Lưu nương tử trước nay lạnh nhạt thong dong, trí tuệ vững vàng, núi thái sơn sụp đổ trước mắt không thay đổi sắc mặt, chậm rãi trợn tròn mắt, rồi đỏ bừng mặt, chân tay luống cuống, khẽ nhếch miệng, ngay cả vết sẹo xám trắng cũng chuyển sang đỏ tươi.
Thượng Thiện vốn hoảng hốt lập tức trấn định lại, nom cô bề ngoài phi thường bình tĩnh, đáy lòng lại có cảm giác thống khoái lại thư sướng.
Mặc kệ cô có đáp ứng hay không, chỉ nhìn thấy biểu cảm này của cô, cũng quá đáng giá.
Chỉ thấy Lưu nương tử lập tức đẩy chăn mỏng ra, ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu bắt đầu nghiêm túc tự ngẫm liên tục. Trán nhỏ đổ mồ hôi lạnh, không tự ngẫm thì không biết, mà tự ngẫm lại giật mình. Cô đối xử với Thượng Thiện bên này quy củ lễ pháp đã phạm phải nhiều vô số kể, trình độ đã hơn cả ép vào thẩm đường nhét vào lồng heo dìm xuống nước...
Nhưng bỏ qua những quy củ lễ pháp còn nhiều hơn lông trâu một bên, cô chưa từng có thể hiện mảy may tà niệm đủ để gây hiểu lầm mà?
“... Cậu ba Lục, phải chăng thiếp thân có gì chỗ thất lễ, khiến anh hiểu lầm rồi?” Cô run rẩy hỏi.
“Thập Tứ nương, tôi không hiểu ý nàng.” Mặt ngoài bình tĩnh như trước, đáy lòng Thượng Thiện vui như nở hoa. Thật không ngờ có thể nhìn thấy Lưu nương tử nữ tính thẹn thùng như thế, thật sự là mở rộng tầm mắt.
“... Tôi nói là, tôi làm cái gì sao? Vì sao anh lại đùa kiểu này?” giọng cô phát run, gương mặt càng đỏ bừng, đỏ đến quá chừng.
Không ổn. Thượng Thiện nhìn gương mặt cô đỏ đến rất dị thường, thật mau chóng đưa nửa bát nước cần vừa ép trong hộp cơm mang tới không lâu. Hắn thừa nhận mình có chút ý xấu, nhưng cũng không đến nỗi muốn khiến cô kinh hãi quá độ dẫn đến tái phát.
Nhìn chén nước cần kia, Lưu nương tử vốn khẩn trương dị thường không nhịn được phì một tiếng. Cô làm người hai đời, lần đầu nghe nói có người trước tiên chuẩn bị kỹ càng thuốc thang mới cầu hôn.
Càng nghĩ càng buồn cười, cô lên to tiếng, cảm thấy toàn bộ sự việc đều quá hoang đường. Cười đến dựa bàn nện bàn, nước mắt chảy ròng.
Thượng Thiện ai oán nhìn cô, trong lòng rất bi thương. Đến khi Lưu nương bệnh đến bất tỉnh, hắn bị dày vò một trận, mới giật mình nhận ra tâm tình của mình. Hắn thích Ngôn Nhi, thích Lưu Viên, hắn quyến luyến hết thảy, nhưng thực sự thứ hắn chân chính yêu chính là hết thảy tinh phách ở đây.
Hẳn là chỉ nơi ở nhà họ Lưu.
Lưu nương tử chỉ còn lại tên hàng, không tên cũng không chữ.
Tức như Thập tứ, chỉ còn tên hàng trong nhà.
Hắn đã sớm để bụng, vì Thập Tứ nương linh tuệ thông minh, cao ngạo bất quần lại trong trẻo lạnh nhạt đối mặt với nhạo báng thế gian, tựa đóa mai như lửa đốt trời kia.
Bởi vì có cô ở đây, mới có Ngôn Nhi thông minh vui vẻ, có cô đây, mới có Lưu Viên ấm áp hợp ý. Cũng là bởi vì có cô đây, lãng tử bình thường lang thang như hắn, mới cam tâm dừng chân tại một chỗ.
Nếu cô chết bệnh như vậy, hắn và Ngôn Nhi đời này sẽ không còn nụ cười. Gia đình trong giấc mộng của hắn từ đây vỡ vụn.
Nhưng hắn thẹn thùng đối mặt, dù sao Lưu nương tử luôn quang minh công bằng, nếu cô lộ ra mảy may tình ý, hắn cũng có thể lấy dũng khí... Dù sao hắn không muốn Lưu nương tử có phần không nguyện. Dù sao hắn cũng có tự tôn và kiên trì của hắn.
Hắn luôn an ủi mình, từ từ sẽ đến, đừng gấp. Còn nhiều thời gian, lâu ngày tất sẽ sinh tình, đến lúc đó nước chảy thành sông há không tốt hơn? May sao dung nhan cô không xuất chúng, lại gánh cái tiếng xấu vô tội, thân gia cũng không có, hắn sẽ có rất nhiều thời gian...
