CHƯƠNG 84: Vương An nhiệt tình
"Lưu Dịch, hôm nay nhóc đã đến dịnh thự ta thì đừng mong quay về!"
Nói xong, Vương An khí thế đùng đùng lao đến trước mặt Lưu Dịch.
Lưu Dịch thấy nặng nề trong tim, cậu sử dụng Hô hấp thuật 2 lần.
Tinh thần cậu lập tức đi lên, toàn bộ Linh Đài trở nên sáng suốt.
Lâm Đồng trên vai Lưu Dịch cũng cổ vũ cho cậu.
"Đồ ngốc, lên đi, ngươi có Linh Hồ Bộ mà. Kể cả ngươi có không đánh lại ông ta đi nữa thì ngươi vẫn có thể ứng phó được. Đừng có đánh trực diện với ông ta, dùng chiến thuật đánh và chạy ấy!"
"Tôi biết rồi…."
Lưu Dịch gật đầu, rồi nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Vương An ở trước mặt.
Từ trước đến nay, cậu chưa từng căng thẳng như vậy, cậu cũng chưa từng tập trung như vậy.
Đây là lần đầu tiên Lưu Dịch đối mặt với 1 cao thủ cao hơn cậu 1 sao.
Mặc dù Lâm Đồng là một cao thủ 4 sao, nhưng tỷ ấy chưa từng thẳng tay đánh thật với mình.
Còn người ở đối diện mình thì… cứ gọi ổng là tin xấu đi.
Đứng trước mặt ông, Lưu Dịch cảm thấy bị uy hiếp.
Lúc đầu Vương An bước đi từ tốn, nhưng khi ông còn cách Lưu Dịch khỏang 2m, người ông đột nhiên biến mất.
Trong chớp mắt, ông đã đến trước mặt Lưu Dịch và cho một đấm vào bụng cậu.
Lưu Dịch bất ngờ, nắm đấm này đến quá nhanh!
Mặc dù cậu đã chuẩn bị từ trước, nhưng chuyển động của Vương An hoàn toàn khác với dự tính của cậu.
Nắm đấm này vừa nhanh vừa mạnh khiến Lưu Dịch chỉ có chút thời gian để phản ứng.
Nhưng, sau cùng thì, Lưu Dịch đã nhiều lần bị Lâm Đồng hành hạ trong các buổi tập luyện. Vậy nên mặc dù đầu cậu không kịp phản ứng nhưng cơ thể cậu đã vô thức di chuyển.
Cậu vung tay, đập nắm đấm của Vương An xuống.
"Bộp!"
Vương An lập tức thấy nắm đấm của mình bị đánh xuống, khiến ông liền thấy ngạc nhiên trong tim.
"Tiểu tử, nhóc đã tiến bộ hơn nhiều so với lần trước đấy!"
Chỉ mới vài ngày, nhưng Vương An đã thấy rằng cậu đã tiến bộ lên rất nhiều!
Lần trước cậu chẳng đánh nhau theo cách thức nào hết, mà hoàn toàn dựa vào kiểu đánh hoang dại.
Nhưng giờ cậu đã có phong cách đánh riêng của mình!
Lẽ nào có một cao thủ ở phía sau và chỉ dạy cho nó sao?
Nhưng bất kể có thế nào đi chăng nữa thì mình vẫn phải xử lý thằng nhóc Lưu Dịch này!
Mình không thể để nó tiếp tục ở bên cạnh đại tiểu thư, nó chính là một quả bom hẹn giờ!
Tay phải Vương An bị ấn xuống, đà lao của ông bị giảm đi.
Tay phải của ông đột nhiên quay lên, nắm lấy cổ tay trái đang nhấn xuống của Lưu Dịch.
Rồi, ông nâng người lên, húc vai đến nách trái của Lưu Dịch, đập vào nó.
Nếu vai ông mà đánh đúng chỗ, thì tay trái của Lưu Dịch có thể sẽ bị trật khớp.
