CHƯƠNG 87: Hỏa diệm linh miêu
"Buồn thật, vậy ra ông ấy là hạng người như vậy."
Về đến nhà, Lưu Dịch cởi bỏ bộ quần áo bò đi và thay sang bộ đồng phục của mình.
Sau khi nghe những lời đó của Mộ Dung Hoằng, cậu cảm thấy kỳ kỳ khi mặc bộ quần áo bò mà Mộ Dung Điệp tặng.
Tốt hơn là không nên mặc nó, như vậy sẽ không phải cảm thấy không thoải mái.
Khi Lưu Dịch mở máy tính lên, Lâm Đồng vội nói.
"Ê ê, ngươi không thể cứ thế chấp nhận thua Mộ Dung Hoằng và xả giận bằng cách chơi trò Dò mìn đó được!"
Chiếc máy tính loại 486 của Lưu Dịch đã được cài đặt sẵn trò chơi Dò mìn và Đấu địa chủ(Hz: trò thứ nhất thì chắc ai cũng biết rồi, còn trò thứ 2 là một trò chơi bài)
"Tất nhiên là không rồi, tôi muốn làm nhiệm vụ để kiếm tiền."
Lưu Dịch nói trong tim, tiền có thể kiếm được nên không ai có thể nghèo suốt đời được.
Cả những người giàu có kia cũng vậy, họ cũng đều đi lên từ con số 0.
Cậu, Lưu Dịch, muốn tạo nên con đường của riêng mình.
Lưu Dịch mở trang web mà Lâm Đồng đã nói với cậu khi trước, nhập tài khoản + mật khẩu, rồi kiếm một nhiệm vụ thích hợp.
Cậu ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng nhiệm vụ ở thành phố Bắc Long dạo gần đây rất nhiều.
Cậu chưa từng nghĩ rằng thành phố mà cậu đang sống, trong bóng tối, lại có nhiều thứ nguy hiểm đến vậy.
Quả nhiên, phàm nhân và tu tiên giả là 2 thế giới khác nhau.
Nhưng không ai muốn chứng minh cả, mọi người đều cố có được cuộc sống thượng lưu.
Lưu Dịch kéo chuột, không ngừng tìm kiếm.
Có quá nhiều nhiệm vụ mà cậu không thể nhận do sự chênh lệch hạng, nhưng có một nhiệm vụ hạng E thu hút sự chú ý của Lưu Dịch.
Hạng nhiệm vụ: E
Khu vực: tỉnh H, thành phố Bắc Long, huyện Ngọa Long(Hz: chỗ này hơi kỳ, trong Raw trung thì nói là Ngọa Long cương aka triền núi
Ngọa Long, nhưng trên Eng lại là Crouching Dragon District aka huyện Ngọa Long, giờ nên để thế nào giờ?)
Nội dung nhiệm vụ: giúp đỡ buổi luyện tập của đệ tử của Thiên Nhân giáo, làm nhiệm vụ gác đêm.
Huh?
Nhiệm vụ này lạ thật. Hóa ra nó lại là một nhiệm vụ lập tức. Hơn nữa, nó còn đòi bạn luyện nữa?
Thiên Nhân Giáo? Nó là gì vậy?
"Ta chưa bảo ngươi cái này."
Thấy sự nghi hoặc trên mặt Lưu Dịch, Lưu Dịch liếc nhìn cậu, rồi nói, "Tu tiên giới được chia ra thành nhiều tông giáo lớn. Mỗi tông giáo lớn này lại chia ra thành nhiều môn phái nhỏ. Thiên Nhân Giáo này là một trong những tông giáo lớn kia. Nó chuyên tâm vào Ngũ hành ma pháp và triệu hoán thuật. Dưới Thiên Nhân giáo này, còn có nhiều môn phái nhỏ hơn nữa. Nhiệm vụ này chắc hẳn là
giúp đỡ cho buổi tập của những đồ đệ mới. Có thể là một vài thiếu gia hay tiểu thư nào đó được gia đình gửi đến những môn phái này để trở thành tu tiên giả."
"Lại người giàu nữa…"
Lưu Dịch có hơi chua chát trong tim. Không phải là vì ghen ghét người giàu, mà là cậu cảm thấy người giàu giải quyết mọi thứ quá dễ dàng.
Trong khi mình còn đang khổ cực tập luyện để có thể làm nhiệm vụ,
Thì họ lại đăng thẳng nhiệm vụ lên và tìm ai đó làm giúp.
