CHƯƠNG 99: Nhìn nó thật kỹ
Vương Ngữ Tranh của lớp chọn!
Sao cổ lại bị chuyển sang lớp thường này chứ!
Lưu Dịch có hơi bất ngờ.
Nhưng Vương Ngữ Tranh thì chỉ cúi đầu, xách cặp bước đi, không nói câu nào.
Bản thân Trần Tài rất buồn, mình với Lưu Dịch đã ngồi cùng bàn với nhau suốt hai năm trời, nhưng giờ thì, chẳng lẻ lại để người khác lấy mất chỗ như vậy sao?
Thế nhưng, sao mình dám không nghe lời giáo viên chứ?
“Thưa cô.... Um, em ngồi đâu giờ?”
Trần Tài không nhịn được mà hỏi.
“Em ngồi hàng đầu, ở chỗ trống này, như thế thầy cô mới trực tiếp trông coi em được!”
Trần Tài cười cay đắng, “Em trở thành mục tiêu hàng đầu để giáo viên chú ý đến sao...?”
“Tha cho em đi mà!”
Lý Quyên Hoa nghiêm khắc nhìn Trần Tài, “Các học sinh của lớp 4 đã đến báo với cô rằng em đang quấy rối nữ sinh lớp họ. Trần Tài ơi là Trần Tài, giờ là thời khắc quan trọng nhất, em cần phải chuyên tâm vào học hành, em có hiểu không? Còn không thì, em phải thấy có lỗi với cha mẹ đã lấy những đồng tiền mồ hôi nước mắt đóng học cho em đấy!”
“Vâng, vâng.... thưa cô, em hiểu rồi....”
Trần Tài buồn chán nói.
“Vương Ngữ Tranh, em ngồi cùng bàn với Lưu Dịch. Tiếng Anh của em ấy rất tốt, tiến bộ rất nhanh, nên bọn em có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Tiếng Anh của Vương Ngữ Tranh có hơi yếu, vậy nên, Lý Quyên Hoa đã xếp chỗ cô ngồi cạnh Lưu Dịch, để tốc độ tiến bộ tiếng Anh thần tốc của cậu ảnh hưởng đến cô.
Phải nói rằng Vương Ngữ Tranh có hơi tội nghiệp.
Thành tích học tập của cô rất tốt, thường nằm trong nhóm cao nhất khối, và cô cũng đã rất cố gắng để vào được lớp chọn.
Nhưng cuối cùng thì, vì vấn đề của Lâm Hoa Dương, mà cô lại bị đuổi khỏi lớp chọn.
“Lớp học sắp bắt đầu rồi. Vương Ngữ Tranh, em ngồi vào chỗ đi.”
“Um, cảm ơn cô, cô Lý.”
Vương Ngữ Tranh yếu ớt nói, cầm cặp bước tới bên cạnh Lưu Dịch, rồi ngồi xuống.
Cô ngồi xuống đó, đem theo hương thơm, bắt đầu sắp xếp bàn học.
Từ đầu đến cuối, cô không nói một từ nào với Lưu Dịch cả.
Lưu Dịch thấy rất lạ, tuy rằng có một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh mình là một điều tốt, nhưng thế nào đó, mà có gì đó không đúng lắm.
Vậy nên, cậu viết lên một mảnh giấy nhỏ, rồi chuyền nó đến trước mặt Vương Ngữ Tranh.
“Sao cậu lại vào lớp này vậy?”
Vương Ngữ Tranh thấy mảnh giấy, mắt cô đột nhiên đỏ lên, nước mắt tràn lên trên mắt cô.
Lưu Dịch hoảng hốt, nghĩ.
Ơ đệch, mình chỉ hỏi cổ có câu thôi, sao cổ đã khóc rồi!
Cổ không phải Lâm muội muội đấy chứ! [note26186]
Lưu Dịch có hơi hoảng hốt. Đúng vào lúc cậu không biết phải dỗ dàng Vương Ngữ Tranh đang úp mặt vào bàn, thút thít thế nào thì điện thoại cậu bỗng nhiên rung lên.
Cậu nhận được tin nhắn. Khi cậu nhìn vào, hóa ra nó là của Trần Tài.
