Mẫn Nguyệt tạm hài lòng tha cho Vũ Hiên, kéo tay Lâm An Nhiên bàn tính kế hoạch.
"Cậu biết trụ sở chính của Âu Dương gia ở đâu phải không?"
"Mười lăm năm trước sau khi cậu đi, có một khoảng thời gian Âu Dương Cẩn đã phát điên, hắn ta tàn sát rất nhiều người. Sau đó dỡ bỏ căn cứ trước kia, lập nên cái mới. Mà cái mới này chính là ở hòn đảo Y!"
"Hòn đảo Y?" Sắc mặt Mẫn Nguyệt đại biến, chính là vì hòn đảo Y kia là một hòn đảo biệt lập, không chịu sự ảnh hưởng của chính phủ, quan trọng hơn là nơi đó còn cách thành phố A rất gần.
Thì ra kẻ thù luôn ở bên cạnh cô?
"Queen, Âu Dương Cẩn rất rành về y thuật, đặc biệt là chế tạo độc. Hắn là thiên tài của giới y học, có thể cứu người cũng có thể giết người. Đặc biệt, độc mà hắn chế tạo ra không ai có thể giải được. Ngoài ra hắn còn từng.......dùng thân thể người để làm thực nghiệm, nếu thất bại sẽ đi làm thức ăn cho rắn của hắn."
Vũ Hiên kinh hãi, sờ sờ lớp da gà mới mọc lên cánh tay. "Đáng sợ như vậy à, hắn ta là tên biến thái sao? Còn nữa, chuyện này không lẽ không có người tố cáo à?"
Mẫn Nguyệt thản nhiên trả lời anh, "Với địa vị là gia chủ Âu Dương gia, anh nghĩ ai có thể đụng tới hắn?"
Vũ Hiên thấy cô nói cũng có lý, đành im lặng đứng một bên nghe hai người họ nói chuyện.
Mẫn Nguyệt nghiêng đầu nói nhỏ vài câu với Lâm An Nhiên, đem mọi kế hoạch của mình nói ra hết.
Vũ Hiên xì mũi coi thường, anh đã thề là sẽ không nói với lão đại vậy mà Mẫn Nguyệt vẫn không tin anh.
Nghe xong lời của Mẫn Nguyệt, Lâm An Nhiên hơi ấp úng, do dự vài lần cũng đồng ý.
"Mình sẽ quay về sắp xếp mọi thứ, chờ tin của mình."
"Được."
Trên đường ra khỏi bệnh viện Lâm An Nhiên vẫn cúi đầu suy nghĩ về kế hoạch vừa rồi, kể cả khi bị Vũ Hiên dắt lên xe cũng không biết.
Đến khi Vũ Hiên kêu cô một tiếng cô mới hồi thần.
"Nhiên Nhiên!"
"Hả, làm sao vậy?"
Vũ Hiên chần chừ không lên tiếng, bối rối nhìn cô.
Lâm An Nhiên nghi hoặc không hiểu anh muốn làm gì.
Cuối cùng Vũ Hiên hít sâu, đỏ mặt vươn tay ra.
"Nếu em khó chịu muốn khóc thì anh có thể cho em mượn vòng tay này."
Lâm An Nhiên ngẩn ngơ, đáy lòng như bị chạm một cái, vừa ấm áp vừa cảm động. Lúc nãy thản nhiên nói ra tất cả, cô vốn cho rằng đã quên hết mọi đau khổ trong quá khứ, nhưng không ngờ hiện tại anh chỉ mới nói một câu đã nói rõ cảm giác tận đáy lòng của cô. Giây phút này Lâm An Nhiên bỗng có chút muốn khóc, nhưng cô vẫn gượng cười.
"Không cần đâu, tôi không sao."
Vũ Hiên im lặng quan sát cô, sau đó bỗng kéo cô ôm vào ngực.
"Ở trước mặt anh không cần giả vờ, cũng không cần tạo cho mình vẻ ngoài mạnh mẽ. Anh chỉ muốn lúc em yếu đuối nhất người đầu tiên em nghĩ đến là anh. Cho nên, đừng sợ, cứ khóc đi."
Ban đầu Lâm An Nhiên là sững sờ, nghe anh nói xong thì ngẩn ra. Hai tay chậm rãi vòng qua ôm anh, gục đầu trong ngực anh mà khóc lớn. Ở trước mặt người khác cô dùng vẻ lạnh lùng mà chống đỡ, nhưng mà với anh, có vẻ như nó không có tác dụng rồi.