Nhưng, chuyện này cũng tốt.
Mình có thể kiếm tiền từ việc này.
"Một nhiệm vụ hạng E, chắc hẳn là không khó. Ngươi nghĩ sao, hứng thú chứ?"
"Đương nhiên rồi, đây là cách kiếm tiền trong sạch mà!"
Lưu Dịch nói, "Càng làm nhiều nhiệm vụ kiểu này càng tốt!"
Nói xong, cậu xem giờ. Giờ đã là 10h đêm rồi, vậy nên vẫn còn đủ thời gian để đến khu vực làm nhiệm vụ.
Cậu nhẹ nhàng click chuột và nhận nhiệm vụ.
"Đi nào! Xem ra đêm nay là đêm của mình!"
Lưu Dịch nói, kích hoạt chiếc nhẫn đỏ, mặc vào bộ trang phục "anh hùng khăn quàng đỏ".
Lâm Đồng nhìn vào chiếc khăn quàng đỏ quấn quanh cổ Lưu Dịch, không khỏi thở dài.
Ai, thật là lập dị mà.
"Nào, đi thôi!"
Nói xong, cậu mở cửa sổ, nhảy thẳng ra ngoài.
Di chuyển giữa những tòa nhà ngày càng dễ dàng hơn với Lưu Dịch.
Cậu liên tục để lại những vệt băng ở những nơi mà cậu đã đi qua, lang thang dưới bức màn đêm.
Huyện Ngọa Long là một nghĩa địa của thành phố Bắc Long. Lưu Dịch không biết được chính xác chỗ tập luyện của đồ đệ của Thiên Nhân Giáo đó bên trong khu nghĩa địa này.
Nhưng dù sao thì, đây chỉ là nhiệm vụ giúp tập luyện thôi, nên, chắc không có gì khó.
Cậu di chuyển rất nhanh. Bức màn đêm là thứ che chở tốt nhất của cậu.
Sau khoảng nửa tiếng, Lưu Dịch đến khu vực huyện Ngọa Long.
Huyện Ngọa Long này là một nghĩa địa rất lớn. Vào đêm, nơi đây khá đáng sợ.
Lưu Dịch đứng trên cái gò đất ở gần đó, nhìn những hàng mộ dày đặc bên dưới cậu. Cậu có chút sợ hãi trong tim.
Bình tĩnh nào! Vì đây là lần đầu mày đến nơi này!
Cái gì cũng có lần đầu hết…
Lưu Dịch, cố lên, mày làm được mà!
"Đối tượng của chúng ta có vẻ là ở kia!"
Tầm nhìn của Lâm Đồng khá tốt, cô nói và chỉ về một hướng.
Lưu Dịch lập tức nhìn theo hướng mà chiếc vuốt con của Lâm Đồng chi tới. Cậu thấy, ở trung tâm của nghĩa trang, có một thiếu nữ mặc bộ đồng phục đỏ trắng. Cô đang ngồi trên một tấm bia mộ, đung đưa đôi chân nhỏ nhắn của mình. Miệng cô đang lẩm nhẩm một bài hát như thể đang cố xua đi nỗi sợ của mình.
"Là một cô gái…"
"Sao có thể là một cô gái được chứ!"
Lưu Dịch và Lâm Đồng cùng lúc kêu lên.
"Sao cô gái đó lại mặc đồng phục?"
"Ngươi nghĩ tu tiên giả mặc đồ cổ trang chắc? Đi nào, chúng ta phải đến đúng giờ với thời gian nhiệm vụ!"
Lâm Đồng trợn mắt.
"Được rồi…. Mong là lần này, nhiệm vụ sẽ đơn giản chứ không như lần trước!"
Lưu Dịch nói.
"Cứ thử đi…. Ai bảo cái tên tiểu tử nhà ngươi tham quá…"
Lâm Đồng không còn cách nào khác.
"Quân tử yêu tiền, theo cách đúng đắn!"
Lưu Dịch khúc khích vài lần, rồi bước trên lưỡi trượt băng, nhảy xuống chỗ bia mộ ở dưới cậu.
"Ai!"
Cô gái, người ban đầu còn đang ngồi trên bia mộ, lập tức nhìn lên, hướng mặt về phía Lưu Dịch nhảy xuống.
"Đoán Đoán!"
"Phừng phừng!"
Cùng với tiếng kêu của cô gái, một đám lửa đỏ thẫm bỗng nhiên bốc lên từ dưới chân cô.