Nhưng Lưu Dịch không do dự.
Trong khi tay trái vẫn đang bị nắm, cậu nhảy lên, chụm chân lại, hướng chúng đến Vương An, và đá thẳng vào vai ông.
"Bốp!"
Cả vai Vương An và chân Lưu Dịch đập vào nhau.
Cơ thể của cả 2 người run rẩy.
Vương An lùi lại 3 4 bước. Mặt ông đầy kinh ngạc.
Tốc độ tiến bộ của Lưu Dịch quá nhanh!
Sau khi quay vài vòng trên không trung, cậu đáp chân xuống đất, người cậu hơi nghiêng nhưng rồi nó sớm vững trở lại.
Cậu bình tĩnh lại trong tim rất nhiều.
Xem ra, mặc dù sức mạnh của mình chỉ có 2 sao, nhưng nhờ nhiều công pháp hỗ trợ mà mình vẫn có thể xoay sở được với ông Vương An này.
Quả nhiên, tu hành giả có thể làm trái lại ý trời….
Ông Vương An này, mình không biết ông ấy đã luyện tập bao nhiêu năm mà các kỹ năng của ông ấy đều rất hoàn hảo.
Nhưng còn mình, chỉ mới tu hành có vài ngày thôi mà đã có được sức mạnh như thế này rồi.
Lưu Dịch không nhận ra được rằng tốc độ tiến bộ của cậu thực ra là rất nhanh.
Nếu một tu hành giả bình thường muốn chống lại một cao thủ như Vương An, thì họ sẽ phải cần ít nhất là 2 đến 3 năm tu luyện mới được. Nhưng dù vậy thì họ vẫn không thể đánh bại được ông.
Cậu có thiên phú hiếm có, nhưng chính bản thân cậu lại không nhận ra, khiến Lâm Đồng ghen tỵ đến chết.
"Nhóc…thành tựu 3 ngày của nhóc là thứ rất đáng tự hào đó!"
Vương An xoa xoa cái vai đang nhức của mình và nói, "Nhưng, chút tài này không đủ để đánh bại được ta!"
Nói xong, Vương An giậm 2 chân xuống đất, hít thở sâu 2 hơi.
Lưu Dịch lập tức cảm thấy khí tức của Vương An ở đối diện cậu trở nên hơi khác.
Còn Lâm Đột thì bất ngờ kêu lên.
"Ê! Thật không ngờ là lão này đã trở nên mạnh hơn…. Nhưng rốt cuộc thì thay đổi ở đâu chứ… ta không cảm nhận được…"
"Vậy để tôi thử sức với ông ta…"
Lưu Dịch nhìn xung quanh đại sảnh to lớn và lộng lẫy này.
Thật không ngờ là Lưu Dịch mình lại có thể coi nơi này như chiến trường!
Điều này có chút phung phí!
Trong khi Lưu Dịch đang xem xét xung quanh mình, thì Vương An đột nhiên lao đến cậu.
Vào lúc này, Vương An đã đưa tay ra tóm thẳng lấy vai của Lưu Dịch.
Một chiêu túm sao?
Lưu Dịch vội vung tay phải ra, cố đổi hướng của tay Vương An.
"Bộp!"
Nhưng khi cậu đập vào tay Vương An, cậu liền cảm thấy như tay mình đánh vào một tảng đá vậy khiến tay cậu run lên.
Cùng lúc đó, tay trái của Vương An đã nắm vào vai của Lưu Dịch.
"Lên nào!"
Vương An đặt tay kia lên thắt lưng Lưu Dịch và nhấc cả 2 tay lên, khiến Lưu Dịch bị nhấc bổng lên không trung.
"Tôi sẽ…"
Lưu Dịch không nghĩ rằng cậu lại bị dính đòn này dễ đến thế.
Người cậu bị nhấc lên không trung và không làm được gì hết.
"Xuống!"
Vương An nói xong, cứ vậy mà quăng Lưu Dịch đi.
