Nàng hiếm khi nói chuyện với Mai Trục Vũ như vậy, nhưng Mai Trục Vũ lại không để ý, nghiêm túc nói: "Ta quả thật không biết nàng có thức ăn gì không thể ăn, cần người dạy."
Vũ Trinh xụ mặt, chẳng có chút ý cười nào: "Nàng ta làm gì có dạy chàng, căn bản là đang tìm cách gây khó dễ cho chàng, chàng không nhìn ra sao?"
Mai Trục Vũ lộ vẻ xấu hổ: "Không sao cả, trước đây ta quả thật đã làm không đúng, cho nàng ăn những thứ không nên ăn."
Vũ Trinh nắm lấy tay hắn kéo vào trong phòng,"Cái gì mà nên ăn hay không nên ăn, chàng vì ta mà bận tâm, dù không thể ăn ta cũng nguyện ý ăn." Lời này nói ra như thể đã quên mất trước đó mình đã ghét bỏ mùi vị kỳ quái đến nhường nào.
Mai Trục Vũ thấy nàng nổi giận, liền giơ tay kéo lại, xoa xoa bụng nàng nói: "Đừng đi nhanh quá, đừng tức giận."
Vũ Trinh nghiêm mặt: "Chàng nghĩ vì sao ta lại tức giận."
Mai Trục Vũ cúi đầu chăm chú nhìn nàng,"Ta biết, nhưng việc này đối với ta mà nói quả thật là việc nhỏ, thân thể của nàng mới là chuyện ta càng thêm để ý."
Vũ Trinh thở dài,"Trước khi thành thân với chàng rất nhiều người gọi ta là Vũ nhị nương tử, sau khi thành thân, trước cũng có rất nhiều người gọi ta là Vũ phu nhân, nhưng sau này ta lại bảo họ gọi ta là Mai phu nhân.""Ta đã nghe qua không ít người âm thầm chửi bới chàng, nói gia thế của chàng đều không bằng ta, chàng hẳn cũng từng nghe qua."
Mai Trục Vũ thẳng thắn nói thằng,"Đúng, ta nghe qua, nhưng ta không thèm để ý."
Vũ Trinh còn thản nhiên hơn so với hắn: "Ta để ý, và lại vô cùng tức giận."
"Nếu ta không thấy không nghe thì thôi, nhưng hễ bị ta biết có người khinh tiện chửi bới chàng, ta cũng sẽ không để cho bọn họ sống dễ chịu." Nàng hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang trở về phòng, Mai Trục Vũ đứng ở ngoài phòng, nghe nàng phân phó người đem một phụ nhân khác đưa về cung.
Mai Trục Vũ không ngăn được nàng, đêm hôm đó, Vũ Trinh cũng chưa nguôi giận, vẫn không nói chuyện với hắn, kết quả ban ngày làm việc ở Hình bộ, Mai Trục Vũ cứ nghĩ mãi về việc này, lúc sao chép mấy vụ án lớn nghĩ tới, lúc thẩm tra khẩu cung phạm nhân cũng nghĩ tới, bị Mai quý phi triệu đi hỏi cũng nghĩ tới.
Mai Quý phi: "Đại Lang à, ngươi trở về cũng khuyên bảo nàng nhiều hơn, tính tình của nàng, ta biết rõ, bình thường không dễ tức giận, cười hì hì, nhưng nếu thật sự tức giận thì sẽ tức giận rất lâu, lần này nàng tức giận là vì để cho ngươi chịu ủy khuất, ngươi trở về nói chuyện với nàng cho tốt, đừng để nàng tức giận hại thân thể."
Mai Trục Vũ nửa ngày mới hỏi thân cô cô: "Vậy ta nên làm như thế nào?"
Mai Quý phi: "Phu nhân của ngươi, cứ dỗ dành nàng là được rồi."
Làm sao dỗ dành? Mai Quý phi dùng một câu ý vị thâm trường "người Vũ gia đều dễ dỗ dành" đuổi hắn trở về.
Trên đường trở về, Mai Trục Vũ suy nghĩ mãi, thậm chí nghĩ đến vạn nhất tối nay Vũ Trinh không về nhà mà chạy đến yêu thị bên kia, có nên đi tìm nàng về hay không.
Kết quả là về đến nhà, những biện pháp hắn thật vất vả mới nghĩ ra đều trở nên vô dụng.
Vũ Trinh đã về đến nhà rồi, cười hì hì, hoàn toàn không có chút mặt lạnh đêm qua.
"Lang quân mau tới, hôm nay ta ở chợ Tây thấy được bộ yên cương tốt, mua cho chàng một bộ, hai ngày nữa chúng ta đi săn thu, chàng vừa lúc dùng tới."
Mai Trục Vũ nhìn bộ yên cương hai lần, lại quay sang nhìn nàng, dò hỏi: "Nàng không giận nữa sao?"
Vũ Trinh ngạc nhiên: "Ta có gì mà giận chàng chứ."
Xem xong bộ đồ cưỡi ngựa, nàng lại gọi tới một lão phụ nhân khuôn mặt từ ái, nói với Mai Trục Vũ: "Đây là gia bộc đã từng chăm sóc mẫu thân ta khi sinh nở, khoảng thời gian này ta để cho bà ấy đến ở bên này, về vấn đề ẩm thực của ta do bà ấy phụ trách."
Lão phụ nhân thái độ hòa nhã mà từ hòa, đối xử với Mai Trục Vũ cũng vô cùng cung kính tôn trọng, nói hai câu liền cười híp mắt hành lễ với hai người rồi lui ra.
Đám người Vũ Trinh đi rồi, lúc này mới nói: "Có lão phụ nhân kinh nghiệm trông nom, lúc này chàng yên tâm rồi chứ? Chẳng qua là đuổi đi hai người hầu hạ, cũng không phải rời xa các nàng ta thì không được, nhìn chàng tối hôm qua lo lắng trằn trọc không ngủ được."
Mai Trục Vũ không phải lo lắng điều đó, hắn chỉ cảm thấy Vũ Trinh tức giận, trong lòng như nghẹn một thứ gì đó khó chịu, cho nên bất luận thế nào cũng không ngủ được.
Hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến bên miệng, chỉ thốt ra một câu: "Ta tưởng rằng tối hôm qua nàng đã ngủ rất sớm" Vũ Trinh thầm bĩu môi, tiểu lang quân tối hôm qua dùng ánh mắt ưu lự nhìn chằm chằm nàng cả đêm, nàng có thể ngủ được mới là lạ.
Các thiếu niên quý tộc trong thành Trường An đi săn tập thể, sáng sớm, cửa thành vừa mở không bao lâu, đã có đội ngựa nhỏ đến từ bốn phương tám hướng tụ tập ở trước cửa thành, bởi vì còn có đồng bạn chưa tới, người tới trước liền đánh ngựa tụ ở một chỗ nói đùa.