Tầm nhìn của Lưu Dịch rất tốt, cậu lập tức thấy một con linh miêu lông đỏ toàn thân đang bốc cháy.
Con linh miêu đó rất nhỏ, có lẽ chỉ to bằng nắm tay của một người.
Nhưng ngọn lửa trên người nó rất mạnh. Khoảng cách giữa 2 người họ vẫn còn khá xa, nhưng Lưu Dịch đã có thể cảm nhận được sức nóng từ trên.
"Đi!"
Thiếu nữ đó chỉ tay về Lưu Dịch và nhẹ nhàng ra lệnh.
"Meow!"
Con hỏa diệm linh miêu đó đột nhiên kêu meow một tiếng, rồi toàn thân nổi lên không trung, hóa thành một quả cầu lửa, bay đến Lưu Dịch trong không trung.
"Lưu Dịch cẩn thận! Con hỏa diệm linh miêu này mạnh lắm!"
Lâm Đồng vội kêu lên.
"Tôi biết rồi…"
Lưu Dịch nghĩ ra một cách. Cậu xoa tay trong khi đang trên không trung, tạo ra một quả cầu băng rồi ném đến con linh miêu đó.
Nhưng hiện thân của con mèo lửa đó lại vẽ nên một vòng cung trên không, khéo léo tránh quả bom băng của Lưu Dịch.
"Đoàng!"
Quả bóng băng rơi xuống một cái bia mộ ở gần đó, cái bia mộ đó lập tức bao trùm trong một lớp băng.
"Huyền băng chi khí?"
Cố gái đó sốc, vội kêu.
"Đoán Đoán, quay về!"
Quả cầu lửa đó đã bay đến trước mặt Lưu Dịch. Lưu Dịch cảm thấy chiếc mặt nạ của cậu đang hơi nóng lên.
Nhưng vào lúc đó, nghe theo tiếng hét của cô gái, quả cầu lửa đó bay về, đáp trên vai của cô gái đó, biến thành một con linh miêu nhỏ lông đỏ, đáng yêu nằm trên vai cô, liếm vuốt của mình.
Nóng thấy mẹ…
Lưng Lưu Dịch toát mồ hôi lạnh.
Mẹ nó, nguy hiểm vê ca lờ….
Cổ đang thử mình sao…
"Huyền băng chi khí, hóa ra anh cũng là một thành viên của Thiên Nhân Giáo."
Cô gái đó vuốt ve con mèo trên đầu và mỉm cười.
"Tôi còn tưởng là kẻ địch đến."
"Chỗ nào của tôi trông giống kẻ địch vậy."
Lưu Dịch đáp xuống đất, chỉ vào cổ, "Không thấy cái này sao? Tôi là một anh hùng khăn quàng đỏ đó!"
"Còn tôi là một tu tiên giả khó tính…"
Cô gái đó lắc đầu, nhìn vào chiếc điện thoại, hỏi với sắc mặt kỳ lạ, "Anh là… mười bước để vắt sữa một người đàn ông?"
"Đúng, chính tôi."
Lưu Dịch muốn làm dáng của một anh hùng khăn quàng đỏ, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì cậu thấy làm vậy khá không thoải mái, "Cô là người đăng nhiệm vụ sao?"
"Chính là bổn tiểu thư…. Mười Bước Để Vắt Sữa Một Người Đàn Ông tiên sinh ạ!"
Cô gái đó gật đầu nhưng lại nghĩ thầm rằng cái tên này quá kỳ quặc.
"Tên ta là Vi Dịch, đệ tử của Linh Lung môn của Thiên Nhân Giáo."
Vi Dịch hào phóng giới thiệu bản thân.
"Nhưng, ta khuyên anh không nên tơ tưởng đến ta. Mặc dù bổn tiểu thư còn trẻ, xinh đẹp, có nhiều người mến mộ, nhưng tạm thời ta không có hứng thú với đàn ông!"
"Cô là Yuri à?"
Lưu Dịch bày tỏ mối quan ngại đến cô gái có xu hướng tự luyến và có xu hướng lệch lạc giới tính này.
"Xì! Ngươi là Yuri thì có, cả nhà ngươi là Yuti thì có!"
Vi Dịch hậm hức lườm Lưu Dịch, "Bổn tiểu thư đang toàn tâm toàn ý vào tu luyện! Nam nhân gì gì đó đều là lũ rác hết!"