Nhưng chồng trước cô tới, đâm một cú mạnh khiến hắn đau đớn. Giật mình một cái, đúng rồi, cô là hạ đường phụ không sai... Nhưng nhà chồng nếu nguyện ý để cô trở về thì sao? Dù có bao nhiêu oán, bao nhiêu hận, xuất giá tòng phu, chung thủy một mực, nữ tử cuối cùng vẫn là kỳ vọng được về mà? Cuối cùng vẫn là quý danh tiết, huống chi Ngôn Nhi không phải cô đẻ ra, chung quy là con chồng trước... Bình thường phụ nữ sẽ trở về như thế nhỉ?
Mợ ba Trương và hạ đường phụ, khác nhau một trời một vực... Là kẻ ngu cũng biết phải chọn đằng trước.
Mặc dù để Thị Mặc ở lại chỗ ấy, nhưng ngồi trong thư phòng, hắn nôn nóng khó an, bao nhiêu lần muốn xông vào đại sảnh ném cậu ba Trương ra, đánh gãy chân chó của hắn ta.
Nhưng hắn dựa vào đâu? Danh không chính mà ngôn không thuận.
May sao Lưu nương tử là một kẻ đần thông minh. Nhưng đáy lòng hắn bực bội càng lên. Lần này không thành, lần sau thì sao? Về sau thì sao? Thật sự cho cô đi ư? Viên tròn chung thủy một mực của cô?
Sẽ không còn Ngôn Nhi, sẽ không còn Lưu Viên, không còn... Cô?
Lòng hắn khó chịu không thôi, giống như đã đói cực kỳ lâu, đói bụng đến dạ dày quặn đau. Ba ngày chính là cực hạn lớn nhất của hắn, hắn thật sự không chịu được sự kinh hoảng kia.
Mặc kệ, cứ thành thân trước đi. Thành thân rồi, thì chậm rãi chiếm trái tim cô. Hắn không vĩ đại đến vậy, hắn không muốn viên tròn cho người khác. Đây là Ngôn Nhi của hắn, Lưu Viên của hắn, Thập Tứ nương của hắn. Hắn tuyệt đối không được giao cho bất kỳ ai.
Cả đời đã rất hiểu rõ phải trái, hắn cứ muốn la lối om sòm một lần, làm kẻ không thèm nói đạo lý.
Lưu nương tử lau lau nước mắt nơi khóe mắt, ngẩng đầu nhìn thấy Thượng Thiện nghiêm túc như ăn người, vội nghiêm túc ngồi thẳng. “... Tôi, tôi vẫn chưa tới mức phải uống.”
“Ừm.” Hắn đáp, ánh mắt sáng rực vẫn nhìn cô chằm chằm.
Cô không thoải mái lắm mà giật giật, ”... tính tôi không tốt.”
“Tính tôi không tệ.” Thượng Thiện nghiêm túc đáp, “Tôi sẽ gắng giúp nàng.”
“Tôi... Tôi là hạ đường phụ. Kiều Đại phu không nói với anh tôi không thể sinh nở nữa à?”
“Vợ trước tôi còn ngồi nhà kén rể đấy.” Hắn thở sâu, “Nếu Ngôn Nhi nguyện ý, tôi nguyện nhận làm con thừa tự, tương lai tất cả gia sản của ta đều là của nó.”
Lưu nương tử nhăn lông mày, “Con trẻ quan tâm làm sao không chết đói là được, cần nhiều thân gia như vậy làm cái gì? Con hư tại mẹ, nhà giàu ăn chơi. Tôi tự có gia sản để nó vừa làm ruộng vừa đi học, cần bao nhiêu tự nó dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.”
“Chuyện này bàn sau. Vốn tôi không muốn cưới vợ nạp thiếp. Ngôn Nhi và, và... Là ông trời ban thưởng, thế nào cũng được.”
Lưu nương tử động dung (đồng thời cũng hiểu lầm tợn hơn), giọng nhỏ nhẹ “Anh thật sự thích Ngôn Nhi như thế à? Muốn là con nuôi thì được, tương lai nó lớn, cũng sẽ phụng dưỡng cha nuôi.”
Thượng Thiện bình tĩnh hơn chút, mỉm cười, “Thế không được. Cũng không thể để con ra ngoài bị người ta nói này nói kia, không thể vì trong nhà, lại đâu phải nha đầu nuôi. Tôi không thể rời khỏi Ngôn Nhi và, và...” Hắn mơ hồ tìm từ, “Nhưng tôi đi lại trong nhà này, dù sao cũng phải chính danh.”
Nguyên văn [丫头养]; thời xưa tì nữ để sinh con rất thấp kém – ‘không bằng nô lệ’, con sinh ra coi như ‘lai lịch bất minh’, bản chất câu này là một câu mạt sát những đứa bé ‘lai lịch bất minh’ đó (nguồn Douban). Trong Hồng Lâu Mộng thì Giả Hoàn là con nha đầu sinh, Giả Bảo Ngọc là con đích, thân phận cực kì khác biệt. Từ này còn giải thích rất là dài về cách nói các kiểu, tớ đọc lú luôn và cảm thấy cũng không cần biết lắm, Hồ Điệp viết nhiều chi tiết lạ quớ huhu [: