Vũ Trinh liếc nhìn thân thể cường tráng hơn trâu của hắn cùng cơ bắp trước ngực bị đập kêu phanh phanh, không đồng tình với "sư phụ già yếu cô quạnh bất lực", không tiếp lời hắn, mà là tiếp tục nói chuyện lúc trước, lạnh lùng nói: "Không phải ngươi đã tin tưởng chúng ta trao đổi thân thể sao, giả vờ cái gì nghe không hiểu."
Tứ Thanh đạo trưởng không nói gì thêm, bỗng nhiên đau lòng nói: "Đồ nhi Cốc Vũ, sao lại nhanh cưới vợ như vậy, ta còn muốn chờ hắn qua được kiếp nạn kia, liền để hắn trở về kế thừa y bát của ta, làm sao lại thật sự đâm đầu vào tình yêu hồng trần không thể thoát ra được đây! Đồ nhỉ có thiên phú nhất của ta! Đáng tiếc! Đáng tiếc thay!"
Hắn vẻ mặt không cam lòng, thở dài thườn thượt, đấm ngực dậm chân,"Rõ ràng đồ đệ Cốc Vũ trước kia đối với những chuyện tình cảm đều không có hứng thú, nếu vẫn giữ như xưa, hắn tất có thể xưng bá Đạo môn, trở thành đương kim đệ nhất nhân của Đạo môn!"
Vũ Trinh không ngờ hắn lại có hùng tâm tráng chí như vậy, mở miệng nói: "... Sư phụ, người hãy bình tĩnh một chút."
Không chỉ Vũ Trinh, đồ đệ trong phòng hiển nhiên cũng đã quen với bộ dạng này của sư tổ, lũ lượt khuyên hắn nên trở về chép thêm Thanh Tĩnh Kinh, đừng nghĩ đến chuyện xưng bá Đạo Môn không hợp đạo lý nữa.
Tứ Thanh đạo trưởng miễn cưỡng bị đám đệ tử râu bạc thanh tâm quả dục khuyên can, không nói những lời này nữa.Nhưng Vũ Trinh cảm thấy, nguyên nhân hắn ngậm miệng là vì bị các đệ tử niệm đến phiền.
Mọi người rốt cuộc có thể tiếp nhận lời giải thích của Vũ Trinh, hơn nữa còn hâm nóng thức ăn mới, bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện một cách không chút câu nệ.
Tứ Thanh đạo trưởng nhai hai quả ớt cay đến mức có thể khiến người ta mất hồn mất vía, truy vấn Vũ Trinh rằng: "Sau đó thì sao, ngươi nói Cốc Vũ đồ đệ dùng thân thể của ngươi bị vật kia bắt đi, về sau ngươi có phát hiện điều chỉ hay chăng?"
Vũ Trinh cẩn trọng mà kính sợ nhìn chằm chằm vào mặt hắn, thấy sắc mặt không đổi khi nhai ớt, cảm thấy vị sư tổ này quả thật khiến người ta tâm phục khẩu phục, vừa thưa rằng: "Về sau đệ tử có đến nơi phát hiện tung tích của nó trước đây để kiểm tra, nhưng lại chẳng thấy dấu vết gì của nó và lang quân, xem ra đã ẩn nấp đi rồi.
Đệ tử cảm thấy vật kia quen biết lang quân, có lẽ từng kết thù oán trước kia, nó còn bảo đệ tử lấy vật gì đó đi trao đổi với nó, lang quân hẳn là biết nó muốn thứ gì, nhưng đệ tử lại Tứ Thanh đạo trưởng không nói lời thừa thãi, trực tiếp đáp lại hai chữ: "Biết."
Vũ Trinh mừng rỡ nói: "Vậy được, sư phụ cứ giao cho ta, ta sẽ đi thay người trở về."
Tứ Thanh đạo trưởng nhíu đôi lông mày rậm rạp: "Vật kia năm xưa khi Cốc Vũ đồ đệ mang về giao cho ta đã dặn phải bảo quản cẩn thận, bất luận xảy ra chuyện gì, cho dù hắn có chết cũng không được lấy ra."
Vũ Trinh nhàn nhạt ừ một tiếng, vẻ mặt chân thành nói với Tứ Thanh đạo trưởng: "Sư phụ, người xem, hiện giờ ta mới chính là Mai Trục Vũ, năm xưa Mai Trục Vũ đã giao vật ấy cho người, hiện tại Mai Trục Vũ muốn người lấy ra, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì đúng không?"
Tứ Thanh đạo trưởng ngẫm nghĩ: Hình như là có lý?
Vũ Trinh vỗ vào cánh tay thô kệch của hắn, tiếp tục cố gắng,"Sư phụ, đồ vật là do Mai Trục Vũ gửi gắm cho ngươi, nay giao lại cho Mai Trục Vũ, quả thực là thiên kinh địa nghĩa đúng không?"
Thấy Tứ Thanh đạo trưởng do dự, Vũ Trinh lùi lại một bước nói: "Vậy được rồi, ta cũng không cần sư phụ đưa cho ta, chỉ cần dẫn ta đi xem đó là vật gì thôi, chắc cũng không quá đáng chứ."
Vẻ mặt mơ hồ của Tứ Thanh đạo trưởng dần trở nên sắc bén, hắn nhìn chằm chằm vào Vũ Trinh nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ bị mấy lời đơn giản đó mê hoặc sao? Ngươi quá coi thường lão già này rồi.
Ngươi cứ khăng khăng nói mình là phu nhân của đồ đệ Cốc Vũ, nhưng làm sao ta biết ngươi có thật lòng hay không? Lời ngươi nói chỉ là một chiều, không thể tin hoàn toàn được.
Ta nghĩ rất có thể ngươi chính là tên ác yêu đã bắt cóc đồ đệ Cốc Vũ, chiếm đoạt thân thể hắn giả mạo thân phận người khác, đến đây để cướp lấy bảo vật kia."
Vũ Trinh: Ôi chao, sư phụ quả nhiên dám nghĩ xa, tưởng tượng một chút mà cũng rất hợp lý đấy.
Tứ Thanh đạo trưởng thấy nàng không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng nói: "Bị ta vạch trần thân phận, như thế nào, ngươi còn muốn giả bộ tiếp? Đã vào Thường Hi quan của chúng ta hôm nay, ngươi đừng hòng dễ dàng ra ngoài nữa, ngoan ngoãn chịu trói, thả Cốc Vũ đồ đệ ra! Bằng không, đừng trách bọn đạo sĩ Thường Hi quan chúng ta tâm ngoan thủ lạt!"
Tứ Thanh đạo trưởng lộ vẻ hung ác tựa lục lâm hảo hán.