"Cô là rác thì có, cả nhà cô là rác đó!"
Lưu Dịch lập tức không chút nể nang gì mà đáp lại.
Người mà Lưu Dịch không thích nhất, chính là những phụ nữ ghét đàn ông!
Giờ có rất nhiều cô gái nói rằng không chỉ một người đàn ông, mà toàn bộ lũ đàn ông đều là một lũ khốn nạn.
Lưu Dịch muốn nói cho mỗi một người trong toàn bộ những cô gái đó.
Rằng không thể chỉ vì hành động xấu của một bộ phận nhỏ người mà quy chụp toàn bộ những người trong đó là người xấu! (Hz: Đúng vậy, mấy đứa con gái bị bọn F*** boy/man chơi đùa xong đều kêu đàn ông tốt chết cả rồi, cơ mà, mấy người đấy có biết nghĩ không vậy, mấy người tốt thì toàn bị mấy bả đá từ đầu rồi thì kiếm đâu ra người tốt nữa)
"Ceh, không phải sao? Lẽ nào khi ngươi nhìn bổn tiểu thư, mắt ngươi không bay ra, nước rãi không chảy ròng ròng và muốn ve vãn bổn tiểu thư để mà có thể động tay lên bổn tiểu thư sao?"
"Đệch, không có nhé!"
Cái cô này… tự luyến thấy cụ tổ rồi, cả nhà cổ đều là lũ tự luyến hết!
"Vậy thì ngươi chắc chắn không phải đàn ông rồi. Lẽ nào, ngươi là gay." (Hz: Tôi thua)
Lưu Dịch tuyệt vọng, nghĩ, cô gái này bị chập chỗ nào trong đầu sao!
Cậu muốn bỏ nhiệm vụ. Giúp đỡ cô gái này trong buổi tập luyện của cổ chắc chắn sẽ làm cậu điên lên.
Nhưng trước khi Lưu Dịch kịp nói ra ý định của mình, cái cô Vi Dịch đó lại mở miệng trước.
"Với tu hành kém vậy…. Có thật là ngươi giúp ta được không đấy?"
"Tu hành của tôi không có kém nhé! Cô mới là người có tu hành kém đấy!"
Lưu Dịch lập tức điên lên, Lâm Đồng đã nói cho mình về sức mạnh của cô ta rồi.
"Không phải cô cũng là một tu tiên giả 2 sao sao!? Hơn nữa, đây là nhiệm vụ hạng E, thưởng chỉ có mỗi 1000 tệ, thế mà cô còn đòi cao thủ đến giúp mình chắc?"
"Làm như…"
"Biết trước vậy thì ta đã không tiếc tiền… và đưa lên thành nhiệm vụ hạng D rồi. Cơ mà, cứ kệ vậy đi. Giờ đã quá muộn để nâng nhiệm vụ rồi."
Lưu Dịch thực sự muốn đá nha đầu này vào mộ.
A di đà phật…
Bình tĩnh, là một người phong nhã.
"Vậy ngươi giúp ta được không?"
"Cho tiền thì tôi sẽ giúp."
Lưu Dịch kiên quyết nói.
Mẹ nó, kể cả hợp tác với cô ta khiến mình thấy có lỗi, nhưng mình không được có lỗi với đồng tiền.
"Được rồi, vậy ta giao cho ngươi. Dù sao thì, cũng gần hết giờ rồi mà cũng chẳng còn ai đến nữa."
Vi Dịch nói, ngồi lại lên trên tấm bia mộ.
Vào lúc này, Lưu Dịch nghĩ rằng lá gan của cô có to hơn cậu chút.
"Rốt cuộc thì nhiệm vụ này là làm gì?"
"Ta đã cược với sư huynh của mình."
Vi Dịch mở mồm, bắt đầu kể, "Sư huynh của ta nói, dạo gần đây, âm khí ở đây rất đặc, có lẽ có một con ma chuyên ăn thịt con gái xuất hiện vào đêm. Anh ấy cười vì ta sợ ma, vậy nên bọn ta đã cá cược với nhau. Rằng miễn là ta có thể ở đây một đêm, thì anh ta sẽ đi bằng 4 chân và sủa như chó."
"Cái vụ cá cược này trông chẳng có ý nghĩa gì hết…"
"Ê ê, ngươi là chủ ở đây chắc? Dù sao thì, ta sẽ trả cho ngươi, nên, cứ hợp tác với ta đi, hiểu chưa!"