Lưu Dịch bị ném lên không trung vẽ nên một đường parabol.
Cuối cùng thì, với một tiếng uỵch lớn, người Lưu Dịch đập thẳng vào một chiếc bàn cà phê đẹp đẽ ở giữa đại sảnh, khiến nó tan tành.
Người Lưu Dịch đau ê ẩm, nằm đau đớn trên chiếc bàn cà phê vỡ.
Mẹ nó, thảm bại rồi.
"Hahaha! Giờ thì đã biết ta mạnh đến nhường nào chưa, tiểu tử!"
Vương An cười, đi lên trước và rồi di chuyển để dẫm chân lên ngực Lưu Dịch.
Lưu Dịch vội kiềm cơn đau lại, đưa 2 tay ra và đập xuống đất.
Người cậu lập tức quay đi, bật lên và đáp xuống chiếc sofa ở gần đó.
"Rầm!"
Chân Vương An đập xuống đất, đập bay các mảnh vỡ của bàn lên.
"Nhóc, chạy nhanh đấy."
Vương An cười, "Nhưng nhóc không trốn được đâu!"
Và rồi, với một tiếng rầm rầm như một chiếc xe tăng, ông lao đến Lưu Dịch.
"ĐM… cái lão này hung bạo quá…"
Lưu Dịch đứng dậy khỏi sofa, nhưng Vương An đã ở trước mặt cậu và cố cho cậu một cú ôm của gấu.
Lưu Dịch vội hạ thấp người xuống, trượt xuống sofa, ngã xuống bên phải Vương An.
Cùng lúc đó, cậu quét chân phải, đá thẳng vào thắt lưng Vương An.
Ban đầu, Lưu Dịch muốn đá vào đầu Vương An, nhưng ông lại cao quá, gần 1m9 lận.
Còn chiều cao của cậu thì chưa đến 1m8, nên có hơi khó để cậu đá được vào đầu ông.
"Bộp!"
Cú quét của Lưu Dịch rất mạnh. Nếu một người bình thường bị dính phải cú đá đó, thì người đó nằm là cái chắc.
Nhưng khi chân cậu đập vào thắt lưng Vương An, Lưu Dịch lại cảm thấy như thể cậu đá vào một tấm sắt, khiến chân cậu vô cùng đau rồi run rẩy. Sau đó, chân cậu đập xuống đất, còn cậu thì gần như không thể đứng lên. Cậu nghĩ.
Sao cái lão này đột nhiên cứng vậy…
Mẹ nó! Ác quá!
"Chân run rẩy rồi sao?"
Vương An quay lại, cười với Lưu Dịch và nói, "Ta là một người luyện ngạnh khí công, nó rất khó để có thể tập được. Nào, nào, chúng ta tiếp thôi."
Nói xong, ông lại lao đến Lưu Dịch.
Lưu Dịch hoảng loạn.
Không di chuyển được.
Làm sao hạ Vương An giờ!
Ổng là một người luyện ngạnh khí công đó!
Mẹ nó, mình chỉ được nghe môn võ này thôi chứ chưa từng thấy ngoài đời bao giờ!
"Lưu Dịch, đừng quên là lão này bị kém mắt!"
Lâm Đồng nhắc vào tai Lưu Dịch.
"Đúng rồi…"
Cậu liền quay lại và chạy. Vương An lập tức kêu lên.
"Tiểu tử thối, chạy đâu đó? Nhóc không chạy khỏi ngôi nhà này được đâu!"
Vương An kêu lên từ phía sau cậu.
Lưu Dịch chạy được 2 bước, và thật vậy, vài vệ sĩ chặn ở trước mặt cậu.
"Hehe… tôi chỉ chờ mấy người xuất hiện thôi."
Lưu Dịch cười và rồi, từ từ hạ người xuống, đâm thẳng người vào nhóm vệ sĩ đó.
Những vệ sĩ đó lập tức loạn lên.
