Mai Kitsune Waifu

chương 94: đều là ông nội

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG 94: Đều là ông nội

Văn Nhân Thiến đột nhiên đưa tay đến Lưu Dịch, khiến cậu lập tức giật mình.

Cậu vội vàng lùi lại, quay người, sử dụng lưỡi trượt băng dưới chân, chuẩn bị tăng tốc chạy.

Nhưng khi cậu quay người lại, Văn Nhân Thiến vẫn đang đứng trước mặt cậu.

Tốc độ gì đây!

“Người phụ nữ này là cao thủ đó! Chạy nhanh!”

Lâm Đồng hét lớn.

Lưu Dịch cũng muốn chạy lắm, nhưng tay Văn Nhân Thiến đã ở trên trán cậu rồi.

Ngay lập tức, một luồng sức mạnh chảy vào đầu Lưu Dịch.

“Ah….”

Cậu không chịu được mà hét lên, cảm thấy đầu đau vô cùng.

Cuối cùng, mắt cậu tối sầm lại, toàn thân cậu gần quỳ trên đất, đầu cậu giờ rối tung lên.

Nhưng vào lúc này, một dòng văn tự đỏ không ngừng tuôn ra trong đầu Lưu Dịch.

Khi kết hợp những văn tự này lại với nhau, chúng hình thành nên một bộ tâm pháp.

Bốn chữ bùng cháy nổi lên trong đầu Lưu Dịch.

Xích Huyết Pháp Điển!

Trên người Lưu Dịch đột nhiên bùng lên ngọn lửa đỏ.

Khi cậu mở mắt ra, mắt cậu cậu phát ra ánh sáng đỏ.

Một luồng sức mạnh rực cháy bắt đầu lưu thông trong cơ thể cậu.

Trong người Lưu Dịch, giờ không chỉ có mỗi dòng xích khí và bạch khí nữa.

Dòng hắc khí túa ra từ trong Đan điền, bắt đầu lưu thông theo vòng Chu thiên.

Dòng hắc khí này đổ vào tinh tuyền thứ nhất của cậu, rồi lại đổ vào tinh tuyền thứ 2.

“Ma khí….”

Lâm Đồng kêu lên.

“Trời ơi… người phụ nữ này, cô ta đã làm gì vậy!”

Các dòng khí bên trong người Lưu Dịch vốn đã rất loạn rồi!

Tiên lực, yêu lực, và giờ thì người phụ nữ này còn cho thêm cả Ma khí vào nữa!

Hơn nữa, thứ mà cô ta truyền cho cậu ấy chính là tà pháp!

Xích Huyết Pháp Điển!

Lâm Đồng không dám tưởng tượng tương lai Lưu Dịch sẽ thành gì nữa!

Xích Huyết Pháp Điển không ngừng vận hành bên trong cơ thể Lưu Dịch.

Lưu Dịch bao trùm trong tà khí.

Mái tóc bạc dài được cậu dựng lên.

Đôi mắt của cậu biến thành màu vàng, một tay cậu để trong túi, tay kia thì để trước người. Lòng bàn tay cậu hơi bùng cháy bên trong ngọn lửa đỏ, cậu nhìn vào Văn Nhân Thiến trước mặt.

“Thú vị đây…”

Lưu Dịch bóp tắt ngọn lửa đỏ trên tay, cười nói, “Thật thú vị…. Thật không ngờ lại có người sử dụng cách này để đánh thức tôi đấy…”

“Vậy ra yêu lực là ở đây….”

Văn Nhân Thiến viết lên vài từ bùng cháy trước mặt.

“Phải nói rằng tôi rất cảm kích cô đấy.”

Lưu Dịch cười bất chính, “Được một cô gái xinh đẹp đánh thức, rồi lại còn được tặng cho bộ tâm pháp tốt thế này…. Cái này được gọi là, Xích Huyết Ma Viêm, đúng không?”

“Đúng vậy, đây là một bộ tâm pháp cao cấp thuộc về tôi và cha nuôi. Cha nuôi tôi đã nói rằng, ngoại trừ những người được Thần lựa chọn ra, không ai có thể tu luyện công pháp này. Mà ngược lại, họ sẽ bị ma viêm thiêu đốt. Nhưng cậu… không phải là người thường….”

