổ ra nhìn, mơ hồ thấy hình như có hai mươi mấy con ngựa ở phía cửa thành, đang từ từ tiến lại gần.
"Trinh tỷ sao lại chậm chạp như vậy?"
"Chẳng lẽ là vì Mai lang quân, hay là hắn không biết cưỡi ngựa, cho nên Trinh tỷ phải đợi hắn?"
Triệu lang quân đột nhiên kêu lên một tiếng, vỗ đầu nói: "Ta quên mất, bây giờ Trinh tỷ đang mang thai, tất nhiên không thể cưỡi ngựa nhanh được."
Chuyện Vũ Trinh mang thai cũng không được tuyên dương rầm rộ, ngoại trừ mấy vị thiếu niên tới thăm nàng trong khoảng thời gian này, những người khác đều không rõ lắm.
Hiện giờ đột nhiên nghe được tin tức này, ai nấy đều trợn to hai mắt không dám tin tưởng, kinh hãi kêu lên liên tục.
"Cái gì? Trinh tỷ? Có thai? Có thai là sao? Vì sao Trinh tỷ lại có thai?" Có thiếu niên trợn mắt ngây ngốc hỏi.
"Thế mà lại có thai, sao Trinh tỷ không nói cho chúng ta biết!" Đây là phản ứng tức giận sau khi đã hiểu ra.
"A a a, chúng ta sắp có cháu trai cháu gái rồi phải không!" Đây là đột nhiên hưng phấn cao hứng.
Mọi người lại thúc ngựa quay đầu chạy về phía Vũ Trinh, cuốn lên một đám bụi mù.
Nhìn những gương mặt khác nhau này, hoặc không vui hoặc hưng phấn hoặc lo lắng xông tới, Vũ Trinh vung tay xua tan bụi bặm trước mắt.
"Trinh tỷ, tỷ có con rồi ư?"
"Trinh tỷ, ta sắp được làm thúc thúc rồi sao?"
"Trinh tỷ, ta có thể sờ bụng tỷ một chút được không!" Thiếu nữ táo bạo đưa ra yêu cầu, đám thiếu niên vừa nghe xong, trong lòng nghĩ người này sao lại tự tiện rời khỏi đội ngũ mà đưa ra loại yêu cầu quá đáng như vậy! Bọn họ ở trước mặt Mai Trục Vũ, không tiện yêu cầu sờ bụng của Trinh tỷ, chỉ có thể liếc mắt nhìn nhau rồi đẩy cô gái đã đưa ra yêu cầu này ra xa, tóm lại bọn họ sờ không được, vậy thì mọi người cùng nhau không sờ được, tuyệt đối không thể để cho nữ hài tử độc chiếm phần hay!
Bởi vì cái bụng của Vũ Trinh, mọi người cùng nhau cưỡi ngựa dạo chơi, đến khi đi dạo tới chân Tây Sơn thì trời cũng đã không còn sớm.
Ở Tây Sơn bên này có mấy trang trại, hàng năm mọi người đến đây săn bắn, đều phải ở lại trang trại này, dù sao săn bắn cũng không phải chỉ một hai ngày, thông thường mà nói đều phải ở chỗ này bảy tám ngày.
Mọi người quen thuộc đi vào trang viên an bài, có mấy thiếu niên không chịu nổi, thấy trời còn chưa tối, nghĩ dứt khoát dẫn người đến phụ cũng tốt.
Mấy người bọn họ đi ra ngoài không làm kinh động những người khác, Vũ Trinh đợi đến buổi tối khi ăn cơm, không nhìn thấy mấy người này, mới biết bọn họ lén chạy ra ngoài, cho tới bây giờ còn chưa trở về.