Nước mắt của An Nhiên nóng hổi, như chạm đến tim anh. Vũ Hiên càng ôm cô chặt hơn, thương tiếc vỗ nhẹ đầu cô.
Khi An Nhiên khóc xong cũng là đã nửa tiếng sau, cô bình tĩnh lại mới cảm thấy xấu hổ, muốn đẩy anh ra nhưng không ngờ Vũ Hiên lại ôm chặt không buông.
"Vũ Hiên!"
"Nhiên Nhiên, quá khứ của em anh không tham gia, lúc em đau khổ nhất anh không có mặt, người cứu vớt cuộc đời em cũng không phải là anh. Nhưng tương lai của em anh nhất định sẽ ở trong đó, bên cạnh em, bảo vệ em, yêu thương em. Mỗi buổi sáng anh sẽ cùng em ngắm mặt trời mọc, cùng em ăn cơm, cùng em chạy bộ. Buổi tối trước khi đi ngủ lại nói với em ba chữ "anh yêu em". Lúc em vui anh sẽ âm thầm ở bên em, lúc em buồn, anh có thể làm bánh ngọt cho em ăn. Cho nên, em có đồng ý để anh trở thành một phần trong tương lai của em không?"
Cả người Lâm An Nhiên như bị định lại, anh vẫn còn ôm chặt cô, vì vậy lúc anh nói những lời này hơi thở của anh kề sát bên tai cô, làm cô có phần rung động. Đáy lòng như bị gõ nhẹ, ào ào dậy sóng.
Ngón tay cô cong lại, nắm chặt góc áo anh, theo bản năng muốn từ chối, nhưng lời từ chối vừa ra tới cửa miệng thì bị chặn lại.
"Quá khứ của em như vậy, anh không để ý sao?"
"Có gì phải để ý, em cũng đã nói, đó chỉ là quá khứ."
"Em từng giết người, cũng từng suýt bị xâm phạm."
"Số người anh giết từ nhỏ còn nhiều hơn em, về việc kia, anh không chê em, chỉ càng muốn bù đắp cho em nhiều hơn thôi."
"Em đã nói dối mọi người về quá khứ của em."
"Không sao, đoạn quá khứ đau khổ kia là của Âu Dương Ly, nhưng bây giờ em là Lâm An Nhiên của anh, người anh yêu cũng là Lâm An Nhiên."
An Nhiên cong môi, ẩn chứa ý cười nhợt nhạt. Lâm An Nhiên của anh?
"Trái tim em không dễ chấp nhận người khác, cũng không biết yêu là gì."
"Ban đầu anh cũng nghĩ rằng mình không biết yêu, nhưng từ khi gặp em anh mới biết thế nào mới là yêu. Mỗi ngày anh sẽ từ từ dạy em thế nào là yêu." Cho đến khi em yêu anh!
"Vậy thì......." Giọng nói của An Nhiên kéo dài, ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, như chuồn chuồn lướt nước đặt một nụ hôn lên khoé môi Vũ Hiên.
Cô nhanh chóng rụt người lại, cả gương mặt đều đỏ lên.
"Đây chính là đáp án của em."
Vũ Hiên còn chưa hồi phục tinh thần, ngây ngốc hỏi cô. "Nhiên.......Nhiên?" Sẽ không phải là như anh nghĩ đó chứ, anh đang nằm mơ sao?
"Đáp án rõ ràng đến vậy anh còn chưa hiểu sao, anh là đồ ngốc à?!!"
Vũ Hiên mừng rỡ vùi đầu vài cổ cô, cười sung sướng.
"Nhiên Nhiên cám ơn em, thật sự rất cám ơn em."
Lâm An Nhiên dựa vào ngực anh, thoả mãn mỉm cười. Thì ra đây là cảm giác mở lòng đón nhận một tình cảm khác.
Mẫn Nguyệt ngồi trong phòng bệnh cúi đầu sờ mặt dây chuyền, rũ mắt suy nghĩ chuyện lúc nãy đã nói với Lâm An Nhiên.
Lúc Âu Thần đi vào thì đã thấy bộ dạng cô thất thần ở trên giường, anh bước nhẹ chân đến bên cạnh rồi gõ trán cô một cái.