Thằng Trần Tài này, dù đã ngồi hàng đầu rồi, thế mà nó vẫn không thành thật được.
“Đại ca..... Anh có biết tại sao Vương Ngữ Tranh lại bị chuyển đến lớp mình không?"
Cái thằng Trần Tài này, nghe ngóng tin tức nhanh vậy?
Đúng là thằng biết tuốt mà...
Lưu Dịch vội trả lời, “Tại sao”.
“Sáng nay, Lâm Hoa Dương đã tìm Vương Ngữ Tranh và lại đòi cô làm bạn gái hắn, hắn đe dọa cô ấy rằng nếu cô ấy từ chối, hắn sẽ khiến Vương Ngữ Tranh bị đuổi khỏi lớp chọn. Vương Ngữ Tranh thà chết còn hơn, nên.... đại ca, anh biết sau đấy đấy.”
Lưu Dịch đọc được tin nhắn này, lập tức siết chặt điện thoại của mình, nghĩ. [note26185]
Thằng Lâm Hoa Dương này.... thật quá đáng mà!
Lẽ nào nó nghĩ mình vẫn có thể làm chủ ngôi trường này sao!
Lưu Dịch viết lên một mẩu giấy, rồi thúc nhẹ Vương Ngữ Tranh đang nằm khóc bên cạnh cậu, đặt mẩu giấy bên bàn cô.
Vương Ngữ Tranh lau nước mắt, nhìn vào mẩu giấy đó. Đọc.
“Cậu có muốn tôi xử lý thằng Lâm Hoa Dương đó không?”
Vương Ngữ Tranh, đỏ mắt, cầm lấy một cái bút, viết lên vài từ, rồi ném nó sang Lưu Dịch.
Lưu Dịch nhìn vào xem và, ôi mẹ ơi.... giọng cổ rất cứng rắn.
“Không! Các người làm ơn hãy ra khỏi cuộc đời tôi!”
Oán hận của cô gái này xem ra rất sâu....
Lưu Dịch không biết phải trả lời thế nào, đành quay đầu, vờ nghe giảng.
Lâm Đồng đang nằm trên bàn Lưu Dịch, bắt đầu hả hê sau khi đọc được mẩu giấy.
“Này này, thế nào, bị một cô gái ghét sướng chứ, đúng không?”
“Hồ tiên tỷ tỷ.... tôi là người đáng ghét thế thật sao?”
Lưu Dịch không nhịn được mà hỏi.
“Đúng đúng, ngươi chính là một tên ngốc đáng ghét!”
Lâm Đồng chớp mắt nhìn Lưu Dịch.
“Thật sao?...”
“Nhưng đôi khi lại rất dễ thương...”
Lâm Đồng thấy làm Lưu Dịch chán nản quá dễ, vậy nên, cô cũng khen cậu vài câu.
“Một người đàn ông sao lại có thể bị miêu tả là dễ thương được chứ.,...”
Lưu Dịch vẫn không vui, “Thôi bỏ đi....tốt hơn là tôi nên tìm cái nhiệm vụ nào đó trút giận còn hơn.”
Nói xong, cậu nhìn vào điện thoại, mở ứng dụng lên, bắt đầu tìm kiếm nhiệm vụ được đăng lên dạo gần đây ở thành phố Bắc Long.
Thế nhưng, không có nhiệm vụ nào liên quan đến tên giết người biến thái cả. Mà thay vào đó, là một nhiệm vụ hạng E yêu cầu săn lùng lang yêu!
Nội dung nhiệm vụ: Ngoại ô phía Đông của thành phố Bắc Long dạo gần đây tràn ngập yêu khí. Theo điều tra, khu vực này có thể đã bị Lang yêu quấy phá. Mong có người lập tức đến giải quyết, để nó không gây hại cho cư dân xung quanh.
“Lang yêu sao?”
Tim Lưu Dịch bắt đầu đập nhanh hơn, “Tôi xử nó được không?”
“Vì đây là nhiệm vụ hạng E, nên chắc là con tiểu yêu thôi.”
Lâm Đồng nói, “Mấy con yêu quái cấp thấp như thế này không có trí thông minh, nhưng lòng căm ghét con người rất sâu đậm. Nếu không kịp thời giải quyết, nó có thể gây ra hậu họa đó.”