Tia sáng cô đơn vụt qua đôi mắt Văn Nhân Thiến.

“Oh? Ý cô là…. Nếu giờ tôi trừ khử cô, vậy thì sẽ chỉ có 2 người trên đời này biết được tâm pháp này, đúng không?”

Văn Nhân Thiến lập tức mở to mắt.

“Haha... tôi chỉ đùa thôi mà.”

Lưu Dịch nói, bật nhẹ ngón tay, rồi một ngọn lửa từ từ xuất hiện trên ngón tay cậu, rồi biến thành một con rắn lửa mảnh dài uốn lượn quanh người cậu, xoay quanh được vài vòng, thì cuối cùng cũng bay đến đầu ngón tay của tay kia.

Văn Nhân Thiến thấy cảnh này, không khép được miệng.

Cô không ngờ được rằng, một người chỉ vừa mới học được Xích Huyết Pháp Điển thôi, vậy mà đã có thể khống chế Xích Huyết Ma Viêm tinh diệu đến vậy rồi!

Đến cả cô.... người được mệnh danh là Đại Thần tái sinh, khi mới lần đầu học bộ pháp điển này, cũng không thể khống chế giỏi đến vậy.

Người này.... thật khác thường.

Tia sáng hưng phấn phát ra từ mắt Văn Nhân Thiến.

“Hỏa Xích!”

Vào lúc này, ngay trước mặt Văn Nhân Thiến, Lưu Dịch đột nhiên tung ra một con rắn lửa.

Con rắn lửa này biến thành một sợi xích dày bằng 2 ngón tay, rồi lập tức quấn quanh người Văn Nhân Thiến,

Văn Nhân Thiến kinh ngạc, ngọn lửa đỏ dữ dội bùng lên từ người cô, lập tức phá tan sợi xích lửa của Lưu Dịch.

“Haha, đừng sợ. tôi không có ý xấu đâu.”

Nụ cười trả thù nở trên môi Lưu Dịch, đọc những dòng chữ của Văn Nhân Thiến, và nói, “Tôi chỉ đang thử sức mạnh của cô thôi.”

“Cậu... ...”

Văn Nhân Thiến khẽ nhướn mày, rồi viết lên 1 chùm tĩnh dược (Hz: ellipsis

hiện tượng tĩnh dược là hiện tượng mà các dấu ... được để trong văn bản nhằm biểu lộ rằng câu vẫn chưa hết nhưng người viết cố tình bỏ đi.)

“Sức mạnh của cô, theo sự suy đoán cẩn thận của tôi, thì phải trên 5 sao.”

“Xem ra, tạm thời, thì thật tốt khi cô không phải kẻ thù của tôi.... Tôi phải về rồi. Nếu tôi ở ngoài quá lâu thì tôi kia sẽ không vui đâu. Mà, người đẹp, lần tới có muốn tìm tôi thì dùng cách bình thường để tìm nhé.”

Nói xong, Lưu Dịch nhẹ nhàng đóng mắt lại.

Yêu lực trên người cậu lập tức tiêu tan.

Văn Nhân Thiến tò mò nhìn vào mắt Lưu Dịch, rồi sực nhớ được gì đó.

Cô để lại một dòng chữ trên không khí rồi hóa thành một ngọn lửa, biến mất.

Khi Lưu Dịch từ từ mở mắt ra, mỹ nhân mắt sáng đã đi mất rồi.

Chỉ còn lại vài từ rực cháy đang dần tan biến trên không.

“Chờ ngày tái ngộ...”

Đệch! Tôi không muốn gặp lại đâu, được chứ!

Lưu Dịch cảm thấy rằng Xích Huyết Pháp Điển đang lặng lẽ chuyển động trong cơ thể cậu. Hơn nữa, còn có cả luồng ma khí mà cậu không biết phải xử lý thế nào cho phải nữa.

Loạn thật, đúng là loạn thật mà....