"Đang nghĩ gì mà thất thần đến vậy, anh vào cũng không biết?"
"Đang nghĩ tới anh đó, thế nào chỉ nghe điện thoại thôi mà đi lâu thế. Là có cô gái xinh đẹp nào gọi tới sao?" Mẫn Nguyệt không thật sự để ý chuyện đó, chỉ muốn anh không nhắc đến lý do tại sao cô gặp An Nhiên rồi thất thần suy nghĩ.
Âu Thần hơi cúi người, trong mắt đầy ý tứ trêu đùa nhìn cô.
"Thế nào, em ghen sao?"
Mẫn Nguyệt bĩu môi, nằm xuống giường quay lưng lại với anh.
"Ai thèm ghen chứ!"
Anh ngồi xuống cạnh giường, kéo cả người lẫn chăn ôm vào mình.
"Cuộc điện thoại vừa rồi chính là nói chuyện đã tìm ra người thả rắn ở nghĩa trang mấy hôm trước."
"Là ai?" Nhắc đến chuyện này tinh thần Mẫn Nguyệt liền vực dậy, tò mò nhìn anh. Tuy cô không bị gì, còn hồi phục trí nhớ, nhưng mối thù này cô sẽ không quên đâu, nhiều rắn như vậy, suýt nữa doạ cô muốn chết. Mẫn Nguyệt khẽ nhíu mày, xem ra sắp tới cô phải trị cái tật sợ hãi rắn này rồi.
Mắt Âu Thần loé lên ánh sáng lạnh lùng, thốt ra một cái tên. "Là Tần Vân Ngọc!"
"Tần Vân Ngọc?"
Cái tên này có chút xa lạ, bởi vì đã lâu lắm rồi cô không nghe thấy ai nhắc đến nữa. Cô cứ tưởng rằng sau vụ lần trước Tần Vân Ngọc đã sợ hãi, tự mình trốn đi nhưng không ngờ bà ta vẫn giữ suy nghĩ muốn hại cô lần nữa.
"Vậy hiện giờ bà ta thế nào?"
Âu Thần không trả lời, chẳng qua sắc mặt có chút kì lạ. Rốt cuộc hai ngày sau Mẫn Nguyệt cũng đã hiểu sắc mặt kì lạ của anh lúc đó nghĩa là gì.
Bởi vì lần này cô gặp lại Tần Vân Ngọc ở bệnh viện tâm thần. Phải, chính là ở bệnh viện tâm thần. Đến cô cũng không thể tưởng tượng được người phụ nữ cao quý và kiêu ngạo lúc trước bây giờ lại ngồi cười ngơ ngẩn một mình ở sân sau bệnh viện, thỉnh thoảng còn hét lớn. Mặc trên người quần áo bệnh nhân, đầu tóc rối bù, đôi chân còn dính đầy đất, đâu còn vẻ đoan trang của lúc trước.
Vẻ mặt Mẫn Nguyệt có chút phức tạp, không nhịn được hỏi: "Tại sao bà ta lại trở thành như vậy?"
Một tay Âu Thần cắm vào túi, một tay đỡ eo Mẫn Nguyệt, lạnh nhạt trả lời: "Vũ Á kiểm tra được trong thân thể Tần Vân Ngọc chứa một lượng lớn thuốc kích thích thần kinh, e là do Hạ Linh Lung cho bà ta uống, lại luôn ở bên cạnh kích thích nên bà ta năm lần bảy lượt đều ra tay với em. Ngay cả người thả rắn cũng là do Hạ Linh Lung lúc trước đã liên hệ giúp Tần Vân Ngọc. Loại thuốc kia quá mạnh, lâu ngày uống vào Tần Vân Ngọc liền bị điên rồi."
Mẫn Nguyệt thở dài, "Hạ Linh Lung, một người đã chết còn gây được nhiều sóng gió đến vậy."
Khoé mắt cô thoáng thấy một bóng dáng ở góc tường, không khỏi bất ngờ. "Ba nuôi?"
Âu Thần theo tầm mắt cô nhìn qua, không hề thấy ngoài ý muốn. Mẫn Nguyệt cùng anh đi đến chỗ ông.
Nam Cung Hạ yên tĩnh đứng nhìn Tần Vân Ngọc, không có lộ ra cảm xúc đau lòng hay thương hại gì. Ông nghe được tiếng động quay qua thấy là hai người cũng lộ ra biểu cảm như đã đoán được, im lặng xoay mặt lại.
