Mất hơn bốn ngày Mẫn Nguyệt mới có thể xuống giường, Âu Thần so với cô thì hồi phục nhanh hơn. Vừa hết hai ngày thì anh đã bắt đầu xử lý công việc trong gia tộc rồi.
Việc đầu tiên Mẫn Nguyệt làm sau khi có thể đi lại là đi thăm Lạc Giao Giao. Cũng may Lạc Giao Giao nằm cùng bệnh viện với cô, chỉ là khác tầng mà thôi.
Cô được Âu Thần đỡ đến trước cửa phòng của Lạc Giao Giao, gõ cửa hai cái rồi mới bước vào.
Bên trong Lạc Vĩ Đình đang cầm khăn ướt lau mặt và tay cho Lạc Giao Giao, nghe thấy tiếng động anh liền quay mặt qua, có phần kinh ngạc khi thấy người đến là bọn họ.
Anh suýt chút nữa quên mất Mẫn Nguyệt cũng nằm ở bệnh viện này, mấy ngày nay anh đều bận lo cho Giao Giao nên vẫn không có thời gian đến thăm cô.
Lạc Vĩ Đình bất giác cười khổ, không biết từ khi nào trong lòng anh vị trí của Giao Giao so với Mẫn Nguyệt càng quan trọng hơn.
Lạc Vĩ Đình đặt khăn xuống, đứng lên chào hỏi cô.
"Em đến thăm Giao Giao à?"
"Ừ, cô ấy sao rồi?"
"Vẫn vậy thôi, bác sĩ nói có tỉnh hay không thì chỉ còn dựa vào ý chí của Giao Giao."
Mẫn Nguyệt liếc nhẹ Âu Thần, tuy có hơi không tình nguyện nhưng anh vẫn đi ra ngoài. Chờ anh đi khỏi thì cô mới nói: "Em đến là có chuyện muốn nói với Giao Giao."
Mẫn Nguyệt từng bước đi đến bên giường bệnh của Lạc Giao Giao, chầm chậm cúi người xuống.
"Giao Giao, cám ơn cô và......xin lỗi!"
Lạc Vĩ Đình hoảng hồn, vội đỡ cô dậy, đặt cô ngồi xuống ghế.
"Mẫn Nguyệt em làm gì vậy?!"
Mẫn Nguyệt xua tay, "Đây là em nợ cô ấy, cảm ơn là vì cô ấy phối hợp giúp em kéo Hạ Linh Lung ra, xin lỗi là vì em nên mới hại cô ấy trở thành tình trạng như bây giờ."
"Không phải lỗi của em, có sai thì thì cũng là anh sai."
Mẫn Nguyệt trầm mặc vài giây rồi mới nói: "Phải, đúng là anh đã sai."
Lạc Vĩ Đình đương nhiên không ngờ cô sẽ nói anh như vậy, không biết đáp lời thế nào.
"Anh sai là vì ngay từ đầu đã không thẳng thắn với lòng mình, anh sai là vì đã làm tổn thương trái tim Giao Giao, để cô ấy đau khổ đến cuối cùng ý chí muốn sống cũng không có. Anh sai là vì bản thân anh đã lựa chọn cách trốn tránh với tình cảm của mình."
Sắc mặt Lạc Vĩ Đình trắng bệch, "Mẫn Nguyệt, em......nói vậy là có ý gì?"
Mắt Mẫn Nguyệt đỏ lên, giọng nói không nhịn được tăng cao. "Lạc Vĩ Đình, anh còn định lừa dối bản thân tới bao giờ, rõ ràng người anh yêu ngay từ đầu là Giao Giao, tại sao phải làm khổ cô ấy như vậy?"
Cô cảm thấy không công bằng với Lạc Giao Giao, rõ ràng cô ấy đã hi sinh cho Lạc Vĩ Đình nhiều đến thế nhưng Lạc Vĩ Đình vẫn cứ u mê đến bây giờ, không nhìn rõ tình cảm của mình, lừa dối bản thân, lừa dối cả Giao Giao.
"Anh......không có......."
"Thật ra anh chỉ coi em là thế thân của Giao Giao thôi phải không, rất ít người để ý tới, đôi mắt của em và cô ấy rất giống nhau. Nhiều lúc anh nhìn em nhưng giống như thông qua em mà nhìn đến một người khác. Có lần em thấy anh ngồi một mình trong thư viện trường đại học vuốt ve một tấm hình. Ánh mắt của anh khi nhìn tấm hình đó là ôn nhu, trân trọng, thương nhớ, còn có một loại tình cảm mãnh liệt mà anh không chú ý tới. Em đã tình cờ nhìn thấy tấm hình đó lần nữa trong tay Giao Giao, lúc ấy em mới biết thì ra người trong tấm hình đó là cô ấy và anh lúc còn nhỏ. Em liền biết, anh đối với Giao Giao không đơn giản là chỉ coi cô ấy như em gái."