Mặc dù họ có nhiệm vụ chặn đường, nhưng họ lại không được giúp đỡ.
Họ đều biết tính khí của Vương An. Ông tuyệt đối không muốn ai xen vào trận chiến của ông.
Vào lúc này, Lưu Dịch đâm vào họ khiến họ lập tức trở nên loạng choạng.
"Nhóc, định chạy đâu!"
Vương An chạy được 3 bước, và túm thẳng vào một vệ sĩ, rồi nhấc bổng anh lên không trung.
"Đội trưởng Vương, đội trưởng Vương, là tôi! là tôi! Hải Đại Phú!"
Vệ sĩ đó sợ hãi kêu lên.
"ĐM, mình bắt nhầm người rồi!"
Vương An vội đặt người vệ sĩ đó xuống.
"Ê tên mù, tôi đây này!"
Lưu Dịch cười nói trong số những vệ sĩ kia.
"Dám chọc ta sao!"
Vương An kêu lên, "Nhóc nghĩ ta không nhìn được nhóc sao! Mọi người cút ra!"
Vương An lao vào nhóm vệ sĩ đó, khiến họ sợ hãi vội vàng tản ra, sợ bị vạ lây.
Vương An giơ tay ra và tóm lấy một người, nhấc lên không trung.
"Đội trưởng Vương, là tôi, lại là Hải Đại Phú đây!"
Vào lúc này, ông nghe được một tiếng hét từ trên đầu.
"Khốn kiếp, sao mấy người không biến hết ra đi!"
Vương An nhanh chóng thả người đó ra.
Vào lúc này, người đó đột nhiên giơ chân ra và quấn lấy cổ Vương An.
Rồi người đó rơi xuống đất, nâng người lên bằng cả 2 tay, sử dụng toàn bộ sức mạnh từ hông và với một tiếng hét lớn, sử dụng đôi chân đang kẹp của mình nhấc Vương An lên. Vương An bị nhấc lên, bay lên không trung, vẽ nên một hình cung rồi đập vào giá ở gần đó với một tiếng uỵch.
Nhiều món đồ sử được xếp ở trên giá liền bị Vương An đập vỡ.
Chiếc giá bị Vương An đập vào, nhiều món đồ sứ bị vỡ tan tành.
Lưu Dịch á khẩu, vung vẩy tay, nói, "Là Vương An làm nhé. Không liên quan gì đến tôi hết…. Đừng tìm tôi bắt đến đấy…"
Vừa nãy, khi cậu bị Vương An nhấc lên, thực ra, Lâm Đồng nằm trên vai cậu đã giả thành giọng của Hải Đại Phú.
Trước kia, chỉ mình mình là nghe được giọng của Lâm Đồng. Nhưng lần này, không ngờ là mọi người đều nghe được.
Hồ tiên tỷ tỷ thật tuyệt vời…
Tỷ ấy còn làm được cả điều này nữa…
"Hay lắm! Vậy ra nhóc có thể dùng mánh khóe nữa!"
Nhưng khi Vương An đẩy cái giá trên đầu, thật không ngờ rằng ông lại không sao hết. Phủi bụi xong, ông đứng dậy, nói.
"Thú vị đó, tiếp nào!"
Lưu Dịch run rẩy trong tim, nghĩ.
Sao cái lão này giống Viên Chân Nguyệt thế, cả 2 đều là người nhiệt tình!
"Ông tâm thần à! Ai muốn đánh với ông chứ!"
"Vậy thì chuyển trường ngay cho ta!"
"Chuyển con em ông! Ông có chịu chu cấp phí đại học cho tôi không!"
"Không chuyển thì đánh tiếp!"
Vương An không thương xót chút nào, một lần nữa lao đến Lưu Dịch.
Làm sao để xử một người tập ngạnh khí công như ổng giờ?
Lưu Dịch bỗng nhiên trở nên hung tợn.
"Được rồi! Là ông ép tôi đấy!"