“Rất tốt, tôi sẽ nhận nó.”
Lưu Dịch lo rằng con Lang yêu này sẽ gây ra hậu họa, nên cậu nhận nhiệm vụ.
Nhưng cậu vẫn thấy tò mò trong lòng, không nhịn được mà hỏi. “Nhưng tôi thấy rất lạ.... ai đưa ra nhiệm vụ kiểu này thế...”
“Một số cái thì được đưa ra bởi tu tiên giả, nhưng một số thì lại được đưa ra bởi tổ chức được xây dựng nên bởi tu tiên giả, tên là Thiên Nhãn.”
“Thiên Nhãn?”
“Đúng thế, tổ chức Thiên Nhãn này là một tập đoàn tài chính lớn.”
Lâm Đồng giải thích, “Họ phóng đi vài vệ tinh có gắn tạo tác giám sát. Thế nên, nếu có bất cứ dấu hiệu rắc rối nào, như yêu khí tràn ngập chẳng hạn, họ dễ dàng giám sát được. Không có cách nào tránh khỏi sự giám sát của họ cả. Mà ta e rằng đây là chuyện không thể ấy.”
“Cái...”
Lưu Dịch thầm giật mình, tu tiên giả lại có tổ chức như thế sao!
Lâm Đồng nhìn vào khuôn mặt kinh ngạc của Lưu Dịch, thầm nghĩ.
Cũng may mỗi khi Lưu Dịch kia xuất hiện, cậu ta luôn biết thu lại yêu khí của mình. Bằng không thì, sau một thời gian, cậu ta sẽ bị Thiên Nhãn phát hiện.
Đến lúc đó, mình sợ rằng cậu ta sẽ thành mục tiêu của nhiệm vụ ấy.
Không biết Lưu Dịch sẽ phản ứng thế nào nếu như cậu ta thấy nhiệm vụ về chính mình đây...
Lâm Đồng đột nhiên thấy tò mò.
Cùng lúc đó, trong biệt thự của nhà Mộ Dung, Mộ Dung Điệp đang điên lên.
“Tức chết mất!”
Cô cầm lấy một con gấu đồ chơi to, thằng tay đập vào mặt nó.
Coi bộ cô đang tưởng tượng con gấu bông này là Lưu Dịch.
“Tiểu Điệp tỷ tỷ... em thấy... Lưu Dịch ca ca có thể không nhận ra tâm ý của chị.”
Vương Lạc Lạc đang ngồi cạnh cô yếu ớt nói.
“‘Tâm ý’ gì chứ, sao bổn tiểu thư lại có tâm ý với hắn cơ chứ!”
Mộ Dung Điệp giận dữ nói, “Bổn tiểu thư chỉ muốn bóp chết hắn thôi!”
“Cái đó.... không phải chúng ta đang theo đuổi.... tiểu Điệp tỷ tỷ
giả vờ thích anh ấy sao?”
Vương Lạc Lạc vội nói.
Vào lúc này, Vương Lạc Lạc và Mộ Dung Điệp đều đang mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, Mộ Dung Điệp mặc một bộ đồ ngủ ren đen, trông rất cao quý, nhưng cũng rất dễ thương. Làn da trắng mềm mại kết hợp với bộ đồ ren đen tạo nên một sự tương phàn huy hoàng.
Còn Vương Lạc Lạc thì đang mặc áo choàng xanh, với một đường kẻ hình chữ V ở đằng trước, làm lộ nên rõ bộ ngực đầy đặn của cô. Mặt trước của bộ đồ cũng tương phản rõ rệt với hai cái núm nho nhỏ đang nhô lên. Lưu Dịch mà ở đây lúc này, chắc chắn cậu sẽ xịt máu mũi.
Hai người đang ngồi trên giường, và Vương Lạc Lạc thì đang cố gắng khuyên nhủ cô.
“Em nghĩ.... chúng ta nên sử dụng phương pháp tiếp theo. Phương pháp thả thính lần trước chắc chắn vẫn chưa đủ mạnh!”
“Vẫn chưa đủ sao? Còn có phương pháp khác sao!”