Lạc Vĩ Đình bị người ta vạch trần tâm tư sâu kín nhất của mình, thân thể anh như mất hết sức lực, mềm nhũn ngã xuống ghế, hai tay che mặt.
"Phải, là lúc đầu anh hèn nhát, năm đó sau khi biết sự thật về ba mẹ Giao Giao từ miệng của ba anh, anh đã rất lo lắng, lo lắng cô ấy sẽ hận anh. Thêm nữa lúc đó anh biết tình cảm của anh với Giao Giao không đơn giản như là anh em. Anh sợ nếu cứ tiếp tục lún sâu thì một ngày khác khi Giao Giao biết được sự thật cả anh và cô ấy đều sẽ rất đau khổ. Nên anh đã quyết định chặt đứt tình cảm đó ngay từ lúc ban đầu, lựa chọn đi du học. Dù cho sau này Giao Giao hận Lạc gia thì cô ấy sẽ không phải băn khoăn đến anh, có thể thoải mái rời đi."
Trong lòng Mẫn Nguyệt có chút chua xót cho tình cảm của hai người, rõ ràng đều yêu nhau, tại sao phải dằn vặt đến giờ chứ!?
Mẫn Nguyệt cố nén nước mắt, khàn khàn mở miệng, "Nhưng mà anh đã đoán sai, anh không ngờ tình cảm của Giao Giao đối với anh lại sâu nặng như thế phải không? Anh có biết không, cô ấy đã từng nói sau khi giúp em xong cô ấy sẽ quay về Lạc gia, từ bỏ tình cảm của mình, thành thật làm một cô em gái của anh."
Lạc Vĩ Đình gục mặt xuống, lặng yên chảy nước mắt.
Mẫn Nguyệt thấy nói đã đủ rồi, nhẹ nhàng đứng lên.
"Anh chăm sóc cho Giao Giao đi, em sẽ nghĩ cách cứu cô ấy."
Mẫn Nguyệt vừa ra khỏi phòng thì Âu Thần đã tiến lên đỡ lưng cô.
Mẫn Nguyệt mỉm cười nắm tay anh, "Chúng ta trở về thôi!"
Sau khi Mẫn Nguyệt rời đi, Lạc Vĩ Đình đến bên giường Lạc Giao Giao cầm tay cô.
"Giao Giao, có phải là anh sai rồi phải không? Em nói trận cá cược đó em thua rồi, thật ra không phải, người thắng là em, ngay từ đầu em vốn đã thắng. Cũng tại anh không chịu nhìn rõ lòng mình, cho nên, Giao Giao, xin em tỉnh lại đi được không, em trừng phạt anh thế nào cũng được, chỉ cần em tỉnh lại thôi. Giao Giao, anh rất nhớ em!"
Lạc Vĩ Đình hôn nhẹ lên bàn tay cô, sau đó ôm chặt tay cô, khóc không thành tiếng.
Mẫn Nguyệt ngồi trong phòng bệnh ôm máy tính bảng, trên màn hình là cô bé Angela đang ngồi ngậm kẹo. Bên cạnh cô Âu Thần cũng lấy văn kiện ra đọc, bắt đầu xử lý công việc.
Cô gõ gõ màn hình, âm thanh ẩn chứa mấy phần nghiêm túc.
"Vẫn không thể điều tra rõ tường tận quá khứ của Hạ Linh Lung sao?" Lúc trước cô không để ý nhiều tới quá khư Hạ Linh Lung nên không điều tra kĩ càng, thực hư thế nào, nhưng bây giờ thì khác rồi.
"Hồ sơ của Hạ Linh Lung đã bị đụng tay đụng chân rồi, điều tra có vẻ hơi khó một chút. Chủ nhân, cho em hai ngày, em sẽ tìm hiểu tường tận về Hạ Linh Lung."
"Được."
Mẫn Nguyệt rất yên tâm vào Angela, xưa nay không có việc gì mà con bé không tra được, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện Mẫn Nguyệt ngồi thất thần trên giường, Âu Thần mãi không nghe thấy động tĩnh liền quay qua nhìn cô.
Chứng kiến bộ dạng cô ngồi thẫn thờ anh lập tức đặt văn kiện xuống, vươn tay ôm vai cô.
"Đang nghĩ chuyện gì?"
"Nghĩ đến chuyện của mẹ em."
Âu Thần thở dài, không biết an ủi cô như thế nào.
"Không sao đâu, tất cả đều đã qua rồi."
Mẫn Nguyệt nắm góc áo anh, buồn buồn mở miệng. "Vết thương của em đã tốt lên rất nhiều rồi, ngày mai chúng ta xuất viện được không? Em muốn đến thăm mộ mẹ em."
