Mai Trục Vũ tự tay sắc thuốc xong, đặt vào nước lạnh cho hơi nguội, liền bưng lên uống.
Uống mà sắc mặt không đổi, Vũ Trinh nhìn mà mặt tái mét, nàng ở bên cạnh ngửi thấy mùi thuốc đã muốn bỏ chạy, thế nhưng lang quân của nàng, lại thản nhiên như đang uống nước lã.
Uống xong thấy vẻ mặt nàng có gì không ổn, còn hỏi có phải thân thể nàng không thoải mái chăng.
Vũ Trinh cười gượng,"Thứ này uống có ngon không?"
Mai Trục Vũ là một đạo sĩ, đối với phương diện này cũng biết sơ sơ, hương vị hắn không đánh giá nhiều, nhưng đối với dược hiệu thì vẫn khẳng định.
Vũ Trinh vô lại ngồi trên cái giá nhỏ nấu thuốc của hắn, ghét bỏ đá cái bình sắc thuốc ra xa một chút: "Nếu chàng cảm thấy tốt thì bây giờ hãy uống nhiều một chút, dù sao sau này ta cũng sẽ không uống một ngụm nào đâu."
Mai Trục Vũ biết, cũng không nói nhiều với nàng về việc này.
Thật sự đến lúc cần phải uống, cho dù Vũ Trinh không chịu uống, hắn cũng có thể ép nàng uống.Có một số việc có thể chiều theo nàng, có một số việc thì không thể.
Vũ Trinh không rõ vì sao lại rùng mình một cái, nghi hoặc nhìn vị lang quân chính trực.
Chính giữa mùa hạ, dưới ánh dương gay gắt, cỏ tranh ven đường tung bay những sợi tơ trắng, nhìn từ xa trông như một mảng trắng xóa, cỏ hoang mọc um tùm, hoa dại cũng đua nở rực rỡ, mũi ngửi thấy toàn là hương thơm thanh khiết, tai nghe văng vẳng tiếng gió rít qua rừng núi.
Bầu trời bao la xanh thẳm, mây trôi bềnh bồng trắng muốt, khác hẳn với cảnh sắc phồn hoa náo nhiệt của Trường An.
Càng xa Trường An, phong cảnh càng khác biệt, tuy rằng ngày ngày đều phải lên đường, nhưng dọc đường thỉnh thoảng cũng xảy ra vài chuyện thú vị, như gặp phải lũ yêu quái ngây ngô chặn đường quấy rối chẳng hạn.
Vì giờ đây hai người đã hoán đổi thân xác, Vũ Trinh không thể sử dụng sức mạnh của bản thân, thân thể Mai Trục Vũ tuy có linh lực nhưng nàng không biết cách vận dụng, chỉ đành đứng nhìn, vì thế để nàng có thể tự vệ, Mai Trục Vũ liền nhân cơ hội dạy nàng vài thủ ấn và bùa chú trừ tà, gặp lũ tạp chủng chặn đường là bảo nàng ra tay luyện tập.
Vũ Trinh trước đây vốn đã tò mò về những thứ này, giờ được tự mình trải nahiêm: nàng càng hiểu rõ vị lana quân tuổi trẻ eỦa mình đáng eơ đến nhường nào, linh khí hùng hậu trong người, người thường có tu luyện trăm năm cũng chưa chắc tích lũy nổi, dù hắn có thiên phú phi phàm thì cũng quá mức rồi.
Trong lòng Vũ Trinh đoán rằng hắn hẳn là đã từng gặp phải kỳ duyên gì đó, nhưng trực giác nhạy bén mách bảo nguyên do có lẽ không mấy vui vẻ gì, nên nàng không hỏi, chỉ theo Mai Trục Vũ học mấy thuật pháp đơn giản, cũng đã thỏa mãn cơn nghiện đạo sĩ.
Vũ Trinh học đạo pháp ở chỗ Mai Trục Vũ, còn muốn dạy lang quân thích ứng với yêu lực đặc thù trong thân thể mình, kết quả nàng nói ra, Mai Trục Vũ lại lắc đầu nói: "Bản thân ta đã có lĩnh ngộ."
Hắn ở trong xe bò an tĩnh lĩnh ngộ mấy ngày, liền thích ứng được yêu lực trong thân thể Vũ Trinh, thói quen với sức mạnh này nhanh hơn thói quen với thân thể này rất nhiều.
Vũ Trinh lần nữa chứng kiến năng lực lĩnh ngộ kinh người của lang quân, trong lòng đã tin tưởng, miệng lại nói: "Ta không tin lắm, chỉ bằng chàng chứng minh cho ta xem."
Mai Trục Vũ: "Chứng minh như thế nào?"
Vũ Trinh lập tức nói: "Biến thành mèo!"
Mèo bị vuốt ve qua, sớm muộn gì cũng sẽ vuốt ve trở lại, Mai đạo trưởng đã hiểu rõ điều này.
Vũ Trinh muốn gọi Mai Trục Vũ biến thành mèo để mình xoa bóp một trận.
Mai Trục Vũ vốn không muốn nghe theo, nhưng Vũ Trinh là người có công phu quấn người hạng nhất, cho dù lớn hơn Mai Trục Vũ mấy tuổi, trước đây còn thường thích gọi hắn là tiểu lang quân, hôm nay giở trò làm nũng cũng hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý, nắm lấy tay hắn không biết nói bao nhiêu lời ngon ngọt, dỗ dành khiến Mai đạo trưởng anh hùng khí đoản, sửng sốt đáp ứng yêu cầu của nàng, miễn cưỡng biến thành mèo.
Vũ Trinh ôm con mèo mướp lên, đưa lại gần bụng, nhìn một hồi rồi nói: "Xem bụng cũng không to ra mà." Lập tức vui vẻ đặt mèo trên đùi vuốt ve lông một hồi lâu.
Thế nhưng cũng chỉ có một lần như vậy, sau đó bất kể Vũ Trinh nói thế nào, Mai Trục Vũ cũng không chịu biến thành mèo nữa, bởi vì sau khi biến trở lại mặc quần áo, hắn bị Vũ Trinh trêu chọc, thật sự đã trải qua nỗi thống khổ.
Hai người trên đường đi cũng gặp được những người khác, có lữ khách tầm thường, cũng có đoàn thương nhân, còn có nông dân bình thường sống ở thôn làng lân cận.
ngựa lên xe trâu, nói với Mai Trục Vũ: "Chàng đoán xem trong tay ta là cái gì?" Mai Trục Vũ nhìn bàn tay đang khép lại của nàng, đoán: "Là hoa ư?" Mấy ngày nay, Vũ Trinh đã làm không ít chuyện phong lưu hái hoa tặng hắn, dù sao dọc theo con đường này đều nở rất nhiều hoa dại xinh đẹp, Vũ Trinh nhìn thấy đẹp mắt liền muốn hạ thủ tàn phá.