Nhưng sau khi cậu lấy lại nhận thức, luồng ma khí đó đã từ từ trầm xuống.

“Hồ tiên tỷ tỷ.... Tôi phải làm gì giờ....”

Lưu Dịch cảm thấy rằng nhân cách kia của cậu đang ngày càng mạnh hơn.

“Ta cũng chịu.... cứ đi từng bước đã...”

Lâm Đồng chỉ có thể nói rằng, “Ngươi phải tu luyện Thiên Hồ Tâm Kinh cùng Cừu Huyền Tâm Kinh thật tốt, và cố áp chế ma khí của ngươi lại.”

“Tôi biết rồi...”

Lưu Dịch gật đầu, rồi nhớ rằng cậu còn phải đến trường nữa. Nên những thứ này đành tạm thời quẳng ra sau.

“Sao đại ca vẫn chưa nghe máy chứ?”

Trần Tài đặt điện thoại xuống, u ám lầm bầm.

Khi cậu đến lớp sáng nay, Trần Tài bỗng phát hiện ra rằng chiếc bút bi của cậu không dùng được.

Tên này luôn đến trường chỉ với một cây bút, nếu có vấn đề gì thì cậu thường sẽ mượn Lưu Dịch.

Nhưng hình như hôm nay có bài kiểm tra Tiếng Anh, nên nếu lúc đó mà Lưu Dịch chỉ mang mỗi một cây bút thôi thì toang.

Ban đầu, cậu định nhờ Lưu Dịch tiện thể mua thêm 1 cây dọc đường nữa, nhưng cậu gọi mãi mà vẫn không thấy bắt máy, nên cậu thấy buồn phiền.

Sau khi đắn đo suy nghĩ mãi, cậu đứng dậy và đi ra khỏi lớp, chuẩn bị đi xuống tầng để mua một cây.

Nhưng khi cậu vừa ra khỏi lớp. Khải Văn cùng 2 đứa học sinh khác đã chặn đường cậu lại rồi.

“Ê, nhìn ai kìa, là Trần Tài đấy.”

Khải Văn chặn trước mặt Trần Tài, không để cậu qua.

“Cậu, cậu muốn gì...”

Trần Tài hơi sợ.

Bình thường, cậu là một học sinh rất trung thực. Mặc dù cậu vẫn hay phun ra những thứ linh tinh, nhưng khi cậu thấy Khải Văn và đồng bọn của mình, cậu có hơi sợ hãi.

“Haha, anh em bọn tôi muốn chơi bi-a lúc, nhưng bọn tôi không có tiền trong túi. Trần Tài à, chúng ta là bạn tốt mà, cậu hẳn phải hiểu ý tôi rồi đó.”

Nói xong, Khải Văn liên tục vê vê ngón cái và ngón trỏ với nhau.

Ý hắn đã quá rõ rồi.

“Nhưng... nhưng tôi không có tiền...”

Thực ra, Trần Tài có 100 tệ trong túi.

Số tiền này là tiền tiêu vặt mà mẹ cậu cho cậu. Cậu muốn để dành để mua quà cưa cẩm cô bạn lớp 4.

Trong từ điển của Trần Tài, thì đây được gọi là quỹ tán gái!

Nếu chúng bị Khải Văn moi mấy.... vậy còn cậu thì sao?

Không phải cậu sẽ cô đơn mãi mãi sao?

Không đời nào.... Trước 1/10 này, mình phải giải quyết vấn đề độc thân của mình đã!

Nhân tiện, nếu như mình cũng có thể giải quyết luôn chuyện trinh tiết nữa thì còn tốt nữa....

“Không có tiền sao?”

Khải Văn cười khẩy, “Trần Tài à, hình như là cậu không thành thật với tôi rồi. Cậu có tiền hay không, thì nên để tôi tự mình kiểm tra đi cho tốt, thế nào?”

“Không bao giờ...”

Trần Tài vô thức nắm chặt túi phải của mình.

Thấy hành động của Trần Tài, Khải Văn càng vui hơn.

“Trần Tài à, nếu tôi thấy cậu có tiền thì đừng trách tôi đánh cậu đó. Nói dối không tốt đâu, biết chứ.”

