Mãi Mãi Bên Em

chương 1: cuộc sống của joyley

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + Beta: Mễ Trùng đại nhân

Ngoài cửa sổ mưa rơi lác đác, hạt mưa đánh lên cửa sổ, phát ra tiếng vang tí tách thanh thúy dễ nghe.

Một mình Joyley ngốc tại một góc u ám trong phòng, ngồi trên giường lớn mà chính cô tự tay dùng nhung thiên nga may thành, hai tay ôm đầu gối, lẳng lặng nghe âm thanh của kim đồng hồ treo tường cụp cụp di chuyển.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi cùng tiếng đồng hồ trộn lẫn vào nhau, so với bài ca ru ngủ còn hữu hiệu hơn, nhưng mà Joyley một chút cũng không nghĩ muốn ngủ, cô đem đầu gối lên đầu gối, đôi mắt màu xanh lam mở to trong không gian u tối, không nháy mắt nhìn chằm chằm kim giây đồng hồ nhảy lên từng chút một.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến những tiếng bước chân chậm rãi, Joyley lập tức giống con thỏ bị kinh hãi, nghểnh cổ đầy chờ mong nhìn về phía cửa.

Quả nhiên, loạt tiếng bước chân kia dừng lại trước cửa nhà cô, ngay sau đó, thanh âm của Linda nãi nãi nhà hàng xóm từ ngoài cửa truyền vào, nghe có vẻ hơi khàn khàn: "Mặt trời xuống núi rồi, cô có thể đi ra ngoài.".

"Nga!" Joyley lập tức vui vẻ từ trên giường nhảy xuống, vừa mang vào giầy công chúa màu đỏ của mình liền gấp không chờ nổi mà mở cửa, lo lắng hỏi Linda: "Tiểu Linda Tiểu Linda, mặt trời đều lặn xuống hết rồi sao?".

Cô vừa nói, vừa nhanh chóng chạy đến cuối hành lang, dùng sức thò đầu ra hướng Tây mà nhìn, nhưng mà chỉ thấy một màn trời đen tuyền bị mây ngăn trở.

Linda nãi nãi thở hồng hộc đuổi theo: "Hắc, cô tên bại hoại này, đều... đều nói cô cái người này không cần chạy nhanh như vậy, cô cho rằng tôi vẫn còn tuổi sao?".

Joyley quay đầu lại, nhìn về phía Linda lộ ra một vẻ mặt thật ủy khuất, mắt to long lanh nhìn Linda: "Ngượng ngùng... Nhưng mà hôm nay mình không thể nhìn thấy mặt trời, ô ô, rõ ràng ngày hôm qua thời điểm mình ra tới còn nhìn thấy một chút xíu.".

Linda thực bất đắc dĩ dùng cặp mắt màu nâu tro của mình mà trừng cô: “Nói với cô bao nhiêu lần, ngày hôm qua cô nhìn thấy không phải là mặt trời, là ánh nắng chiều, hơn nữa, hôm nay đổ mưa, sắc trời khẳng định là mau tối a.".

"Được rồi..." Joyley tiếc nuối thở dài, bất quá, có lẽ bởi vì cô đã thất vọng thành thói quen, nên tinh thần rất nhanh liền khôi phục lại, Joyley lạc quan an ủi chính mình: "Không quan hệ, dù sao mặt trời mỗi ngày đều mọc lên! Mình ngày mai lại nhìn! Một ngày nào đó có thể nhìn thấy nó!".

Linda bất đắc dĩ cười: "Cô nha đầu ngốc này ——", nhưng mà lời còn chưa nói xong, Joyley đã vội vã bước chân chạy xuống dưới, Linda chỉ có thể bất đắc dĩ ở sau lưng cô hô to, "Ai ai, cô lại chạy đi dạo phố a? Bên ngoài trời đang đổ mưa, cô mang cái ô rồi đi!".

