Bùi Quý Nhã: "Biểu muội đi cho khỏe nhé."
Ý của hắn là không cần phải quản hắn nữa, vừa vặn Vũ Trinh cũng không muốn quản, vì thế nàng dứt khoát phất tay rời đi, đem từ "dùng xong liền vứt" quán triệt triệt để.
Đợi Vũ Trinh đi ra khỏi cửa, con chuột trắng lập tức lại biến thành dáng vẻ ngạo mạn như trước, chỉ huy đồ đệ thu dọn giường của hắn.
Trên đó đều là mảnh vụn của kẹo mè, vừa rồi do Vũ Trinh làm rơi vãi.
A Phúc nghe lời ghé vào giường, phủi sạch những mảnh kẹo vụn kia, rất thẳng thắn hỏi sư phụ của mình: "Sư phụ, có phải ngươi rất sợ biểu muội của ngươi phải không?"
Bùi Quý Nhã: "..."
A Phúc: "Có phải nàng đã từng đánh ngươi, cho nên ngươi mới sợ nàng phải không?"
Bùi Quý Nhã ôn tồn nói: "A Phúc, hãy lắng nghe đây, ngươi phải ngoan ngoãn một chút, đừng nói những lời như vậy nữa."
A Phúc ngơ ngác: "Không được nói gì nữa ạ?"
Bùi Quý Nhã: "Biểu muội."A Phúc: "Ồ." Nàng nghĩ, sư phụ có lẽ thật sự rất sợ biểu muội của hắn, kỳ thực nàng cũng cảm thấy hết sức sợ hãi.
Vũ Trinh bước ra khỏi tiểu viện, vẫy tay với tiểu đạo trưởng Lập Đông đang tìm đến,"Ở đây."
Tiểu đạo trưởng Lập Đông bước nhanh tới,"Tiểu sư thúc phát hiện được điều gì sao?"
Vũ Trinh: "Mọi chuyện đã được giải quyết, chúng ta có thể đi rồi."
Lập Đông tiểu đạo trưởng giật mình, hắn còn chưa rõ chuyện gì đang quấy nhiễu, tiểu sư thúc đã giải quyết xong xuôi, tiểu sư thúc quả nhiên vẫn là tiểu sư thúc! Lập Đông tiểu đạo trưởng tin tưởng không chút nghỉ ngờ lời của tiểu sư thúc, lập tức báo cho hai vị họ Đào sự tình đã được giải quyết, sau đó lại hứa với Đào Lang Quân sẽ tìm người xử lý vấn đề của phu nhân và nữ nhi cho hắn, rồi mới cùng Vũ Trinh tiếp tục lên đường đến Tây Lĩnh Sơn Thường Hi Quan.
Lần này trên đường đi cũng không gặp vấn đề gì, hai người vào lúc hoàng hôn đã tới Tây Lĩnh Sơn, lại luồn lách nửa canh giờ trong rừng rậm, mới đến trước cửa Thường Hi Quan.
Ngoài sức tưởng tượng của Vũ Trinh, Thường Hi Quan vang danh trong Đạo Môn, không những tọa lạc ở nơi hẻo lánh, mà còn rất đổ nát.
Hoành phi bong tróc, tường rêu phong, bậc thang đá trước cửa đầy vết mòn, cổng quan chỉ đủ cho hai người sóng vai đi vào, hai cánh cửa gỗ nhỏ khẽ đẩy đã kêu cót két, lại không khóa.
Lập Đông quan cửa xong, đối với Vũ Trinh đang đứng ở trong sân nhìn quanh bốn phía nói rằng: "Tiểu sư thúc đi đường cả ngày chắc đói bụng rồi, giờ này sư phụ và các sư huynh hẳn đều đang ăn cơm ở thiện đường, ta trước hết đi nói với sư tổ một tiếng là tiểu sư thúc đã về, tiểu sư thúc ngươi cứ đến thiện đường dùng bữa trước đi."
Nói xong hắn vội vàng đi về hướng bên phải, chỉ còn lại một mình Vũ Trinh đứng trong sân.
Trời tối quá nên nhìn không rõ lắm, nhưng tiền viện của Thường Hi quan cũng đã cũ kỹ, tuy nhiên diện tích khá rộng.
Nàng chắp tay sau lưng nhìn ngó hai bên, đi qua thiên điện tiến vào phía sau, hướng đến nơi có ánh đèn và tiếng người.
Tuy rằng Vũ Trinh không biết đường đến thiện đường, nhưng chỉ cần ngửi mùi là có thể tìm ra.
Một mùi cay nồng xộc thẳng vào mũi, Vũ Trinh đứng ở cửa thiện đường, nghĩ thầm khó trách lang quân ăn cay giỏi như vậy, hóa ra các đạo trưởng ở Thường Hi quan ngày thường đều ăn kiểu này.
Vũ Trinh, một người không biết sợ gì, nàng đi vào thiện đường Thường Hi quan, đối mặt với vô số ánh mắt sáng quắc bắn tới, sừng sững bất động, bình tĩnh thong dong.
Thậm chí còn mỉm cười thân thiện chào hỏi mọi người,"Lần đầu gặp mặt, các vị hữu lễ."
Thiện đường vốn còn có không ít người đang nói chuyện, lúc này đều sững sờ nhìn Vũ Trinh đứng ở cửa, có mấy vị đạo trưởng nhìn thấy "Tiểu sư thúc" "sư đệ" trở về lộ ra thần sắc vui mừng, nghe được nàng nói chuyện, sau khi nhìn thấy nụ cười của nàng đều ngây ngốc.
Thanh âm lách cách lách cách không dứt bên tai, đều là người ngây dại rơi bát đũa trong tay.
Không ai nói chuyện, tất cả đạo trưởng, già trẻ lớn bé đều ngạc nhiên khó hiểu nhìn Vũ Trinh chằm chằm.
Vũ Trinh chép miệng, liếc mắt nhìn mấy món ăn trên bàn, chọn một bàn nhìn qua không có bỏ nhiều ớt như vậy, tự nhiên ngồi vào một vị trí trống, nàng xới cơm bắt đầu ăn trong ánh mắt chăm chú của mọi người, cũng chào hỏi bọn họ: "Mọi người ăn đi."
Nàng mât naàyv này đầu đang trên đường.
auả thât không ăn cdm cũng là đói bụng.
Một lão đầu râu bạc ngồi ở bên cạnh nàng có chút khẩn trương quan sát hắn,"Cốc Vũ sư đệ, ngươi làm sao vậy, sao lại có chút không đúng thế?"
Một đạo trưởng hơi trẻ hơn một chút ngồi bên kia, nhưng cũng có một chòm râu đẹp trai tràn đầy lo lắng hỏi: "Xuống núi lâu như vậy, cũng không có tin tức, đột nhiên trở về, chẳng hay đã xảy ra chuyện gì?"
Các đạo trưởng khác không hé răng cũng đều nhìn chằm chằm nàng, tuy rằng không lên tiếng, nhưng trên mặt đều mang theo nghi vấn tương tự.
Vũ Trinh buông bát đũa xuống, lau lau cái miệng có chút cay, lại cười cười với hai vị sư huynh râu ria một trái một phải: "Hai vị đạo trưởng chắc là sư huynh của Trục Vũ, việc này nói ra thì dài dòng, thật ra, ta là phu nhân Trục Vũ cưới ở Trường An, ta tên là Vũ Trinh."