“Khải Văn! Đây là trường học đấy! Đừng, đừng có mà làm càn ở đây!”

Trần Tài đặc biệt bất lực.

“Đây là trường học thì sao? Tao nói cho mày nghe này, giờ không còn Viên Thiệu Quân nữa, nên ngôi trường này giờ là lãnh địa của tao, Khải Văn, hiểu chưa?”

Khải Văn tự đắc nói, “Nếu mày không muốn ăn đánh,thì ngoan ngoãn đưa tiền ra đi!”

“T, tôi là bạn thân của Lưu Dịch đấy.... nếu cậu cướp tiền của tôi, cậu không sợ Lưu Dịch đến tìm cậu sao?”

“Lưu Dịch á?”

Khải Văn liền bất động một chút, rồi hắn nhìn 2 đứa bạn ở bên cạnh mình, cười.

“Lưu Dịch thì sao? Đừng nói là nó không có ở đây, mà kể cả nó có ở đây đi nữa, thì tao cũng sẽ bắt nó quỳ xuống trước mặt tao rồi gọi tao, Khải Văn, là ông nội!”

“Mày bảo cho ai quỳ xuống gọi mày là ông nội đấy?”

Vào lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau Khải Văn.

Da gà lập tức nổi hết trên người Khải Văn, bộ dạng của hắn trông như gặp phải ma, khuôn mặt con con của hắn tái bệch.

Hắn nơm nớp lo sợ quay đầu lại, lập tức thấy được Lưu Dịch đang đứng đằng sau.

Hai đứa bạn của hắn sợ hãi co cẳng bỏ chạy, trong nháy mắt đã không thấy chúng đâu rồi.

Khải Văn cũng muốn chạy lắm, nhưng chân hắn đã mềm nhũn rồi.

Sao ngày nay tống tiền khó thế chứ....

Mấy ngày nay, hắn rất ngoan ngoãn, cho đến khi hắn cuối cùng cũng đụng phải con mồi yếu đuối Trần Tài, nhưng đến cuối thì, hắn lại gặp ngay phải Lưu Dịch.

“Cho tôi quỳ gọi cậu là ông nội....”

Khải Văn nói xong, khom 2 chân xuống, quỳ xuống.

Lưu Dịch là người đã đánh cho Viên Thiệu Quân nhập viện....

Chuyện nó một mình đánh nhau với 100 đứa học sinh đã truyền đi khắp cái trường này....

Khải Văn không thể nghĩ ra được sao hắn lại đen đến thế.

Ngay sau khi vừa nói xấu sau lưng người khác xong, thì đã gặp ngay người đó rồi.

Hắn nghĩ bụng....

Sao lại trùng hợp đến vậy chứ....

“Ai muốn là ông nội cậu chứ!”

Lưu Dịch đã không có tâm trạng rồi. Thấy Khải Văn như vậy, cậu càng không vui hơn.

Sao mình lại gặp đen đến vậy chứ.

Đừng bảo mình là sao chổi chuyển sinh nhé?

“Haha! Khải Văn à, không phải nãy cậu còn ngạo mạn lắm sao!”

Nhưng lần này thì Trần Tài rất vui. Thế cờ đã đồi, giờ mình là người được gáy!

Bình thường, cậu hay bị Khải Văn bắt nạt. Sau khi thấy cảnh này, Trần Tài lại không muốn tha Khải Văn dễ đến thế.

“Khải Văn ơi là Khải Văn, thật không ngờ rằng cậu lại có ngày này!”

“Trần Tài, quên đi, về lớp nào!”

Lưu Dịch không có tâm trạng để mà đùa giỡn với Khải Văn, nói.

“Không, nếu hôm nay em không bắt hắn gọi em là ông nội, em không mang họ Trần nữa!”

“Hai người đều là ông nội. Cả 2 đều là ông nội....”

Sợ bị đánh như lần trước, Khải Văn tuyệt vọng cầu xin tha thứ.

Nhưng ngay khi Lưu Dịch muốn nói gì đó, thì đột nhiên một cô gái hét lên.

Truyện Chữ Hay