Nháy mắt một cái, Joyley đã từ lầu ba chạy xuống dưới đường phố, cô ngẩng đầu, ở trong bóng tối hôn ám hướng Linda cười sáng lạn một cái: "Không mang ô không mang ô, hương vị của mưa rất dễ chịu!".

Linda thổ tào [] cô nhiều năm như vậy, đã không còn hơi sức mà thổ tào nữa: "Vậy cô về sớm chút a! Rẽ qua góc đường thì chậm một chút, đừng chạy nhanh như vậy, nơi đó có cái thiết giá cô luôn luôn đụng—— ".

[] Thổ tào – 吐槽: có thể hiểu nôm na thổ tào lối nói năng hay chế nhạo, phát ngôn xấc xược dễ chọc giận đối phương, thường chỉ mang tính vui đùa.

"Phanh ——! Ngao ngao ngao đau quá!".

Linda vừa mới nhắc nhở được vài câu, liền trơ mắt nhìn đầu Joyley đụng phải cái thiết giá đột nhiên xuất hiện kia, đau đến mức ôm đầu lảo đảo lùi vài bước.

Linda tức giận đến giơ chân, thanh âm hùng hậu hữu lực một chút cũng nghe không ra cô đã tuổi: "Ông trời a, tôi thật muốn mở sọ não cô ra xem bên trong chứa những gì! Đã qua bao nhiêu năm, cô như thế nào mỗi lần đi đều đụng phải nó a!".

Joyley thật cẩn len lén liếc mắt nhìn Linda, mân mê ngón tay nói khẽ: "Cũng không nhiều lắm, mới lần thứ nha...".

"Cô còn dám nói!" Linda trừng lớn mắt hận không thể lao xuống đánh cô, Joyley vừa nhìn đại sự không ổn, vội vàng ôm đầu chạy trốn, mà âm thanh Linda hung hăng giáo huấn người còn ở đằng sau truyền tới.

Joyley thè lưỡi, xoa xoa cái trán bị đụng đau của mình, dừng lại trước một quán cà phê ở góc đường, liếc nhìn cái trán của mình được phản chiếu trên của sổ sát đất.

Ân, hoàn hảo, chỉ đổ máu một chút thôi, hẳn không đến một phút sau liền khỏi hết.

Joyley nghĩ, lại thò tay xoa xoa trán, quả nhiên nhìn thấy vết thương lớn bằng ngón út kia đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được tự động kép miệng lại, bốn năm giây sau, trán của Joyley một lần nữa khôi phục hoàn hảo bóng loáng, ngoại trừ còn điểm lại một chút máu, nhìn qua thật giống như không có gì phát sinh vậy.

Joyley nghĩ rằng, nếu giờ phút này có một người lạ từ bên ngoài thị trấn đi ngang qua nơi này, nhìn thấy chuyện kỳ lạ phát sinh trên trán cô, nhất định sẽ hoảng sợ kêu to: "A a a quái vật a!" Sau đó xoay người chạy trốn.

Bất quá thực đáng tiếc, tòa tiểu thành trấn hoang vu này đã lâu rồi không có người ngoài ghé thăm.

Joyley hướng cái cửa sổ sát đất làm cái mặt quỷ, nước mưa đã lau sạch sẽ vết máu còn sót lại trên trán, cô hướng quảng trường trung ương của thành trấn nhảy nhót tiếp tục đi.

Trên đường, cô nhìn thấy bà chủ tiệm sửa giầy đang giáo huấn nhi tử trốn học không nghe lời, nhìn thấy tiểu nhị béo của tiệm đồ ăn vặt thừa dịp ông chủ không chú ý ăn trộm một bao khoai chiên, còn nhìn thấy ồng chủ studio mang tai nghe ngồi trong tiệm lớn tiếng ca hát...

Joyley mang theo tâm tình hưng phấn nhìn xem hết thảy sự tình phát sinh chung quanh, nhìn mãi một lúc lâu, rồi lại nhịn không được có chút khổ sở.

dien"[email protected]?le

Truyện Chữ Hay