Lần trước khi định đến mộ mẹ, cô và Âu Thần bị tai nạn xe nên vẫn chưa đi được.
Âu Thần biết cô không thích bệnh viện, nghĩ đến về nhà kêu Vũ Á chăm sóc cũng tốt liền đồng ý với yêu cầu của cô.
"Được, ngày mai anh đưa em về, sau đó chúng ta cùng đi thăm mộ mẹ em."
Ở quần đảo Maldives
Mỗi ngày Vũ Điềm Điềm ra ngoài đều có cái đuôi là An Triết Hàn đi theo, cô muốn cắt cũng cắt không được. Cô đi ăn cơm, anh ngồi đối diện, cô đi tắm biển, anh ngồi trên bãi cát nhìn cô, tối cô về phòng, cũng thấy anh ở ban công cạnh phòng cô chúc ngủ ngon.
Vũ Điềm Điềm sắp phát điên rồi, đã mấy lần cô nói lời khó nghe đuổi An Triết Hàn về nhưng anh vẫn ra vẻ không biết không hiểu, ngày hôm sau lại quấn cô. Vũ Điềm Điềm không biết thì ra An Triết Hàn là người có kiên nhẫn như vậy.
"An Triết Hàn làm thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi?"
Sắc mặt An Triết Hàn lạnh lùng như thường, nhưng trong mắt chứa ý cười nho nhỏ, anh nhìn cô nhàn nhạt nhả ra một câu: "Làm bạn gái anh!"
"Mơ đi!" Vũ Điềm Điềm tức giận bỏ đi, giày cao gót giẫm mạnh trên nền nhà tạo nên âm thanh chói tay.
An Triết Hàn như đã đoán trước được câu trả lời của cô, cũng không tức giận. Dù sao thời gian còn nhiều, anh có thể từ từ đuổi theo cô.
Nhưng mà Vũ Điềm Điềm chịu không nổi nữa, cho nên cô quyết định bỏ trốn. Có điều muốn bỏ trốn được thì trước tiên cần phải cắt bỏ cái đuôi An Triết Hàn đi.
Sáng hôm đó Vũ Điềm Điềm cố tình dậy sớm, sau đó trang điểm cho gương mặt mình vô cùng nhợt nhạt, đầu tóc cũng rối bời y hệt người bệnh. Tiếp theo cô lấy một túi nước nóng thay phiên đắp lên cả cơ thể mình. Cô không khỏi cảm thán, muốn diễn kịch cũng thật phí sức a!
Làm xong tất cả Vũ Điềm Điềm nhảy lên giường đắp chăn lại, chờ thời cơ đến.
Quả nhiên một lát sau An Triết Hàn đã đến gõ cửa phòng cô. Anh thấy cả buổi sáng Điềm Điềm vẫn chưa ra khỏi phòng nên cảm thấy có chút kì lạ. Bình thường thì cô đã đi ăn sáng rồi đi dạo xung quanh rồi, còn không thì đi tắm biển.
Nhưng hôm nay anh chờ cả buổi sáng cũng không thấy cô đâu, lo sợ cô xảy ra chuyện gì nên mới tới phòng tìm cô.
Vũ Điềm Điềm cố ý để cho chuông cửa kêu một hồi mới ra mở cửa. Cô suy yếu đứng dựa vào cửa, lạnh nhạt nhìn An Triết Hàn.
"Anh tới tìm tôi có chuyện gì?"
An Triết Hàn thấy bộ dạng này của cô đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cau mày hỏi: "Tại sao sáng nay em không ra khỏi phòng ăn sáng?"
"Thân thể khó chịu, không muốn đi."
An Triết Hàn liền đưa tay sờ trán cô, Vũ Điềm Điềm ghét bỏ lùi về sau.
"Anh làm gì vậy?"
Bàn tay An Triết Hàn vẫn còn cảm nhận được độ nóng kinh người vừa rồi, cho nên đối với thái độ của cô vừa rồi anh không để tâm lắm.
"Em bị sốt rồi, có uống thuốc chưa?"
"Không cần, dù sao trong khách sạn cũng không có thuốc, cứ để như vậy đến trưa là ổn thôi."
Mày An Triết Hàn nhíu thật chặt, rất tức giận với thái độ này của Vũ Điềm Điềm. Cô không biết sức khoẻ của bản thân rất quan trọng sao, còn vô tâm đến vậy!
An Triết Hàn hít sâu, quyết định không tính toán với người đang bệnh.
"Em vào phòng nằm nghỉ trước đi, anh đi mua thuốc và đồ ăn sáng cho em."
"Không......"
Vũ Điềm Điềm chưa kịp từ chối thì An Triết Hàn đã quay lưng đi mất rồi.