Ông cứ đứng như vậy khá lâu, lúc sau mới than thở: "Đây là hậu quả mà bà ấy phải chịu cho những gì bà ấy đã làm."
Ông nói xong lập tức xoay người rời đi, dùng thanh âm nhỏ nhất nói một câu. "Năm đó.......cần gì phải vậy chứ......."
Tần Vân Ngọc dùng cả nửa đời người để tranh giành một tình cảm vốn không thuộc về mình, chìm đắm vào những suy nghĩ ghen tị kia. Cuối cùng không chỉ làm người khác đau khổ, đến cả bà ta cũng phải chịu quả báo.
Hai người nhìn bóng lưng của Nam Cung Hạ rồi lại nhìn bóng dáng của Tần Vân Ngọc trong sân, cuối cùng không biết nói gì.
Âu Thần nắm tay kéo Mẫn Nguyệt rời khỏi nơi này.
Ở phía sau Tần Vân Ngọc cười ngây ngốc ôm một con búp bê.
"Vũ Văn à, mẹ đã nói rồi, mẹ sẽ bảo vệ con, để sau này con đánh bại đứa con hoang kia, trở thành gia chủ của Nam Cung gia."
Bà ta vuốt ve con búp bê một hồi rồi đột nhiên ánh mắt thay đổi, vứt con búp bê xuống.
"Không, ngươi không phải là Vũ Văn, ngươi chính là con tiện nhân Lãnh Tịnh Tuyết kia!"
Bà ta cười oán độc, ngồi xuống vừa đấm vừa xé rách con búp bê.
"Tiện nhân, tiện nhân, Lãnh Tịnh Tuyết, ngươi chính là tiện nhân. Tại sao phải cướp đi tình yêu của ta, cướp đi địa vị của ta. Nhưng mà ông trời đúng là có mắt, để cho ngươi phải chết đi trong đau khổ. Lãnh Tịnh Tuyết, cả đời này ngươi đều phải thua trong tay ta!"
Tần Vân Ngọc cười lớn nhưng lát sau lại chảy nước mắt.
"Vũ Văn, Vũ Văn của mẹ, con đâu rồi, mau quay về với mẹ đi."
Thanh âm bà ta nhỏ đi, dần dần Mẫn Nguyệt cũng không còn nghe thấy nữa.
Lúc ra tới xe Mẫn Nguyệt không đi vào ngồi chung với Âu Thần mà đứng ở bên ngoài.
"Anh đi về trước đi, em muốn đến căn cứ tổ chức một chút."
Âu Thần sâu kín nhìn cô, lát sau điềm nhiên gật đầu. "Nhớ về sớm, anh chờ em cùng ăn cơm."
Mẫn Nguyệt mỉm cười, "Được."
Chiếc xe dần lăn bánh Âu Thần nhìn theo bóng dáng cô ở phía sau đến khi biến mất hoàn toàn mới thu hồi tầm mắt.
"Đã điều tra đến đâu rồi?"
Hôm nay người lái xe là Vũ Trạch, nghe lão đại đột nhiên nhắc đến chuyện kia suýt chút nữa làm anh giật mình.
"Vẫn còn đang điều tra, chưa có tiến triển gì."
"Tăng tốc độ nhanh lên một chút."
"Vâng lão đại. Nhưng tại sao bỗng gấp gáp đến thế, lúc trước chẳng phải nói là cứ chậm rãi điều tra kĩ sao?"
Ánh mắt Âu Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói. Đến khi Vũ Trạch nghĩ rằng anh sẽ không trả lời thì anh bỗng nhiên lên tiếng.
"Không còn thời gian nữa, cô ấy chờ không kịp rồi."
Vũ Trạch không hiểu câu nói của Âu Thần nghĩa là gì, nhưng anh không dám hỏi lại lão đại đành ngoan ngoãn lái xe, đồng thời còn đang nghĩ biện pháp đẩy nhanh tiến độ điều tra.
Lúc Mẫn Nguyệt đến căn cứ liền đi thẳng vào phòng thí nghiệm của Hàn Viên Viên, đã có Lâm An Nhiên và Hàn Viên Viên chờ sẵn ở đó.
Mẫn Nguyệt thuận tay khoá cửa phòng lại, đi đến ngồi xuống ghế.
"Mọi thứ chuẩn bị xong hết chưa?"