Mộ Dung Điệp giận dữ nói, “Chẳng lẽ em muốn bổn tiểu thư phải quỳ trước mặt Lưu Dịch, cầm hoa và hét: ‘Lưu Dịch, em cầu xin anh, làm ơn hay làm bạn trai của bổn tiểu thư’ sao? Bổn tiểu thư sẽ không làm thế đâu!”
“Ể? Cách này cũng được đấy! Chúng ta thử nó không?”
“Đi chết đi, cái con bé không có liêm sỉ này, nếu muốn thử thì em tự đi mà thử!”
Mộ Dung Điệp tóm lấy một con rối ếch Kermit, ném nó vào Vương Lạc Lạc, “Ngực em to thế này, chị cá là cậu ta sẽ yêu nó đấy!”
“Ài, Lưu Dịch ca ca không phải là người chỉ yêu mỗi ngực không đâu!”
Vương Lạc Lạc ôm con rối ếch Kermit trước ngực, rồi cười nói, “Lưu Dịch ca ca có chút đầu đất, nhưng để tiểu Điệp tỷ tỷ có được anh ấy, tỷ phải rộng lượng với anh ấy chút.”
“Ai muốn có hắn chứ!”
Mộ Dung Điệp trợn mắt, “Bổn tiểu thư chỉ muốn chơi đùa với cảm xúc của hắn thôi! Humph, rồi tàn nhẫn trả thù hắn!”
“Vâng, vâng, vâng, nhưng đầu tiên, tỷ cần phải đặt anh ấy trong tay mình đã!”
Vương Lạc Lạc cầm lấy một cái iPad gần đó, và nói, “Tiểu Điệp tỷ tỷ, đổi phương pháp của chúng ta đi.”
“Phương pháp, còn phương pháp nào sao?”
“Đã nói ở trên rồi mà; có một phương pháp. Nó là phương pháp truyền đạt gián tiếp.”
“Ý em là sao?”
“Đây là phương pháp nhờ bạn của chị truyền đạt cảm xúc của chị đến Lưu Dịch ca ca!”
Vương Lạc Lạc giải thích, “Chúng ta đều biết Lưu Dịch ca ca là tên đầu đất nhất trên đời. Thực ra, anh ấy trả mọi thứ lại cho tiểu Điệp tỷ tỷ có lẽ là vì anh ấy nghĩ rằng tỷ coi anh ấy như một con thú cưng, hoặc thậm chí là tên ăn xin. Chúng ta phải làm Lưu Dịch ca ca hiểu rằng thực ra tiểu Điệp tỷ tỷ thích anh ấy, như vậy anh ấy mới hiểu được tâm ý thực của tiểu Điệp tỷ tỷ, đúng không?”
“Tuyên bố trước này, chị không thích cái tên đó!”
Mộ Dung Điệp xoa đầu con gấu, nói, “Nhưng đây cũng là một cách. Tên này có lòng tự trọng rất cao và cũng rất ngốc. Nếu chúng ta không nói cho hắn, thì có lẽ hắn sẽ hiểu lầm thật.”
“Mm, vậy chúng ta sẽ làm cách này! Đây chắc không có vấn đề rồi!”
“Tốt! Lạc Lạc, nhiệm vụ khó khăn này giao cho em!”
Mộ Dung Điệp gật đầu, rồi vỗ vai Vương Lạc Lạc, và nói, “Tổ chức phụ thuộc vào em!”
“Huh? Em sao?”
Vương Lạc Lạc đần đi.
“Đúng thế, giao cho em đấy! Tốt, thế vui vẻ quyết định như vậy nhé! Bổn tiểu thư đột nhiên thấy đói quá!”
“Chị đã không ăn cả ngày nay rồi...”
Mặt Vương Lạc Lạc cay đắng, “Em sẽ xuống tầng lấy thứ gì đó để ăn.... Mộ Dung đại tiểu thư....”
---
“Lão gia...”
Vương An nhìn vào Mộ Dung Hoằng đi xuồng trên cầu thang, hỏi, “Tiểu thư sao ạ?”
“Thằng nhóc Lưu Dịch này.... lại dám làm tiểu Điệp thấy oan ức. Vương An, tôi muốn anh sắp xếp.... tối nay, tôi muốn nhìn thật kỹ thằng nhóc Lưu Dịch đó.”