Cô chờ sau khi bóng dáng An Triết Hàn biến mất khỏi hành lang lập tức đóng cửa lại, vội vàng mở tủ quần áo kéo vali ra rồi đi thay đồ.
Động tác cô nhanh nhẹn hăng hái, đâu còn dáng vẻ mang bệnh của vừa rồi.
Vũ Điềm Điềm nhanh chóng trả phòng rồi cầm hộ chiếu đón taxi ra sân bay, cô sợ nếu mình chậm trễ thì sẽ bị An Triết Hàn bắt lại mất. Tuy hành động lừa người này có hơi vô sỉ, nhưng thật xin lỗi, cô tạm thời không có biện pháp đón nhận An Triết Hàn. Mặc dù mấy ngày qua cũng có lúc anh làm cho cô rất cảm động.
Nhưng vẫn không đủ........
Vũ Điềm Điềm không biết sau khi cô đi, khách sạn đó đã xảy ra hoả hoạn lớn.
Lúc An Triết Hàn đi mua thuốc về thì thấy trước cửa khách sạn tụ tập rất nhiều người, còn có cả xe cứu hoả. Anh nhìn lên liền thấy khách sạn bị cháy rất lớn, khói đen bay đầy trời. Trong lòng An Triết Hàn đột nhiên có cảm giác bất an, anh chạy lại gần cửa khách sạn liền nghe thấy người xung quanh bàn tán.
"Cháy lớn quá, không biết có dập lửa được không đây."
"Nè, nè, sao bỗng nhiên khách sạn lại cháy vậy?"
"Không biết nữa, nghe nói là tầng đột ngột có tiếng nổ, sau đó thì lửa bốc cháy khắp nơi."
"Chậc, nhìn xem, kiểu này thì tầng chắc chắn cháy thành tro rồi, không biết có ai bị kẹt trong đó không."
Sắc mặt An Triết Hàn lập tức trắng bệch, bịch thuốc và đồ ăn sáng trên tay cũng rơi xuống đất. Anh nhớ rõ phòng của Điềm Điềm nằm ở tầng ! Hơn nữa cô bị cảm, rất có thể sẽ không chạy được.
An Triết Hàn gạt đám người ra, vọt chạy vào trong. Nhân viên cứu hoả thấy anh muốn chạy vào khách sạn liền ngăn lại.
"Anh không được vào!"
"Các người tránh ra, bạn gái tôi đang ở bên trong, tôi phải vào cứu cô ấy."
"Anh yên tâm, nhân viên của chúng tôi đang cứu người trong đó."
An Triết Hàn làm sao yên tâm cho được, anh vùng vẫy muốn đi vào nhưng mấy người nhân viên cứu hoả kia nhất quyết không để anh vào.
Không còn cách nào khác, An Triết Hàn đành dùng sức mạnh đẩy mấy người họ ra, lợi dụng sơ hở lẻn vào.
"An Triết Hàn!"
An Triết Hàn tưởng đâu bản thân mình nghe lầm, làm sao lúc này lại xuất hiện giọng nói của Điềm Điềm chứ.
"An Triết Hàn, tảng băng chết tiệt, anh mau quay lại đây cho em!"
Lần này An Triết Hàn có thể chắc chắn là Điềm Điềm đang gọi Anh.
An Triết Hàn cứng ngắc quay đầu lại, thấy Vũ Điềm Điềm cả người hoàn hảo đang đứng ở kia.
An Triết Hàn ngây người ra một lúc rồi dùng hết sức chạy đến ôm chặt Vũ Điềm Điềm.
"Thật tốt quá, em vẫn không sao, vừa rồi anh rất sợ.......Sợ sẽ mất đi em."
Vũ Điềm Điềm cảm nhận được trên vai mình ẩm ướt, An Triết Hàn......khóc?
Hốc mắt cô cũng ẩm ướt, khi nãy ngồi trên xe taxi cô luôn thấy trong lòng bồn chồn khó chịu, cuối cùng quyết định quay về.
Không ngờ vừa xuống xe chính là gặp phải cảnh An Triết Hàn muốn xông vào khách sạn vì cô, đồng thời cũng nghe rõ những lời anh nói.
Trái tim cô chấn động, bị một cảm giác ấm áp bao trùm. Cô cũng thấy rất may mắn, may mắn cô quay lại nếu không cô đã bỏ lỡ đoạn tình yêu này rồi. Cô sẽ không chạy trốn nữa, người đàn ông An Triết Hàn này, từ nay về sau đã định là của Vũ Điềm Điềm cô rồi!
Hai tay Vũ Điềm Điềm ôm lấy thắt lưng An Triết Hàn, dịu dàng nói: "An Triết Hàn, chúng ta về nước đi!"