Hàn Viên Viên lôi mấy chai lọ không biết là gì ra, hào hứng trả lời: "Đã xong rồi!"
"Vậy bắt đầu đi."
Hàn Viên Viên bước tới, trước tiên rửa sạch mặt cho Mẫn Nguyệt sau đó bôi bôi trét trét vài thứ lên gương mặt cô, biểu cảm vô cùng chuyên chú. Lâm An Nhiên nhìn theo động tác của cô ấy, vừa chờ mong lại vừa rối rắm.
Hai tiếng sau, Hàn Viên Viên dừng tay, tươi cười nâng một cái gương đến trước mặt Mẫn Nguyệt.
"Đại công cáo thành, cậu nhìn xem có hài lòng không?"
Mẫn Nguyệt chậm rãi mở mắt, trong gương hiện lên một khuôn mặt giống Lâm An Nhiên đến tám phần. Cô hơi nghiêng đầu ngó trái ngó phải.
Lâm An Nhiên cũng bước đến gần xem, trong mắt có kinh ngạc, cũng có phần quỷ dị. Dù sao nhìn thấy một người có gương mặt rất giống mình ở trước mắt chắc là ai cũng có cảm giác vậy đi.
Hàn Viên Viên càng nhìn càng thấy hài lòng, rất đắc ý với tác phẩm mình làm ra.
"Tay nghề làm mặt nạ của mình ngày càng cao rồi, mai mốt các cậu nên gọi mình là "bậc thầy dịch dung"."
"Vẫn chưa được." Mẫn Nguyệt nhìn "gương mặt mới" của mình xong, tàn nhẫn đưa ra lời nhận xét.
Hàn Viên Viên lập tức đứng hình, "Hả, cái gì cơ?"
Lâm An Nhiên nghiêm mặt tiếp lời thay Mẫn Nguyệt. "Tuy rất giống nhưng vẫn chưa đủ. Âu Dương Linh và mẹ của cô ta rất đa nghi, sẽ không dễ dàng tin một người vốn đã chết đột nhiên trở về. Nếu để họ tìm ra sơ hở thì chúng ta tiêu rồi. Ngoài ra còn có Âu Dương Cẩn, hắn ta không dễ đánh lừa."
Hàn Viên Viên ủ rũ cúi đầu, Mẫn Nguyệt dịu dàng sờ đầu cô ấy. "Cậu đã làm rất tốt rồi, nhưng mình muốn càng hoàn mỹ hơn nữa."
Hàn Viên Viên được khen liền lấy lại tinh thần, quay về Hàn Viên Viên sáng sủa của thường ngày. "Queen, còn mấy ngày nữa cậu sẽ xuất phát đi Hiên Viên gia?"
"Năm ngày nữa."
"Được, vậy trong năm ngày này mình sẽ càng cố gắng hơn để đạt yêu cầu của cậu."
Lâm An Nhiên đột ngột nhớ tới còn một vấn đề quan trọng nữa.
"Queen, chuyện này........khi nào cậu mới nói với lão đại?"
Ngón tay Mẫn Nguyệt hơi co quắp, cúi đầu suy nghĩ một chút.
"Đợi đến khi chúng ta đã chuẩn bị xong tất cả đi."
Mẫn Nguyệt lại bắt đầu nghĩ đến lúc đó phải làm sao để nói với Âu Thần. Hay là tiền trảm hậu tấu? Lỡ như anh tức giận quá đến tận nơi rồi trói cô đem về luôn thì sao?
Cô nghĩ đến rất nhiều phương án nhưng đều không khả thi, lúc cô còn đang đau đầu thì bỗng nhớ tới Tiêu Anh Kỳ thường có rất nhiều chủ ý hay, gọi cậu ta đến hỏi chắc là sẽ không có vấn đề.
"Tiêu Anh Kỳ đâu rồi, đã trở về hay chưa?"
"Chưa."
"Chưa về? Chẳng phải nhiệm vụ rất đơn giản hay sao, thế nào mà lại chưa về?"
Hàn Viên Viên sờ cằm, cố gắng nhớ lại tin nhắn mà Tiêu Anh Kỳ gửi về lúc trước nhưng chỉ nhớ được đại khái.
"Vốn nhiệm vụ đã xong rồi nhưng cậu ta gặp chút chuyện nên muốn ở lại Mỹ để giải quyết."